Làm Sư Phụ Nhân Vật Phản Diện Không Dễ!

Chương 40






Thường Dật chạy qua, khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa bí cảnh như thể tin nhìn như thế sẽ làm tiểu sư đệ xuất hiện.

Nhưng người xuất hiện sau đó lại làm Thường Dật hận không thể lập tức trốn trốn đi, phản ứng đầu tiên chính là, cứu mạng, nhưng chưa kịp kêu cứu, hắn liền thấy người theo sau là Chu Chu, nhanh chóng im bặt, lời định nói nghẹn trong cổ họng, cuối cùng lời nói ra lại là: "Thường Dật bái kiến sư phụ, bái kiến Tiểu sư thúc."
Biểu tình của Thường Dật thay đổi từ hoảng sợ đến cung kính, nhất thời không biết làm gì, động tác hành lễ cũng có chút quái dị, vẫn duy trì bộ dáng như muốn chạy trốn.

Chu Chu bị biểu tình khoa trương của hắn chọc cười, nhưng ngại thân phận Tiểu sư thúc của mình, vì thế chỉ có thể nín cười.

Quân Vô Nhai nhíu mày, trách mắng: "Đây là bộ dạng nên có khi thấy sư phụ, sư thúc hay sao? Một chút ổn trọng cũng không có.

Trở về gặp Đại sư huynh, đem lời của ta nói lại với hắn, để hắn dạy dỗ lại ngươi."
Chu Chu đột nhiên ho khan, oán niệm nhìn Quân Vô Nhai, hắn nhịn cười vất vả lắm đấy, ngươi là sư phụ, sao trốn tránh trách nhiệm mà lại nói đương nhiên như thế chứ.

"Vâng, sư phụ." Thường Dật lập tức thu liễm biểu tình, điều chỉnh lại, một lần nữa khôi phục cử chỉ khéo léo, cung kính hành lễ, đối với lời sư phụ nói, hoàn toàn tuân theo.

Từ nhỏ sư phụ hắn đã dạy, thứ nhất, lời sư phụ nói đều đúng, nếu sư phụ nói sai, mời đọc lại điều thứ nhất.

Chu Chu nhìn sự biến thân thần tốc của Thường Dật, sau đó nhìn qua Quân Vô Nhai, rồi lại nghĩ tới củ cải nhỏ đang hôn mê trong lòng, tức khắc buồn bực, dám khoe khoang tình thầy trò trước mặt tên sư phụ cô đơn là hắn, hắn dỗi rồi.

Bên này Thường Dật vẫn tiếp tục nói: "Sư phụ, ngài với Tiểu sư thúc sao lại đi ra từ Huyền Linh bí cảnh vậy?"
"Có vài việc cần phải xử lý, mấy ngày nay không có việc gì lớn phát sinh chứ." Quân Vô Nhai bâng quơ lược bỏ qua chuyện phát sinh trong Huyền Linh bí cảnh, hỏi ngược lại.

Thường Dật cung kính trả lời: "Không biết chuyện sư phụ muốn hỏi là gì, mấy ngày nay tuy không có sự kiện gì phát sinh, nhưng thời điểm Huyền Linh bí cảnh mới mở ra, đã có một trận rung chấn, vì thế mà một vài đệ tử không chịu được đã mất đi tư cách gia nhập môn phái.

Sư phụ từ Huyền Linh bí cảnh đi ra, không biết có libieets chuyện gì liên quan tới việc này không?"
Quân Vô Nhai nhàn nhạt nói: "Ừm, không có gì lạ là tốt rồi, vấn đề trong Huyền Linh bí cảnh đã được giải quyết, đừng lo.

Hôm nay sẽ thông báo các đệ tử trúng tuyển, nhớ báo lại cho các vị trưởng lão, ngày mai hãy đến Quân Tử Phong để chọn đệ tử thân truyền."

"Vâng, sư phụ." Thường Dật khom người đáp, nhưng khóe mắt lại trộm nhìn về phía Chu Chu.

Chu Chu khó hiểu, hỏi: "Có chuyện gì hả?"
Thường Dật do dự, không biết nên mở miệng hỏi Tiểu sư thúc nhà mình như thế nào, hắn đánh mất tiểu sư đệ, đừng nói là để Tiểu sư thúc biết được, chỉ cần bị sư phụ biết là hắn đã chịu đủ khổ rồi.

"Nói." Quân Vô Nhai khẽ quát một tiếng.

Từ trước đến nay hắn làm việc như sấm rền gió cuốn, không quen nhất là nhìn loại ấp a ấp úng, lo trước lo sau này.

(Bản edit chỉ được đăng tại wattpad và wordpress của nhà.

Ngoài ra chưa xin phép mà đăng lại, thì mình xin lỗi vì không tìm được từ nào trong từ điển tiếng Việt ngoài từ "đồ ăn cắp" để gọi cả họ các bạn.)
"Ta để lạc mất tiểu sư đệ."
Thường Dật buột miệng thốt ra, sau đó ý thức được lời mình nói thiếu đánh cỡ nào, vì thế vội vàng bổ sung, "Rõ ràng ta đã thả một sợi ngàn dặm ti trên người tiểu sư đệ, nhưng không hiểu vì sao, tiểu sư đệ vừa tiến vào Huyền Linh bí cảnh liền mất liên hệ, tiểu sư đệ tới giờ cũng chưa ra, không biết có phải xảy ra chuyện gì hay không."
Ngàn dặm ti, nghĩa trên mặt chữ, đi ngàn dặm trong chớp mắt, cầm một đầu của ngàn dặm ti là có thể nháy mắt đi tới đầu còn lại.

Nhưng thuộc tính của ngàn dặm ti lại có bug, chỉ có thể xác định địa điểm tới, hơn nữa còn rất dễ bị tu sĩ cấp cao phát hiện và chặt đứt, cho nên khi chiến đấu, hiệu quả sử dụng không lớn, chỉ có thể coi như một loại thủ đoạn để chạy trốn mà thôi, giống như truyền tống trong game.

Thường Dật đương nhiên không biết, thời điểm Cơ Vân Lưu tiến vào Huyền Linh bí cảnh đã phát hiện ra ngàn dặm ti trên người mình, một Cơ Boss có thói sạch sẽ, đầu tiên nhất định sẽ đem rác rưởi vứt đi.

Hoàn toàn không biết, thứ hắn tùy ý cắt đi, lại hại Thường Dật khổ sở, ở cửa Huyền Linh bí cảnh thủ bảy ngày bảy đêm, nơm nớp lo sợ chờ tới tận bây giờ.

Thường Dật cẩn thận nhìn biểu tình của Chu Chu, sợ Tiểu sư thúc nhà mình tức giận, muốn tẩn mình một trận, mà sư phụ nhà hắn lại đang ở bên cạnh, chạy trốn là không thể.

Nhưng chỉ cần chú ý, để không bị chém liệt là được.

"À, chuyện này, ngươi không cần lo lắng, Vân nhi vẫn luôn ở cạnh ta, tuy rằng bị thương, nhưng tốt hơn nhiều rồi, hắn ở phía sau, hẳn là sắp ra đó, khả năng có chút phiền phức, ngươi không cần lo." Chu Chu hoàn toàn không biết Thường Dật đang lo lắng, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn.


"Tiểu sư thúc, ngươi khách khí quá, giúp đỡ tiểu sự đệ là trách nhiệm của ta, làm sao lại ngại phiền cho được." Trong lòng Thường Dật lúc này đã sớm nở hoa, ngại sư phụ nhà mình còn ở đây, vẫn rụt rè khiêm tốn nói hai câu, hoàn toàn không quan tâm chữ phiền viết ra sao.

Chỉ cần không chém hắn, đừng nói là giúp đỡ, bảo hắn khiêng tiểu sư đệ đến trước mặt Chu Chu chịu đòn nhận tội, hắn cũng nguyện ý.

"Đi thôi." Quả nhiên, đối với câu trả lời của Thường Dật, Quân Vô Nhai không bắt bẻ, cao quý lãnh diễm lưu lại hai chữ, sau đó nhấc chân rời đi.

Chu Chu theo sau, thấy Quân Vô Nhai xoay người, Thường Dật ngây ngốc liền biến thành một tên vừa trúng giải độc đắc, lại còn được thông báo không cần nộp thuế, tức khắc lo lắng không thôi, thoạt nhìn đây không phải bộ dáng của một người đáng để đặt niềm tin.

Khi biết mình vô tội, Thường Dật tỏ vẻ, nhìn đi nhìn đi, hắn không bị mất miếng thịt nào này.

Sau đó, khi Thường Dật cõng Cơ Boss chạy tới Tiểu Trúc Phong.

Hắn mới thật sự nghĩ tới câu: Làm người đừng nghĩ quá nhiều.

Thường Dật không ngờ tới, tiểu sư đệ khi vào thì tỉnh táo, mà khi ra lại hôn mê.

Thời điểm Âu Dương Cẩn cõng Cơ Vân Lưu cùng Lâm Linh thở hồng hộc xuất hiện, không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo, bọn họ vừa xuất hiện, tức khắc thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, rất nhiều ánh mắt nhìn qua.

Cùng lúc đó, cửa vào Huyền Linh bí cảnh chậm rãi khép lại.

Chính thức kết thúc sự kiện Huyền Linh bí cảnh mười năm mở ra một lần, lần tiếp theo phải đợi tới mười năm sau.

Thường Dật ngơ ngác chớp mắt, lấy lại tinh thần, xông lên, đột nhiên bắt lấy tay Âu Dương Cẩn, nhìn chằm chằm Cơ Vân Lưu trong ngực hắn, khẩn trương hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Hắn thật sự lo lắng cho Cơ Vân Lưu, hắn không sợ bị Chu Chu xử phạt, tuy hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiểu sư đệ cao lãnh nhà mình, nhưng khi Chu Chu nói muốn thu Cơ Vân Lưu làm đồ đệ cho hắn, hắn đã tự động coi Cơ Vân Lưu như người nhà, người nhà bị thương, nào có lý do mà không nóng nảy.

Vì sốt ruột, không khống chế được lực nắm, "Rắc" một tiếng, tựa như có tiếng xương gãy.


Thiên phú của Âu Dương Cẩn tuy lớn nhưng cũng chỉ là một hài tử Trúc Cơ kỳ, gân cốt yếu ớt, sao chịu nổi một nắm của Thường Dật có Tích Cốc kỳ, xương cánh tay của hắn nứt rồi, mặt bánh bao tức khắc nhăn thành khổ qua, sắc mặt đỏ bừng cũng nhanh chóng đổi thành màu trắng.

Tổ đội bốn người hít vào một hơi, cảm thấy đau thay Âu Dương Tiểu Cẩn.

Khóe mắt Lâm Linh run rẩy, không biết vì sao cũng cảm thấy tay mình hơi ê ẩm.

Thường Dật không hề ý thức được mình vừa làm ra việc tàn ác gì, nôn nóng chờ Âu Dương Cẩn trả lời.

Lâm Linh thật sự không nhìn nổi, nhịn không được mở miệng nói: "Cơ Vân Lưu không sao, Vân phong chủ đã trị liệu cho hắn, nhưng nếu Thường sư huynh còn không buông tay, cánh tay của tên gia hỏa này sẽ phải phế đi đấy." Lâm Linh nghĩ, tuy rằng Âu Dương Cẩn rất phiền phức, nhưng dù sao cũng là đồng bạn vào sinh ra tử, thấy chết mà không cứu cũng không phải là phong cách của hắn.

Khi Lâm Linh nhắc nhở, Thường Dật lúc này mới phát hiện ra chuyện tốt mình vừa làm, vội vàng thu tay, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng nghe thấy tiểu sư đệ nhà mình không sao, cuối cùng cũng an tâm được một chút.

Lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ câu "Nhờ vả" của Chu Chu trước khi đi là ý gì.

Tiểu sư thúc, ngươi thật là...!Nói nhiều hơn một chút thì sẽ chết hay sao.

"Thật là xin lỗi, ta hơi mất khống chế, lập tức sẽ chữa thương cho ngươi." Ưu điểm của Thường Dật không nhiều, một là co được dãn được, hai là biết sai thì sửa, co được dãn được vừa rồi đã thể hiện nguyên vẹn trước mặt Quân Vô Nhai, mà biết sai có thể sửa lúc này cũng được hắn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Thường Dật vung tay, nhẹ nhàng thoải mái vẽ vài chữ lên không trung, đầu ngón tay tức khắc truyền tới linh lực màu lam hướng về phía cánh tay bị thương của Âu Dương Cẩn, một lát sau, Thường Dật thu hồi pháp thuật, nói: "Ta đã dùng linh lực để chữa trị kinh mạch bị thương của ngươi, ngươi thử xem có gặp vấn đề gì không?"
Âu Dương Cẩn giật giật cánh tay, thế mà thật sự không đau nữa, thậm chí hắn còn có cảm giác đau nhức đã hoàn toàn biến mất, quả nhiên, liệu pháp trị liệu rất tốt.

Hai mắt Âu Dương Cẩn sáng lên, tức khắc ngửa đầu, cười tít mắt, miệng như lau mật, nói: "Cảm ơn Thường sư huynh, Thường sư huynh lợi hại thật đó, một chút cũng không đau." Trong lòng lại nghĩ, đùi đủ thô, quyết đoán ôm lấy.

Không nghĩ rằng, cái đùi mình ôm trên lưng còn có khả năng hơn hẳn cái đùi trước mặt.

Thường Dật hơi khựng lại, một lúc lâu sau, mới gật đầu: "Ừm, không đau là được."
Sự thật đã chứng minh, Âu Dương Cẩn có thể dùng kỹ năng ngôn ngữ của bản thân để đánh bại mọi người.

Mà Lâm Linh cùng tổ đội bốn người, không phải bởi vì chưa từng gặp qua biểu tình nịnh nọt của Âu Dương Cẩn, mà là khiếp sợ với thần kinh thép của hắn, thế mà lại vẫn có tư tưởng muốn ôm một cái đùi cao cấp như vậy, hơn nữa còn tự dâng mình lên mới chết chứ.

"Đúng rồi, để tiểu sư đệ lại cho ta là được."

"Vâng." Âu Dương Cẩn ngoan ngoãn, hai tay đem Cơ Boss dâng lên, cuối cùng lại hỏi, "Thường sư huynh, vì sao ngươi lại gọi Cơ Vân Lưu là tiểu sư đệ thế?"
Thường Dật nghe thấy câu hỏi, liền tùy ý trả lời: "Nếu các ngươi đã gặp qua Tiểu sư thúc, thì nói cho các ngươi biết cũng không sao, Cơ Vân Lưu là đồ đệ mà Tiểu sư thúc đã nhận, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tiểu sư đệ của ta, cho nên gọi trước cũng không sao."
Tổ đội bốn người thầm hâm mộ vận khí nghịch thiên của Cơ Vân Lưu, nhưng không hề có ghen ghét, nếu nói thẳng ra, thì không thể không cảm thán, gia tộc Âu Dương kỳ thật là một sự tồn tại thuần lương đến kì lạ.

"Hả? Sư phụ của Cơ Vân Lưu không phải Vân tiền bối hay sao?" Âu Dương Cẩn vò đầu, khó hiểu hỏi lại.

"......" Lâm Linh cực kỳ muốn cạy đầu Âu Dương Cẩn ra để nhìn xem bên trong đầu người này rốt cuộc là cấu tạo như thế nào, người ta đã nói rõ ràng như vậy, mà còn không hiểu Vân Thanh Mạch chính là Tiểu sư thúc.

Nhưng hắn đã quên, bởi vì hắn biết Vân Thanh Mạch là ai, nên mới hiểu được ý của đối phương vừa nói.

Thường Dật cũng khó hiểu, hỏi lại: "Ngươi không biết Tiểu sư thúc nhà ta là ai sao?"
"Biết nha." Âu Dương Cẩn gật đầu, nói: "Để Thường sư huynh phải gọi là sư thúc, người đó nhất định rất có bản lĩnh."
Không đợi Thường Dật gật đầu, lại nghe hắn nói tiếp: "Khẳng định là một phong chủ?"
Thường Dật tức khắc ho khan không ngừng, hắn sặc rồi.

Lâm Linh khó hiểu nhìn qua, sao tên này ngu quá vậy.

Âu Dương Cẩn hết nhìn người này lại nhìn qua người kia, cuối cùng nhìn về phía Thường Dật, do dự hỏi: "Chẳng lẽ là đồ đệ?"
Tổ hợp bốn người cũng nhìn về phía Thường Dật, bọn họ ở Âu Dương gia không có địa vị, đến cả Âu Dương Cẩn có chút địa vị cũng không biết được nhiều tin tức, ba chữ Vân Thanh Mạch này đương nhiên cũng không biết là ai.

Kỳ thật Thường Dật và Lâm Linh đã trách oan Âu Dương Cẩn rồi, hắn không đoán ra thân phận của Vân Thanh Mạch, là bởi vì hắn căn bản không biết thanh danh của Vân Thanh Mạch xấu tới cỡ nào.

Thanh danh của Vân Thanh Mạch ở các thế gia, mười đệ tử thì phải đến tám chín đệ tử được lệnh phải cảnh giác, chỉ còn lại một vài gia tộc chọn theo phe phản diện vì có lí do riêng mà thôi.

Nhưng gia tộc Âu Dương lại là một trường hợp đặc biệt, bọn họ không chỉ coi Vân Thanh Mạch như phản diện tà giáo, mà còn ngăn chặn hết thảy tin tức của Vân Thanh Mạch.

Bởi vì bọn họ cảm thấy, biết tới người như vậy sẽ dạy hư hài tử nhà bọn họ, cho nên mọi tư tưởng độc hại đều bị ngăn chặn lại, lập chí bồi dưỡng thiếu niên ba có: Có tư tưởng có đạo đức có văn hóa.

Cho nên, dù Âu Dương Cẩn cùng tổ hợp bốn người vì môi trường mà trở thành cừu non, xét về tình thì có thể tha thứ, đương nhiên, Âu Dương Cẩn còn là loại đặc biệt ngây thơ.

________________________________________________________________________________