Lâm Tổng Chỉ Bạn Cách Yêu Đương

Chương 17: Phí Mạo là cao thủ nói lời ngọt ngào




Một

Phí Mạo có một bộ phim mới sắp được trình chiếu, gần đây phải luôn chạy đi quảng bá.

Quảng bá nhiều nơi, vấn đề được hỏi lại nghìn bài một điệu, cho nên về sau, người dẫn chương trình vừa đặt câu hỏi, fan ở bên dưới đã “Ồ” lên, hiển nhiên đã biết hết đáp án rồi.

Người dẫn chương trình gặp phải tình huống như thế, vô cùng cảm thấy bất đắc dĩ: “Giọng nói của Phí ảnh đế, các bạn không muốn nghe sao?”

“Muốn ——”

Phí Mạo câu khóe miệng gật một cái, nghiêng đầu nhìn về phía dưới sân khấu, khiến các fan rít gào liên tục.

Cũng coi như giúp người dẫn trình chương làm cho trọn vẹn.

Quảng bá sẽ có phân đoạn trả lời câu hỏi do fan đặt ra, tổng cộng có ba fan may mắn được chọn, fan nữ thứ ba sau khi được rút trúng, hai mắt tỏa sáng, cực kỳ hưng phấn.

Cô giơ banner của Phí Mạo, đứng lên hỏi: “Trong phim thường có tình tiết hiểu lầm trong tình yêu, Phí ảnh đế có thể chia sẻ với tụi em một chút về hiểu lầm trong tình yêu của anh ngoài đời thực sao?”

Câu hỏi này vừa được đặt ra, dưới sân khấu “Ồ” lên liên tục.

Đây là tiếng ồ của sự kích động.

Tất cả các fan đều kích động.

Phí Mạo rất ít khi nhắc tới Lâm tổng trước công chúng, mọi người cũng không biết rõ chuyện của hai người, chỉ biết bọn họ bên nhau đã rất lâu.

Người dẫn chương trình ra hiệu, làm cho các fan yên tĩnh lại, anh ta đắn đo mở miệng: “Xin cố gắng hỏi một vài chuyện có liên quan đến bộ phim…”

Trước khi bắt đầu, người dẫn chương trình đã được Vạn Hoan Hoan nhắc nhở qua, không nên hỏi đến chuyện yêu đương.

Các fan có chút bất mãn, tiếng thảo luận thưa thớt vang lên.

“Không sao,” Phí Mạo lên tiếng nói, “Vấn đề này tôi có thể trả lời.”

Anh khẽ mỉm cười: “Trước đây khi theo đuổi Nam Nam, em ấy không rõ tên của tôi, vào lần hẹn hò đầu tiên, em ấy gọi tôi là Phí Xương.”

(*) Phí Mạo là 费, Phí Xương là 费. Phí Xương là một nhân vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, tham khảo thêm ở đây.

Hai.

“Lâm tổng,” An An lướt weibo quảng cáo xem tin tức trong lúc nghỉ trưa. “Trước đây anh thật sự gọi Phí ảnh đế là Phí Xương.”

Lâm Mộc Nam đang ăn xoài: “Đúng đó.”

“Các anh hẹn hò, mà anh lại không biết tên của anh ấy?”

“… Cũng không phải hẹn hò đâu.” Lâm Mộc Nam gãi mặt, “Khi đó vẫn chưa quen biết nhau, anh đi tham gia một dạ tiệc từ thiện, thấy chữ ký của anh ấy trên bảng ký tên, chữ kiểu hoa rất đẹp, khiến anh rất ấn tượng, nhìn nhầm nó thành Phí Xương.”

Trong dạ tiệc từ thiện lúc đó người đi qua lại lại, Lâm Mộc Nam trốn ở góc ăn bánh ngọt, sau lưng đột nhiên bị vỗ một cái.

Cậu quay đầu nhìn thấy Phí Mạo đẹp trai muốn rụng trứng.

Trong óc Lâm tổng ngoại trừ bánh ngọt, còn lại chính là cái tên chữ kiểu hoa kia. Khi ấy cậu bật thốt lên: “Anh là Phí Xương!”

“Sau đó thì sao sau đó thì sao” An An truy hỏi.

Lâm tổng xé một bịch khoai chiên: “Ảnh nói ảnh tên là Phí Mạo, sau đó thì không có sau đó, anh đi về nhà.”

“Sao lại vậy,” An An thất vọng, “Không có gì hot hết.”

Ba

Kỳ thực lúc đó, Lâm Mộc Nam thấy Phí Mạo trông có hơi ngớ ra, nói xong cũng không cảm thấy có gì sai, chỉ thấy đối phương cong khóe miệng lên: “Tôi tên là Phí Mạo.”

Lâm Mộc Nam phản ứng lại, tức khắc xấu hổ…

Hiếm khi gặp được một anh đẹp trai, lại nhìn nhầm tên…

Lâm tổng có chút ưu thương nho nhỏ.

Cậu chìa tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, nói: “Lòng bàn tay cho anh, anh đánh đi.”

Lâm Mộc Nam lại sợ đau, sau đó nhỏ giọng nói thêm: “Chỉ có thể đánh một chút thôi nhé.”

Ánh mắt của đối phương dịch chuyển, rơi xuống lòng bàn tay trắng mịn của cậu, rồi đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này rất rõ ràng, hàm răng trắng lộ ra.

Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lâm Mộc Nam, chậm rãi nói: “Không đánh, tôi không nỡ.”

Bốn

“Cho nên khi đó anh đang chọc em,” Ban đêm Lâm Mộc Nam nằm ở trên giường, “Anh nói không đánh, không nỡ, làm em sợ hết hồn.”

“Hửm?” Phí Mạo ôm cậu, “Sợ?”

“Không nói rõ được, có chút bất ngờ. Tại sao anh lại nói lần đó là hẹn hò, chúng ta cũng đâu có hẹn.”

Phí Mạo hôn nhẹ lên vành tai cậu: “Đối với anh mà nói, mỗi lần gặp em đều là một lần hẹn hò.”

Lâm Mộc Nam trốn trong lồng ngực của đối phương mà cười trộm.

Nghe Phí Mạo nói lời âu yếm thật vui quá.

Cười trộm xong, Lâm tổng ho một cái, lại hỏi: “Tại sao anh lại thẳng thừng như thế, nhỡ em bị anh dọa chạy thì làm sao bây giờ?”

Phí Mạo suy nghĩ một chút, nói: “Không nghĩ tới, lúc anh quyết định theo đuổi em thì không nghĩ tới kết quả không theo đuổi được em.”

“Tại sao?”

“Anh nhìn trúng, em còn nghĩ có thể chạy?” Phí Mạo véo chóp mũi của Lâm Mộc Nam, “Dù anh có phải mặt dày bám lấy thì cũng nhất quyết bắt được em vào trong tay.”

Lâm Mộc Nam không nhịn nổi ở trong chăn lăn hai vòng, rồi ôm lấy cánh tay của Phí Mạo: “Anh cũng không thể chạy đi đâu hết.”

Phí Mạo gật đầu, kéo chăn cao lên che cho cậu: “Anh còn có thể chạy đến chỗ nào? Ngủ đi.”

Năm

Ngày hôm sau Lâm Mộc Nam xách hai quầng mắt thâm đi làm, Thẩm Thường Khiêm thấy mà bối rối, nhìn đống tài liệu trên cạnh bàn: “Lâm tổng, thức khuya có hại cho sức khỏe, buổi tối không nên xem tài liệu.”

Lâm tổng chống mặt cười: “Không phải, em là bị ngọt đến nỗi không ngủ được.”

Trai thẳng họ Thẩm nghi hoặc hỏi: “Ăn nhiều bánh ngọt?”

Trai cong họ Lâm phất tay: “Anh Thường Khiêm à, anh đi ra ngoài đi, để em một mình hồi tưởng lại dư vị đã.”

Thẩm Thường Khiêm một mặt mịt mờ ra khỏi phòng làm việc.

Sáu

Thẩm thư ký kể cho An An nghe chỗ kỳ lạ của Lâm tổng: “Có thể bị bệnh rồi không?”

An An chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Anh cái đồ ngốc này!”

An An: “Vậy anh có hỏi lý do tại sao Lâm tổng bị ngọt không?”

Thẩm Thường Khiêm: “Không phải do ăn nhiều đồ ngọt sao?”

An An cạn lời, tiếp theo phát hờn nói: “Anh cái tên vô dụng này!”

Thẩm thư ký: “?????”