Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 316: Người phàm thật sự yếu ớt vậy sao?




Kế Duyên nói xong, nhìn lại xác sói to lớn trên mặt đất, e rằng chỗ này sẽ tràn ngập sát khí, sau một thời gian ngắn dễ dàng sản sinh ra tà sát hoặc khí độc, huống hồ để người qua đường thấy được, không chừng sẽ hù chết người.

"Cái xác này không giữ lại được, được rồi, ngươi có muốn nuốt luôn không?"

Kế Duyên rất tự nhiên hỏi lão Ngưu một câu. Hắn biết có vài yêu quái sau khi giết chết đối thủ sẽ chọn cách thôn phệ. Nhưng câu hỏi này lại khiến Ngưu Phách Thiên ngây người. Gã cúi đầu nhìn cái xác vô cùng thê thảm của Lang yêu.

"Kế tiên sinh vừa mới hỏi ta có ăn thứ này hay không?"

"Ách, Kế tiên sinh. Lão Ngưu ta không có ham mê này. Hơn nữa, kẻ này yêu khí pha tạp, càng không có bảo vật gì giấu trong người, nhìn đã thấy buồn nôn, ta còn ăn nó làm gì?"

Kế Duyên hiểu rõ gật đầu.

"Ta chỉ nhớ đến một lão bằng hữu. Vào lúc giết yêu tà, lão cũng rất thích thôn phệ bọn chúng, nên nghĩ rằng ngươi cũng sẽ thích."

"Ai vậy? Cũng là yêu sao?"

Ngưu Phách Thiên tò mò hỏi một câu, Kế Duyên cũng không giấu giếm.

"Miễn cưỡng coi là vậy đi. Đó là lão Long ở Thông Thiên Giang trong cảnh nội Đại Trinh, cũng chính là Long Quân trong miệng của Cao Thiên Minh."

Lão Ngưu theo bản năng run rẩy, vốn còn muốn nói mấy câu đều nghẹn lại trong cổ họng. Cấp độ tồn tại Chân Long quá mức thần dị, thậm chí tà dị. Kế tiên sinh còn dám gọi tên thẳng chứ gã cũng không dám ngông cuồng bình luận.

"Ngươi đã không ăn, ta sẽ phá huỷ Yêu thi này."

Có Tam Muội Chân Hỏa, làm loại chuyện này rất tiện lợi.

Kế Duyên nói xong câu này, lão Ngưu bèn nghĩ đến tình cảnh lúc đầu ở bên ngoài huyện Nam Đạo, Kế tiên sinh phóng một đám lửa lập tức thiêu hủy thi thể.

"Chậm đã! Tiên sinh chậm đã!"

Lão Ngưu vội vàng kêu một tiếng. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Kế Duyên, gã vội vã chạy đến mò tìm trên xác của lang yêu.

Đông nhặt một mảnh vải vụn, tây lấy dây thắt lưng, tìm tòi hồi lâu, rốt cục cũng cười "Hắc hắc hắc". Gã tìm được mấy khối ngọc bội nhỏ và một túi tiền thêu hình con sói.

Lão Ngưu ước lượng số bạc của túi tiền này, sau đó mở ra nhìn vào trong. Bên trong toàn là bạc trắng và vàng nén.

"Hắc hắc hắc, được được, tiên sinh xin cứ tự nhiên!"

Kế Duyên không có ý kiến gì với hành động này của Lão Ngưu, ngược lại hành động này đã nhắc nhở hắn một chuyện. Hắn tiến lại gần xác của lang yêu, phất tay áo, thây sói liền lộn nhào một góc độ, lộ ra cổ bụng.

Hắn cũng không ngại vết máu trên đất, lại gần mấy bước, đưa tay đến vị trí dưới cổ của xác lang yêu, lấy ra một cây bút lông sói.

Bút lông sói này có màu xám trắng nhàn nhạt, chỉ dài khoảng một ngón tay, trong cương có nhu, khá dẻo dai, còn có huỳnh quang mơ hồ nhàn nhạt lưu chuyển.

Ngưu Phách Thiên nhìn cây bút lông sói này, cười cười nói.

"Xem ra Lão Ngưu ta nói sai rồi, con chó hoang nhỏ này mang theo vài thứ tốt, nếu không nhờ tuệ nhãn của Kế tiên sinh, ta đã bỏ lỡ..."

Lúc nói chuyện, tuy Ngưu Phách Thiên nhìn bút lông sói trong tay của Kế Duyên, nhưng ánh mắt chỉ liếc qua rồi nhìn xuống dưới chân của Kế tiên sinh. Rõ ràng Kế tiên sinh giẫm lên vết máu ô uế của lang yêu, nhưng bãi máu này lại tự động trượt ra khỏi chân của hắn, thậm chí cả máu dơ cũng không dính vào Kế tiên sinh chút nào.

Còn về phần Kế Duyên có dùng thần thông thuật pháp gì hay không, lão Ngưu tự nhận đạo hạnh chênh lệch quá lớn, mình chưa chắc nhìn ra được. Nhưng bản năng của gã cảm thấy Kế tiên sinh cũng không thi triển bất luận thần thông thuật pháp gì cả.

Lão Ngưu còn đang suy nghĩ, sau một khắc liền thấy Kế Duyên mở miệng thở ra một hơi, luồng khí màu xám đỏ quấn lấy toàn bộ xác sói, cũng không có ánh lửa ngút trời, mà sáng lên như than củi.

Yêu vật vừa chết, lão khí và linh khí còn sót lại trên thi thể như bèo không rễ, sẽ không chống nổi Chân Hỏa chi khí, ngược lại trở thành chất dẫn cháy tốt nhất. Chỉ là ngay tại thời khắc này, một cái xác của Yêu Lang đã hoàn toàn hóa thành tro tàn, ngoại trừ trên mặt đất còn vết tích tổn hại do cuộc chiến trước đó tạo thành, ngoài ra không nhìn thấy gì.

"Đi thôi."

Kế Duyên nói xong cũng ngự phong bay lên, bay trở về Lộc Bình Thành. Ngưu Phách Thiên hoạt động cánh tay một chút, cuối cùng nhìn thoáng qua mặt đất đen xám, cũng theo sát phía sau.

"Kế tiên sinh, còn Lang Phủ thì sao?"

Trên bầu trời, thời điểm đến gần Lộc Bình Thành, Ngưu Phách Thiên bèn hỏi.

Kế Duyên lắc đầu.

"Còn dư lại đều là người thường. Lang yêu vừa chết, lúc đầu bọn họ còn có thể tìm kiếm một chút. Qua một đoạn thời gian, sẽ có kẻ có mâu thuẫn với nó tới bỏ đá xuống giếng, tranh quyền đoạt lợi, làm loạn một trận. Ta sẽ để lại một phong thư, sau này không cần để ý đến nữa."

Từ phố phường đến cao đường, nhân gian bao đời cho tới giờ đều không đơn giản. Thiếu một Lang Lục gia, không có yêu quái dùng thủ pháp ăn thịt người này thì còn có rất nhiều người quyền thế, người tranh đoạt tiến đến "ăn thịt người".

Trong Lang Phủ, sau khi nghe được tiếng nổ trong viện của chủ nhân, một đám người hầu kinh hãi nhao nhao chạy tới kiểm tra.

Bọn người hầu trong nhà đều biết chủ nhân của Lang Phủ có một thói quen, chính là lúc y nghỉ ngơi không cho phép người hầu vào khu vực này. Song tối nay hiển nhiên đã xảy ra chuyện, người hầu cũng không để ý đến gì quy củ nữa, rối rít chạy vào hậu viện.

Đi tới nhìn một chút, bức tường trước cửa phòng của chủ nhân đã vỡ nát, gần như tất cả mảnh vỡ đều ở bên trong phòng, tựa như có con quái vật khổng lồ nào đó đâm vào nhà.

Trong phòng vô cùng hỗn loạn, đồ dùng trong nhà nghiêng đổ, giường nát bấy, mặt đất đầy vết rạn, trên nóc nhà cũng thủng một cái lỗ lớn.

"Cái này... lão gia đâu?"

"Không biết, có người giang hồ tới đây sao?"

"Vừa nãy dường như ta nghe được tiếng bò rống..." "Ai, ta cũng nghe được."

"Chúng ta báo quan đi?"

"Nhưng không phải lão gia đã nói quý phủ ta bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được kinh động quan phủ sao?"

"Nhưng lão gia đã mất tích, phải làm sao?"

Bọn người hầu có chút hoang mang lo sợ. Vẫn là quản sự vội vã chạy tới, sau khi xem tình hình liền thông báo cho mấy chủ sòng bạc khác có quan hệ tốt với lão gia nhà mình, muốn điều tra xem có phải do kẻ thù tìm tới cửa hay không.

Mà ở một căn phòng trong viện tràn ngập khóc uất nghẹn, cửa đã bị khóa lại, còn có người canh giữ, nhưng hai kẻ canh giữ đã ngất xỉu trên mặt đất.

Có một con hạc giấy xinh xắn rơi vào trên khoá cửa, dùng mỏ giấy mổ vào cửa.

"Đinh đinh đinh... Răng rắc..."

Khoá cửa nứt gãy, sợi dây xích quấn trên đó cũng rớt xuống, đập xuống đất phát ra tiếng "Keng keng".

"Két ~ "

Cửa tự mở ra, tiếng khóc của tất cả đàn bà và con nít trong phòng đều im bặt. Bọn họ cuống cuồng nhìn ngoài cửa, lại không thấy có người nào tiến đến.

Một cô gái trong đó lớn gan đi tới cửa nhìn xung quanh, phát giác khoá cửa rơi trên mặt đất. Mấy kẻ canh gác bên ngoài phòng thì không biết sống chết nằm dưới đất, nhìn xa xa tiểu viện, cũng có gia đinh ngã xuống đất.

Con hạc giấy lúc này đang đậu trên một thân cây trong sân, vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú vào một đám người trong phòng. Nó thấy bọn họ cực kỳ căng thẳng tiến tới cửa, cũng nhìn thấy gia đinh bị mổ bất tỉnh, nhưng kỳ quái là không có ai dám bước ra khỏi cánh cửa lớn không có người canh giữ.

Hạc giấy không biết đây là vì sao, chỉ có thể nhìn chằm chằm.

Phải đến một lúc sau, một thanh âm công chính, ôn hòa truyền vào trong tai của đám nữ tử và hài tử.

"Lang Lục gia làm nhiều việc ác, tàn nhẫn thích giết chóc, đã bị hiệp khách giang hồ bọn ta tiêu diệt. Các ngươi mau thừa dịp này chạy trốn. Người của Lang Phủ sẽ không để ý tới các ngươi nữa."

Ngay khi thanh âm này vang lên, hạc giấy ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời. Nó biết chủ nhân ở phía trên, chỉ là nó cũng không bay lên, mà tiếp tục nhìn những người trong phòng, thấy bọn họ cẩn thận ra cửa, rồi chạy trốn.

Trên bầu trời ngoài cổng chính của Lang Phủ, trong tay áo của Kế Duyên bay ra một tờ giấy trắng, lại bay ra một cây bút, trên bút vẫn còn dính mực chưa khô.

Kế Duyên đặt tay lên trang giấy. Tờ giấy được mở ra và cố định trên không. Sau đó, hắn lấy bút viết lên giấy.

Ngưu Phách Thiên ở một bên cẩn thận quan sát, nhỏ giọng đọc thành tiếng.

"Lộc Bình Thành - Lang Lục, lừa nam gạt nữ, làm nhiều việc ác, lấy việc giết người làm thú vui, thường dùng chiêu trò sòng bạc để hại người. Nhà ta nhìn thấy, bất bình trước tội ác của y, ra tay tiêu diệt... nghiền xương thành tro!"

Nét bút lần này của Kế Duyên cũng không phải phong cách bình thường của hắn, mà có chút giống như cách viết chữ Khải, ngay ngắn cẩn thận, từng chữ đều rất vuông vức. Viết xong một trang giấy, nội dung đa phần là quở trách hành vi phạm tội của Lang Lục, cùng với kể ra kết quả tru sát của hiệp sĩ.

Sau khi viết xong chữ cuối cùng, Kế Duyên cầm tờ giấy lên, rồi thổi nhẹ một hơi. Trang giấy hạ xuống từ trên bầu trời, thổi tới trước cửa Lang Phủ. Tiếp đó, hắn lại vẫy tay thu lấy một cành cây khô từ mặt đất, thuận tay ném lên.

"Vèo...Bịch..."

Cành khô một cái xuyên qua trang giấy, ghim vào trên tấm biến của Lang Phủ, trực tiếp đánh nứt tấm biển.

"Đi thôi, về nghỉ ngơi."

Lão Ngưu nhìn tình hình bên ngoài Lang Phủ, lại nhìn dáng vẻ của những nữ nhân và hài tử bị bắt lúc trước đang mở cửa lớn, cẩn thận chạy ra ngoài. Gã không hỏi thêm gì, chỉ đi theo Kế Duyên cùng hạ xuống đất trở về khách điếm.

Khoảng chừng sau mười mấy hơi thở, một con hạc giấy vỗ cánh bay tới, đầu tiên là đáp xuống đầu vai của Kế Duyên, mổ hai cái rồi chui vào trong ngực của hắn. Chẳng qua, nó cũng chưa hoàn toàn chui vào trong túi gấm, mà thò đầu ra nhìn chằm chằm Ngưu Phách Thiên.

"Ách, Kế tiên sinh, hạc giấy này là dị thuật gì vậy? Nó còn có thể quan sát ta?"

Lão Ngưu bị con chim giấy nhìn chằm chằm, cảm thấy vô cùng thú vị.

"Không tính là dị thuật, chỉ là tiểu thuật năm đó ta nghĩ ra dùng để đưa tin, vốn tưởng rằng cũng không thực dụng, giờ lại dùng rất thuận tiện, ừ, nó cũng rất thông minh."

Lúc Kế Duyên nói lời còn mỉm cười đầy ẩn ý, cảm thấy rất giống như kiếp trước nuôi sủng vật. Đương nhiên, ở kiếp trước, hồi nhỏ hắn từng nuôi sủng vật, có thể vì tuổi còn nhỏ không biết cách chăm sóc nên kết quả đều chẳng ra sao.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần cách xa Lang Phủ ở thành Bắc. Mà trong tai của Kế Duyên, âm thanh hoảng hốt từ Lang Phủ truyền ra ngày càng lớn, chắc có người đã phát hiện bức thư để lại ngoài phủ, cùng với rất nhiều gia đinh hôn mê trong phủ.

Trong khách điếm Thiên Lãng, Yến Phi thực ra vẫn chưa ngủ, cứ nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong những ngày qua, ngoài huyện Nam Đạo, trong Vô Nhai Quỷ Thành, còn có lần giao thủ buồn cười với Ngưu Phách Thiên vào chạng vạng ngày hôm nay.

"Y phục này được ta cất kỹ rất lâu, nếu bị ngươi làm hỏng thì ta không thể cầm ra bộ thứ hai đâu!"

Thanh âm của Lão Ngưu cứ quanh quẩn ở trong đầu của Yến Phi, làm y vô thức nắm chặt tấm chăn. Sau khi lật qua lật lại, trằn trọc rất lâu, Yến Phi mới ngồi dậy từ trên giường.

Ánh mắt nhìn về phía bội kiếm đặt ở đầu giường. Y rút kiếm ra khỏi vỏ khoảng mười tấc, mặc dù đã về đêm nhưng hàn quang vẫn chiếu rọi.

"Người phàm yếu ớt như vậy sao? Võ đạo yếu ớt vậy sao?”