Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 44: Mưu tính




Sau khi thành công cắt được kẻ bám đuôi, thì xe của Ngụy Châu dừng lại ở trước cổng bệnh viện, y nhanh chóng xuống xe rồi rảo bước đến tầng bốn. Lúc này, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, chỉ còn âm thành gào thét của gió, cả C thị đều chìm vào một thảm tuyết trắng xóa, nghê thường.

Ngụy Châu trước khi rời khỏi quyết định ghé qua bệnh viện nhìn Tống Huy một chút. Từ ngày xuất viện đến giờ, y cũng chỉ dám chờ những lúc đêm khuya mà đến đây đứng bên ngoài cửa ngóng vào trong, bởi lẽ y không muốn gặp mặt bất kỳ ai của nhà họ Tống, cũng càng không muốn Tống Huy nhìn thấy mặt mình, y dù cố gắng vẫn không có cách nào đối diện cùng hắn.

Lúc này đã gần chín giờ sáng, người nhà họ Tống không biết đã đi đâu, bên trong phòng chỉ có một mảnh vắng lặng. Cửa phòng hơi hé mở, Ngụy Châu chậm rãi giương mắt vào trong, liền nhìn thấy Tống Huy đang ngồi trên xe lăn mà hóng mắt ra ngoài khung cửa sổ. Cũng không biết hắn đang nhìn gì, nhưng mà đôi mắt trống rỗng thất thần chỉ có một màu trắng xóa phản chiếu của tuyết. Cửa sổ không đóng, gió lùa từng cơn hất tung mái tóc hắn tán loạn.

Ngụy Châu nhìn bóng lưng cô đơn của Tống Huy thật lâu, cánh tay vô thức đặt trên nắm cầm cửa siết chặt lại. Y lúc này không thể diễn tả được cảm xúc của chính mình, là đau lòng, là ân hận, là tiếc nuối. Y đứng đó thật lâu cho đến khi nghe tiếng bước chân đang tiến về hành lang, bất giác y hồi phục tinh thần, nhắm mắt lại hít nhẹ một hơi rồi xoay lưng rời đi.

"...Ngụy Châu!"

Âm thanh đó chính là của Tống Huy, lúc y vừa xoay lưng đi thì hắn cũng quay đầu lại. Tiếng gọi của hắn phút chốc làm toàn thân Ngụy Châu chấn động, đôi chân cũng không thể di chuyển, y há mồm thở dốc.

"Anh...đừng đi!"

"Hư..."

Ngụy Châu bất giác bật khóc, y xoay người lại rồi đẩy cửa ra đi thẳng vào trong khụy gối xuống, hai tay ôm lấy eo Tống Huy, gục đầu trên đôi chân hắn.

"Huy à...tôi xin lỗi, xin lỗi!"

Hắn nhìn người mình yêu thật lâu rồi từ từ chạm tay lên tóc Ngụy Châu khẽ vuốt ve.

"Em không sao mà...đừng khóc!"

Tống Huy vừa nói vừa mỉm cười, nhưng mà nụ cười của hắn có bao nhiêu bi ai cùng khổ sở. Mấy ngày nay, hắn có tập đứng lên, cũng có tập đi. Nhưng mà Tống Huy biết, sau này hắn đi đâu cũng phải chống gậy, đôi chân vô cùng yếu ớt, vốn dĩ muốn đi sẽ tốn rất nhiều sức lực.

"Anh xem, em vẫn có thể đi được mà, chỉ là có chút chậm... Sau này có thể chống gậy. Gìa rồi ai cũng phải chống gậy có đúng không, bất quá em sớm hơn bọn họ một chút. Tập trước để sau này già thì quen...cũng không phải chuyện gì quá xấu cả!"

Lời của hắn nói ra càng làm Ngụy Châu khóc thảm. Tống Huy vuốt vuốt gò má y mỉm cười.

"Anh không sao là tốt rồi, chỉ cần anh không sao, em thế nào cũng được!"

Ngụy Châu vùi đầu trên đầu gối hắn, khàn khàn giọng.

"Tại sao lại tốt với tôi như vậy, tôi không đáng chút nào, Huy à!"

"Đáng chứ!"

Tống Huy bất giác nâng mặt Ngụy Châu lên, nhìn sâu vào đáy mắt y, hắn thầm nói một câu.

"Vì em yêu anh. Tất cả cho anh đều xứng đáng!"

"Nhưng mà...từ trước đến nay tôi chưa từng làm điều gì cho cậu cả!"

Tống Huy bật cười, ánh mắt hắn như phảng phất chút khoảnh khắc của quá khứ.

"Có chứ, anh làm cho em rất nhiều. Từ nhỏ, em chỉ là một thằng nhóc quậy phá làm mất mặt cha mẹ. Họ xem em như của nợ mà đối đãi. Trong lòng bọn họ cũng chỉ có chị hai mới xứng đáng là con, còn em thì không phải... Năm em rời khỏi nhà đi Mỹ họ vô cùng vui vẻ vì đã tống được gánh nặng là em đi...Anh biết, những năm tháng đó em đã cô đơn đến thế nào mà, còn tưởng rằng đã cùng bọn thanh niên đầu đường xó chợ ở Mỹ trở thành tội phạm. Nhưng mà em đã gặp lại anh... Anh đã cho em biết cái gì là vui vẻ, anh chính là ánh sáng của đời em, có biết không? Nếu không có anh, thì em đã chết, nếu không có anh thì cuộc đời em sống cũng không còn bất kỳ niềm vui nào nữa!"

"Huy..."

"Cho nên, anh đừng cảm thấy áy náy, cũng đừng thương hại em, đừng vì cảm thấy có lỗi mà bỏ mặc em có được không? Mấy ngày qua anh không đến, em còn tưởng..."

Ngụy Châu nghe mà lòng đau như cắt, chân mày nhíu lại, nước mắt không ngừng rơi.

"...Em còn tưởng anh đã bỏ em rồi!"

Tống Huy vừa nói vừa cười cười, nhưng rõ ràng những lời nói này của hắn mang theo chút ủy khuất cùng tủi thân. Mấy ngày nay, hắn đều ngồi thất thần hóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể ngày hay đêm. Hắn nhớ Ngụy Châu, cũng rất muốn nhìn thấy y. Nhưng mà gọi cho y thì hắn không thể. Hắn không muốn y nhìn thấy hắn ở bộ dạng này. Mấy ngày đó, dù ai hỏi gì Tống Huy cũng không trả lời. Hiện tại nhìn thấy Ngụy Châu, hắn đã rất mãn nguyện. Hắn yêu y nhiều như vậy, chỉ cần được nhìn thấy y, hắn liền cảm thấy được thỏa mãn.

"Ngoan, đừng khóc!"

Ngụy Châu lại vùi đầu trên chân Tống Huy, im lìm nhắm mắt lại, tựa như những ngày còn thơ của bọn họ thường hay quấn quýt bên nhau. Ngoài kia gió vẫn lùa vào từng cơn lạnh buốt, bên trong này chỉ nghe thấy âm thanh của hai trái tim nồng ấm đang nảy đều bên trong lồng ngực.

Thật lâu sau, Ngụy Châu mới ngẩng đầu lên nói một câu.

"Huy, mấy ngày này ba tôi đang chuẩn bị hồ sơ tố cáo Hà Bắc Thiếu, tôi chỉ sợ hắn manh động..."

"Anh trở về Mỹ đi!"

"Hả?"

"Anh đi đi, tránh một thời gian, khi nào mọi thứ xong xuôi rồi hãy trở về!"

"Nhưng....còn cậu?"

"Em thì có thể đi đâu chứ? Hiện tại em không thể rời xa bệnh viện được. Hà Bắc Thiếu cũng không phải muốn đối phó em, anh đừng lo. Đi đi!"

Tống Huy nói thản nhiên như vậy, nhưng thật ra có một việc Ngụy Châu đã không biết, trước khi y đến đây thì Giang Hạo Phong đã gọi cho Tống Huy, cũng nói cho hắn biết là Ngụy Châu cần phải nhanh chóng rời khỏi C thị. Giang Hạo Phong không phải tử tế muốn cho Tống Huy biết, chỉ là y muốn Ngụy Châu có thể không vì việc của Tống Huy mà ảnh hưởng đến quyết định trở về Mỹ của mình. Giang Hạo Phong quả nhiên rất biết tính toán, Ngụy Châu thực đến nhìn qua Tống Huy rồi mới đi. Nhưng nếu như Tống Huy đau khổ thì Ngụy Châu nhất định sẽ ở lại. Cho nên, để đề phòng tình huống ngoài ý muốn, Giang Hạo Phong đành phải đi nước cờ này. Tất nhiên, Tống Huy vì an toàn của Ngụy Châu mà đành ủy khuất cho chính mình. Hắn chỉ có thể nói những lời kia để y an tâm mà rời khỏi.

"Huy, đợi giải quyết xong việc của Hà Bắc Thiếu, tôi nhất định sẽ quay lại đón cậu. Chúng ta trở về Mỹ, sống như những ngày xưa có được không?"

Ngụy Châu nói ra lời này cũng chính là những điều mà Tống Huy từng mong muốn trước đây. Nhưng mà hiện tại nó như cây kim đâm nhẹ vào tim hắn, khắp nơi đều đau nhức. Hắn quá khứ có thể chăm sóc, bảo vệ y. Nhưng mà hiện tại sinh hoạt của bản thân còn chưa thể tự lo làm sao có thể chăm sóc cho y được nữa? Trước đây, Ngụy Châu cũng không muốn như vậy, người y yêu là Hoàng Cảnh Du, hắn hoàn toàn biết điều này. Nếu như chia tay cùng Hoàng Cảnh Du, thì y cũng sẽ rời khỏi đất nước này và đi đến một nơi nào đó, nhưng tuyệt nhiên không mang theo hắn. Bởi Tống Huy biết rõ, y và hắn không có bất kỳ cơ hội nào để yêu nhau. Rời đi chính là lựa chọn của Ngụy Châu, bởi lẽ không thể cho hắn tình yêu thì y cũng không làm ảnh hưởng đến nhân duyên của hắn.

Nhưng mà hiện tại, Ngụy Châu lại nói ra điều này, bởi lẽ y thương hại Tống Huy, y muốn trả ơn hắn nên mới đề nghị ở bên cạnh hắn. Chỉ là hắn bây giờ đã không còn mong muốn điều đó nữa. Tống Huy cảm thấy tâm tư dường như có ai đó hung hăng dùng dao đâm vào, đau đớn đến lợi hại. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng mỉm cười.

"Được, sau này gặp lại! Đi đi..."

Ngụy Châu lau đi dòng lệ trên mặt mình rồi từ từ đứng dậy.

"Huy...vậy tôi đi đây. Chờ tôi, nhất định phải chờ tôi!"

Y nói xong thì quay lưng đi, bất giác cánh tay bị nắm lại.

"Ngụy Châu...có thể hôn em một cái được không?"

Ngụy Châu nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, nhìn gương mặt tìu tụy của Tống Huy cùng ánh mắt thất thần kia, bất giác y đau lòng. Ngụy Châu nắm lấy bàn tay hắn, từ từ tiến đến gần, khụy gối xuống trước mặt Tống Huy, tay đặt trên cổ hắn rồi tiến môi đến.

Tống Huy nhìn gương mặt ngay cả trong mơ cũng xuất hiện của Ngụy Châu đang ở trước mắt mình. Bất giác hắn rũ mi, chạm nhẹ vào môi y một cái rồi mút lấy. Ban đầu nhẹ nhàng trân trọng tựa như thứ đồ gốm sứ hảo hạng mà nâng niu, lát sau bỗng càng lúc càng trở nên nồng nhiệt. Hắn vừa liếm, vừa cắn, vừa nút lấy đầu lưỡi y, thưởng thức thứ dịu dàng ngọt ngào mà lần đầu hắn cảm nhận được. Trong đó có tình yêu, có nước mắt và cả sự tuyệt vọng của hắn. Có lẽ, sau này hắn cũng sẽ không bao giờ gặp lại Ngụy Châu nữa, bởi lẽ hắn không muốn trở thành gánh nặng cho y. Hắn yêu y nhiều như vậy, làm sao để y vì mình mà khổ sở?

Bất giác, từ khóe mắt Tống Huy chảy ra dòng lệ, len lỏi vào giữa cánh môi của hai người mặn đắng. Hắn ôm lấy eo Ngụy Châu, y ôm cổ hắn, hai cơ thể tựa vào nhau triền miên không dứt. Cho đến khi đã hôn đủ, hai phiến môi tách nhau ra, hắn dùng ngón tay lau đi nước miếng dính trên khóe môi Ngụy Châu, vừa cười vừa khóc, giọng hắn vì xúc động mà trở nên run rẩy.

"Nếu như anh không có hận thù, nếu như anh không quay lại đây và gặp Hoàng Cảnh Du, thì anh có thể yêu em không?"

Ngụy Châu nhìn sâu vào đáy mắt Tống Huy, nơi đó chứa chan cả sự khát khao và mong đợi. Y bất giác tựa đầu vào ngực hắn, tay vòng qua ôm lấy eo hắn siết chặt.

"...Có, nhất định tôi sẽ yêu cậu!"

Tống Huy cúi đầu xuống hôn một cái nữa vào má y, rồi đẩy y ra. Hắn thở dài một hơi.

"Vậy là đủ rồi...đi đi!"

"Huy..."

"Đi nhanh đi!"

Ngụy Châu đứng lên nhìn Tống Huy lần nữa rồi nhanh chân rời khỏi. Khi cánh cửa đã hoàn toàn đóng chặt lại, Tống Huy liền gục đầu xuống chân mình khóc. Trong căn phòng vắng vẻ chỉ còn nghe tiếng nức nở của hắn thê lương, xé lòng.

-------------------

Mấy ngày hôm nay, vì bận lo chuyện đám cưới nên người nhà họ Tống cũng không đến thăm Tống Huy. Lúc này bên trong phòng, Tống Thiến nhìn thân ảnh mình trong gương. Cũng không ngờ nhanh như vậy Hoàng Cảnh Du đã đáp ứng hôn sự. Mấy ngày trước, nàng nhớ rằng thái độ của hắn cùng mình vô cùng lãnh đạm. Khi đó hắn ngồi vắt chéo chân trên ghế mà hỏi nàng một câu, trong phòng chính là ánh đèn hoa lệ sáng trưng, nàng giống như cô công chúa lọ lem lạc vào chốn hoàng cung xa hoa tráng lệ.

"Cô Tống, vì sao nhất định muốn gả cho tôi?"

Tống Thiến hoàn toàn bất ngờ vì câu hỏi của Hoàng Cảnh Du, từ trước đến nay hắn cùng nàng tiếp xúc cũng ít khi nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng hỏi đáp vài câu, phần lớn đều là do nàng chủ động. Khi hắn tỉnh dậy, nàng ở bên cạnh chăm sóc cho hắn nhưng hắn cũng không có yêu cầu nàng phải rời đi, chỉ thản nhiên đón nhận sự nhiệt tình của nàng. Nhưng mà trong tận cùng suy nghĩ của hắn là cái gì nàng đều không thể nắm bắt được.

"Cảnh Du...nói anh có thể không tin, nhưng mà em đã thích anh từ lâu lắm rồi...lúc đó, nhìn thấy anh ở trường em đã không nhịn được mà muốn được nhìn anh thêm nhiều hơn nữa!"

Tống Thiến vừa nói vừa e lệ khẽ chớp mắt mỉm cười nhìn xuống đất, tựa như cô bé xuân thì vừa biết yêu. Nhưng Hoàng Cảnh Du đổi lại lời tỏ tình này chỉ có thái độ nhàn nhạt. Hắn khẽ nâng tách trà trong tay đưa lên miệng uống một ngụm.

"Cô và Hứa Ngụy Châu từng quen biết nhau sao? Lúc ở trong bệnh viện tôi nghe thấy hai người nói chuyện khá thân mật."

Hắn vẫn lưu tâm chuyện đó, nếu Tống Thiến không đơn thuần chỉ biết Ngụy Châu thông qua Tống Huy, như vậy càng làm hắn hứng thú. Trước đây, hắn biết nàng đang dạy học ở trường mà năm xưa bọn họ theo học, bất quá hắn cũng không để ý nhiều đến xuất thân của nàng. Bởi lẽ hắn chưa từng có hứng thú tìm hiểu. Hoàng Cảnh Du chấp nhận qua lại cùng nàng vì đó là mong muốn của Nhược Lan cùng Hoàng Thiếu Hoa, xuất thân của nàng hẳn bọn họ đã tìm hiểu rất kỹ.

"Em và cậu ấy học cùng lớp rất nhiều năm. Khi đó em cũng từng đến nhà cậu ấy và nhìn thấy anh, nhưng chắc là do lâu quá nên anh không nhớ!"

Hoàng Cảnh Du khẽ nhướng mày, lưng ngã thoải mái vào thanh tựa ghế sofa.

"Cậu ấy từng là người yêu của tôi, cô việc đó cũng không ngại?"

Tống Thiến từ trước đến nay đều tận lực né tránh chủ đề này, hiện tại bị Hoàng Cảnh Du hỏi thẳng như vậy liền nhất thời không biết phải trả lời ra sao. Thấy nét bối rối hiện rõ trên mặt nàng, hắn lại tiếp tục.

"Tôi yêu thích nam nhân, cô cũng không thấy lo lắng hay sao?"

"Việc này..."

Lời nói của Tống Thiến bị đứt quãng, việc này làm sao nàng không lo lắng chứ, chỉ là nàng có lo lắng cũng có thể thay đổi gì hay sao? Có thể làm Hoàng Cảnh Du yêu nàng hay sao?

"Cô Tống, nếu tôi nói tôi có thể kết hôn với cô, cũng có thể cho cô mọi vinh quang mà cô chưa từng có được, nhưng thứ duy nhất tôi không thể cho cô chính là tình yêu, vậy cô có còn muốn kết hôn với tôi nữa hay không?"

Tống Thiến ngẩng đầu giương đôi mắt đã nhàn nhạt nước nhìn hắn. Nàng rất xinh đẹp, đáng tiếc người đàn ông này lại chưa từng để vẻ đẹp của nàng vào trong mắt. Với hắn, nàng bất quá cũng giống như những tình nhân mà hắn từng tiếp xúc trước đây, thậm chí đối với nàng hắn còn chưa từng nảy sinh bất kỳ dục vọng nào.

"Thậm chí, tôi có thể bên ngoài quan hệ với vô số tình nhân, mỗi ngày bọn họ đều lượn lờ xuất hiện trên báo chí làm phiền cô, vậy cô có chấp nhận được hay không?"

Tống Thiến dường như cảm giác mình vô cùng nhỏ bé trước mắt Hoàng Cảnh Du, thậm chí còn là hèn mọn. Hắn vì sao trước mặt một cô gái sắp thành vợ của mình có thể nói ra những lời tàn nhẫn đến thế kia?

"Cô là người đã cứu mạng tôi, cho nên dù không kết hôn, sau này tôi vẫn sẽ báo đáp cô tử tế. Tương lai hay sự nghiệp, Hoàng thị đều đảm bảo cho cô. Chỉ là, tình yêu, tôi không thể nào cho cô được!"

Những câu nói cay nghiệt tàn nhẫn mà Hoàng Cảnh Du nói, Tống Thiến đều nhớ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Nàng cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng mà nàng đã không còn đường lui nữa. Tống Thiến từ nhỏ đã mơ ước có được người này, dù rằng đồng sàng dị mộng, nhưng nàng cũng cảm thấy vui vẻ. Còn có Hà Bắc Thiếu đã dồn nàng vào chân tường, nếu ngay lúc này thoái lui e là hắn nhất định không tha cho nàng. Cái chết của Phùng Nhược Lan nếu để Hoàng Cảnh Du biết được nguyên nhân, nàng nhất định chuốc lấy hậu quả thê thảm. Cố ý giết người ở đất nước này chính là tội tử hình, nàng còn rất trẻ, tương lai rộng mở, còn chưa muốn chết.

Khi đó Tống Thiến chỉ nhớ là Hoàng Cảnh Du còn hỏi thêm điều gì đó, nhưng nàng nói tất cả mình đều không để ý, chỉ muốn kết hôn cùng hắn. Lúc đó Hoàng Cảnh Du đã nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu. Nhưng Tống Thiến không màng đến, nàng hiện tại cái gì là mặt dày hay vô sỉ đều không còn lưu tâm nữa rồi.

Từ đó đến nay, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đều là thư ký của Hoàng Cảnh Du cùng gia đình nàng bàn bạc, thậm chí hắn cũng chưa một lần xuất hiện. Áo cưới thì Hoàng thị mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước đến gặp Tống Thiến để nàng nói ra yêu cầu. Còn hắn chỉ cung cấp số đo, rồi tùy tiện để thư ký chọn màu sắc kiểu dáng cho mình.

Tống Thiến đối với sự sắp xếp này vô cùng chua xót, nhưng mà đây là sự lựa chọn của nàng, cuối cùng dù hắn có đối xử thế nào thì nàng cũng sẽ trở thành thiếu phu nhân của Hoàng thị không phải sao? Còn cây không sợ thiếu củi đốt, nàng tin từ từ sau này sẽ cùng hắn bồi đắp tình cảm. Chỉ cần kết hôn xong, thì nàng cũng không còn sợ Hứa Ngụy Châu cướp mất vị trí này của nàng nữa.

Đang lúc thất thần thì Tống Huy gọi điện đến, Tống Thiến nhìn thấy suy nghĩ một lúc rồi mới đưa lên nghe.

"Chị hai..."

"Huy, mấy ngày nay chị bận rộn không vào thăm em được, em ổn chứ?"

"Em không sao, chị đừng lo. Chị hai, chị đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Sao?"

"Hoàng Cảnh Du, hắn không yêu chị, vì sao chị muốn hủy hoại tương lai của chính mình chứ?"

"Huy...có những thứ em không hiểu đâu. Chị yêu anh ấy, cũng chỉ muốn có được anh ấy!"

"Cái chị có chỉ là danh phận mà thôi. Vì sao phải khổ như vậy chứ?"

"Em đừng khuyên chị, ngày mai em có đến được không? Chị cho người đến đón em!"

"...Chị thật sự không suy nghĩ lại hay sao? Còn việc kia...cả đời chị phải đối diện với hắn như thế nào?"

Việc kia tất nhiên là việc nàng đã giết Phùng Nhược Lan, Tống Thiến nghe xong thì khẽ run tay một cái.

"Đừng nhắc...chị không có làm...em quên là chị không có làm hay sao?"

Nghe giọng nói hoảng hốt của nàng, Tống Huy im lặng một lúc.

"Thôi được rồi, hạnh phúc của chị là ở trong tay chị. Em cúp máy đây, mong là chị có thể vui vẻ với quyết định của chính mình!"

Sau khi tắt máy, không gian lần nữa chìm vào yên lặng, Tống Thiến nhìn thân ảnh mình trong gương không rõ tư vị gì.

----------------

Đêm nay, Hoàng Cảnh Du ngồi trong thư phòng hút thuốc. Cả căn phòng cũng không bật đèn, chỉ có ánh lửa thỉnh thoảng lóe lên trên điếu thuốc mà hắn đang hút. Trong phòng vang lên tiếng nói chuyện của hắn qua điện thoại với a Tứ.

"Anh, đã phát hiện được chỗ ở của Hà Bắc Thiếu. Nơi hắn ở cách vài ngày sẽ có bác sĩ ra vào, xem ra thương thế vẫn còn chưa hết. Chỗ đó là một căn biệt thự cũ ở ngoại ô gần bến tàu, xung quanh không có nhiều nhà dân, tường bao chặt rất cao, có rất nhiều vệ sĩ canh gác."

"Người thân của hắn, cậu đã điều tra hay chưa?"

Hoàng Cảnh Du đã tính, bước đường cùng nếu vẫn không tìm ra tung tích của Hà Bắc Thiếu thì sẽ bắt người thân y ra uy hiếp. Thủ đoạn đối phó người khác Hoàng Cảnh Du hắn tuyệt nhiên không thiếu, chỉ là xưa nay ít dùng đến mà thôi.

"Mẹ hắn ở Mỹ đã mất cách đây một tháng, em trai hắn là Hà Bắc Nhu hai tuần trước có trở về nước để gặp một người. Hình thám tử gửi cho em...thì chính là Hứa Ngụy Châu!"

Hoàng Cảnh Du bất giác nhíu mày một cái.

"Là ngày nào?"

"Ngày 15 tháng 11."

Hắn nghe xong khẽ giật mình, ngày đó chính là ngày Ngụy Châu trên đường trở về thì gặp tai nạn.

"Hà Bắc Nhu hiện tại đang ở đâu?"

"Sáng hôm nay hắn từ Mỹ đã trở lại C thị, còn mang theo trợ lý đi thẳng đến cục cảnh sát. Người của mình ở đó tiết lộ hắn tố cáo Hà Bắc Thiếu tội danh giết mẹ của Hứa Ngụy Châu mười năm trước. Nghe nói đã có vật chứng và giấy tờ đầy đủ. Bên công tố đang thụ lý hồ sơ chuẩn bị khởi tố Hà Bắc Thiếu. Cũng không biết vì sao Hà Bắc Nhu lại làm như vậy..."

Hoàng Cảnh Du bất giác xoa xoa mi tâm.

"Hà Bắc Nhu tố cáo Hà Bắc Thiếu, huynh đệ tương tàn...bất quá chỉ cần có lợi cho chúng ta, những việc khác cũng không cần để ý đến. Nhưng mà, cậu cho người theo âm thầm bảo vệ Hà Bắc Nhu, người này có lợi như vậy đừng để Hà Bắc Thiếu ra tay trước. Dù là huynh đệ, nhưng đã đến mức tố cáo anh trai mình, thì chắc Hà Bắc Thiếu cũng không nể nang gì đứa em này."

"Dạ!"

"Hà Bắc Thiếu là một con chó điên. Hắn làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ muốn đối phó với nhà họ Hoàng...xem ra, trước khi cảnh sát sờ đến e là hắn sẽ có hành động."

"Vậy, bây giờ phải làm gì?"

"Mấy ngày nay cậu vẫn cho người bảo vệ Ngụy Châu chứ?"

"Dạ..."

"Có chuyện gì?"

"Sáng nay, Hứa Ngụy Châu rời khỏi Hoàng thị, người của mình lập tức bám theo nhưng sau đó dường như cậu ấy phát hiện nên đã chạy mất!"

"VÔ DỤNG!"

Hoàng Cảnh Du bất giác đập bàn một cái, bên kia a Tứ cũng giật bắn người.

"Cho người lục tung C thị cũng phải tìm ra Ngụy Châu, nếu cậu ấy có chuyện gì các người đừng hòng sống yên với tôi!"

"Dạ, em biết rồi!"

Từ ngày Ngụy Châu xảy ra tai nạn, Hoàng Cảnh Du liền cho người âm thầm theo bảo vệ y. Bất quá hôm nay vì y trốn chạy nên nảy sinh đề phòng, thành ra đã thoát khỏi phạm vi theo dõi của hắn. Hoàng Cảnh Du bất giác thở ra một hơi.

"Chuẩn bị đồ đi. Súng ống cũng trang bị thêm. Hà Bắc Thiếu là tên giảo hoạt, chỉ e cảnh sát đến nơi thì hắn đã chạy mất. Nếu cảnh sát không giải quyết được Hà Bắc Thiếu thì chính tôi sẽ ra tay! Món nợ giết cha tôi sẽ từ trên đầu hắn mà tính đủ. Nợ máu phải trả bằng máu!"

Hoàng Cảnh Du vừa nói, ánh mắt trong đêm hiện lên sát ý. Hắn suốt ba tháng nay cho người lục tung C thị và các thành phố xung quanh, vẫn không tìm ra tung tích của Hà Bắc Thiếu. Mãi đến hôm nay mới biết được chỗ ở của y. Hắn vẫn còn nhớ như in hình ảnh Hoàng Thiếu Hoa nằm trong vũng máu, Nhược Lan bị làm nhục đến sống không bằng chết. Hắn không thể nào nguôi được cơn hận này trong tim. Trừ khi Hà Bắc Thiếu chết, nếu không cả đời này hắn cũng không thể nào cảm thấy thoải mái.

---------------------

Đêm nay, Hà Bắc Thiếu vẫn nằm trên giường không ngừng ho khan. Mỗi ngày trôi qua tựa như sự hành hạ đối với y. Đau đớn cơ thể này y đã chịu đựng suốt hai mươi mấy năm qua, hiện tại cũng đã quá mệt mỏi rồi. Thư ký Kim nhìn thấy y chật vật như vậy, những lời định nói ra cũng trở nên e dè.

"Chú Kim, có chuyện gì?"

"Cậu chủ, Bắc Nhu hôm nay đến cục cảnh sát tố cáo cậu..."

Hà Bắc Thiếu nghe xong cũng không phản ứng, y chỉ vươn tay lấy chiếc khăn lau đi tơ máu ở khóe miệng mình.

"Có cần...đối phó với cậu ấy hay không?"

Hà Bắc Thiếu thở ra một hơi, thản nhiên tựa như hàng ngày mà khàn khàn giọng.

"Không cần!"

"Vậy..."

"Chú ra ngoài đi, ta muốn ngủ một lúc!"

Thư ký Kim nhìn Hà Bắc Thiếu rồi rũ mắt đi ra ngoài. Hà Bắc Thiếu vươn tay cầm lấy tấm ảnh gia đình mình lên xem, y nhìn vào Hà Bắc Nhu rồi khẽ cong khóe môi lên cười. Nhiều năm như vậy, y đã không nhìn thấy hắn. Năm đó, sau khi bị đuổi khỏi gia đình, y chỉ dám len lén từ xa đứng nhìn bọn họ rời khỏi C thị đến Mỹ mà thôi, bỏ lại y một mình ôm nỗi hận Hoàng Thiếu Hoa đến tận xương tủy. Y từng tự hỏi, nếu năm đó Hà gia không từ bỏ y thì hiện tại y có sống khác hay không?

"Bắc Nhu...chắc em cũng đã oán hận anh nhiều năm rồi có phải không? Thù của anh sắp trả hết, cũng đến lúc anh phải trả lại món nợ cho em rồi..."

Y thở dài một hơi rồi kéo chăn lên đến cổ, khẽ nằm nghiêng cho dễ chịu một chút. Bất giác bên ngoài thư ký Kim gõ cửa lần nữa.

"Cậu chủ, phát hiện Giang Hạo Phong cùng Hứa Ngụy Châu đã rời khỏi C thị vào trưa hôm nay, đi bằng tàu hàng."

Hà Bắc Thiếu nghe đến đây bất giác trừng mắt, bàn tay trong chăn không tự chủ được khẽ siết lại một chút.

"Bắt Giang Hạo Tuyết đi. Lần này ta muốn Hứa Ngụy Châu phải chết. Đã không còn thời gian chơi đùa cùng nó nữa!"

"Dạ. Còn Hoàng Cảnh Du và Tống Thiến ngày mai sẽ kết hôn..."

"Kết hôn sao...muốn bắt đầu một cuộc sống mới cũng không dễ dàng đâu! Chú Kim, ngày mai, lúc bọn họ vừa đến lễ đường, chú gửi ảnh chụp Tống Thiến đẩy Nhược Lan xuống lầu cho cục cảnh sát. Ta muốn biết ngày mai Hoàng Cảnh Du sẽ đối diện với người vợ đã giết mẹ mình như thế nào đây. Hẳn sẽ là một đòn đả kích không nhỏ đối với hắn. Thằng nhóc ngu ngốc!"

Thư ký Kim nghe xong thì hơi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra những suy nghĩ trong lòng.

"Tống Thiến cũng đã làm nhiều việc cho chúng ta, như vậy có tuyệt tình quá không?"

"Tuyệt tình sao? Ha ha. Cô ta bất quá chỉ là một con cờ, hiện tại đã không cần dùng lẽ ra vứt đi cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng mà, trên đời này ta ghét nhất chính là những kẻ giả dối. Giống Hoàng Thiếu Hoa...kẻ đã dùng tình cảm để lừa gạt ta, hại ta thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, có nhà cũng không dám về, có người thân cũng không thể nhận...những kẻ như vậy đều xứng đáng gánh lấy kết cuộc tồi tệ nhất. Cũng chính là báo ứng!"

"Dạ."

Từ trước đến nay có một chuyện mà Tống Thiến không biết, chính là luôn có người theo dõi Phùng Nhược Lan, chính vì vậy hành tung của nàng đều bị Hà Bắc Thiếu nắm trong lòng bàn tay. Cho nên, ngày hôm đó, tình huống nàng đẩy Nhược Lan rơi xuống lầu đều bị thám tử của hắn ghi hình lại.

----------------

Sáng ngày hôm sau, Hứa Ngụy Châu cùng Giang Hạo Phong vừa đặt chân đến đất Mỹ thì lập tức có điện thoại gọi đến.

"Alo."

"Cậu chạy nhanh thật!"

"Hà Bắc Thiếu? Tin tức của mày cũng nhanh thật. Chỉ là bây giờ tao đã không còn ở chỗ mày có thể khống chế đâu."

"Phải không?"

Âm thanh vừa cười vừa nói của Hà Bắc Thiếu khiến cơn giận dữ trong lòng Ngụy Châu lại bùng phát.

"Vậy thì phải để cậu nói chuyện với người này đã, rồi xem cậu quyết định thế nào."

Ngụy Châu nghe xong câu này bất giác chân mày nhíu lại, cảm giác bất an xộc đến.

"Chính Kỳ...Chính Kỳ, sao anh chưa về thăm em? Em nhớ anh lắm!"

Đầu Ngụy Châu bỗng dưng nghe như có tiếng nổ.

"Tiểu Tuyết?"

"Chính Kỳ, chừng nào anh mới về thăm em?"

Ngụy Châu bất giác thở dốc, liền vươn tay che ngang âm thanh hỗn loạn của mình, cố gắng như bình thường mà nói chuyện cùng nàng.

"Tiểu Tuyết ngoan, anh rất nhanh sẽ về thăm em. Em nghe anh nói, ở đó người ta nói cái gì em cũng phải nghe lời, biết không? Tiểu Tuyết nghe lời thì anh rất nhanh sẽ đến!"

"Em sẽ ngoan, em sẽ nghe lời Chính Kỳ!"

"Ngoan lắm, tiểu Tuyết, đưa máy cho chú Hà, anh muốn nói chuyện với chú!"

"Được!"

Ngụy Châu nghe bên kia có tiếng cười khẽ, rất nhanh chóng giọng Hà Bắc Thiếu lại vang lên.

"Một đổi một. Chỉ cần cậu quay về C thị gặp ta, nhất định ta sẽ thả cô bé đáng yêu này đi, bình an không thiếu cọng tóc nào!"

"Mày hận tao đến như vậy?"

"Không đúng, là ta hận kẻ bạc tình kia, cũng không phải hận cậu. Xui cho cậu lại là dòng máu duy nhất của hắn đi!"

Ngụy Châu tắt điện thoại rồi ngồi phịch xuống ghế thất thần. Giang Hạo Phong vừa làm xong thủ tục, tiến vào phòng nhìn thấy y đang thừ người liền bước đến.

"Sao vậy?"

"Tiểu Tuyết...bị Hà Bắc Thiếu bắt rồi!"

"CÁI GÌ?"

Giang Hạo Phong bất giác toàn thân căng thẳng, hắn liền xoay người sang xách túi, thấy vậy Ngụy Châu chặn lại tay hắn.

"Anh tính làm gì?"

"Tôi phải trở về cứu Hạo Tuyết!"

"Anh không được đi. Anh vừa trở về thì đã bị bắt giữ ở sân bay rồi, anh còn có thể cứu tiểu Tuyết hay sao?"

"ĐÓ LÀ EM GÁI TÔI!"

"Đó cũng là em gái tôi! Còn là vì tôi nên em ấy mới bị bắt."

Ngụy Châu giữ lấy vai Hạo Phong nhìn sâu vào mắt hắn, sau đó vỗ vỗ hắn vài cái.

"Anh nghe lời đi, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn nữa. Anh chỉ cần cung cấp người hỗ trợ cho tôi. Để tôi quay lại đó, nhất định tiểu Tuyết sẽ không có bất kỳ tổn hại nào!"

"Không được, người hắn muốn đối phó chính là em!"

"Vì vậy tôi mới quay về. Anh nghe lời đi, ngày mai bác Minh phẫu thuật tim, nếu anh không có mặt ở bệnh viện e là bác ấy sẽ nghi ngờ. Nếu bác ấy biết tin anh và Hạo Tuyết có chuyện nhất định sẽ khó lòng hồi phục được. Anh trở về lúc này không thể làm gì mà còn bị bắt vào tù. Hạo Phong, bình thường anh giỏi tính toán lắm mà, hiện tại bình tĩnh lại đi!"

Giang Hạo Phong ngồi phịch xuống giường ôm đầu mình, hắn chưa từng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan đến thế này, thực sự đầu óc đã sắp nổ tung.

"Tôi đi đây!"

Ngụy Châu nói xong liền xoay lưng đi, bất giác Giang Hạo Phong đứng lên.

"Khoan đã!"

Hắn vừa nói vừa tiến đến xoay Ngụy Châu lại đối diện cùng mình rồi ôm y vào lòng.

"Cả em và tiểu Tuyết đều phải trở về bình an. Em còn mắc nợ tôi, vẫn chưa trả hết!"

"Yên tâm, tôi nhất định còn sống mà quay về đứng trước mặt anh!"

"Được!"

Hắn siết chặt vòng tay ôm người này vào ngực. Giang Hạo Phong đã từng nghĩ mình có thể bảo vệ Ngụy Châu suốt đời, chỉ cần y chấp nhận ở bên hắn thì hắn cũng sẽ có cách đối xử tốt cùng y. Nhưng mà cuối cùng, ngay trước bờ vực sinh tử, hắn lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

"Tôi phải đi!"

Ngụy Châu khẽ đẩy thân thể Giang Hạo Phong ra, bất giác hắn kéo y đến hôn nhẹ một cái lên trán y.

"Tôi sẽ cho người đón em ở sân bay. Họ tùy em sai khiến, muốn bao nhiêu người thì sẽ có bấy nhiêu."

"Tôi biết rồi!"

Ngụy Châu xoay lưng đi, bất giác như nhớ ra thứ gì đó mà khẽ quay lại.

"Nói với bác Minh, bác ấy nhất định phải khỏe mạnh. Tôi trở về sẽ đến thăm bác ấy!"

Dứt lời, y liền nhanh chóng rời đi. Giang Hạo Phong nhìn theo bóng y mà siết chặt tay lại thành quyền.

-----------------

HẾT CHƯƠNG 44