Láng Giềng

Quyển 3 - Chương 87: Nam Viễn tự dưới ánh trăng




Buổi trưa, Lục Châu đến đưa cơm, thấy Chu Chính Mẫn vẻ mặt buồn thiu. Lý Quả thì đứng ở ngoài cửa hàng, nhìn người qua lại trên đường, dáng vẻ đầy trầm tư, còn Lý chưởng quỹ cũng có vẻ yên lặng, dõi mắt ở trên đường.

Đây là con phố buôn bán, dòng người đông đúc, náo nhiệt. Phóng mắt qua, cơ hồ cửa hàng nào cũng có khách, có vụ làm ăn thành công, có tiếng keng keng của tài vật. Chỉ mình cửa hàng trân châu Lý Chu là như bị thế nhân quên lãng.

“Quả ca, ngươi tới dùng cơm đi, để lát nữa cơm canh nguội hết.”

Lục Châu bày đồ ăn lên bàn, gọi Lý Quả ở ngoài cửa hàng vào.

Lý Quả nghe thấy, chậm rãi đi tới, cậu đang suy tư. Lý Quả ngồi xuống, trước mặt bày một bát cơm, cậu ngoảnh mặt làm ngơ. Bên cạnh, Chu Chính Mẫn đã đổi sang dáng vẻ khác, cầm bát lên và cơm, ăn đến miệng dính đầy mỡ, ưu sầu quét sạch.

“Chưởng quỹ, ta muốn tổ chức một ngày đổ quan.”

Lý Quả cầm thìa canh lên lại thả xuống, phảng phất như hạ quyết tâm, cậu nói ra suy nghĩ của mình.

“Đổ quan, cũng là biện pháp mời chào khách hàng. Lý đông gia, ngươi dự định đổ quan thế nào?”

“Chính là phải tặng quà, tặng trân châu tốt, hai mươi viên tam phân châu thượng phẩm.”

Lý Quả tính qua số tiền kia, cậu chịu được.

“Quả viên ngoại, đây cũng quá hào phóng rồi?”

Chu Chính Mẫn cả kinh đến nỗi miếng thịt ba chỉ từ kẽ đũa rơi oạch xuống.

“Mười viên tam phân châu thương phẩm, một viên tứ phân châu đi.”

Lý chưởng quỹ dù sao cũng kinh nghiệm nhiều, ở kinh thành, đổ quan hai mươi viên tam phân châu, hấp dẫn không được bao nhiêu người, đổ quan một viên tứ phân châu giá trị trăm xâu tiền thì lại trở thành đề tài một thời gian.

“Xác định có thể được sao?”

Chu Chính Mẫn kích động hỏi lại.

“Có thể được, cứ quyết định vậy đi. Tìm mấy rảnh rỗi hán, để họ lan tin tức ra khắp phố lớn ngõ nhỏ.”

Lý Quả ngay cả cách loan báo cũng đã nghĩ xong.

“Ai, các ngươi cảm thấy được, vậy cứ làm đi.”

Chu Chính Mẫn không phải người nhanh trí, thế nhưng nếu Lý chưởng quỹ cùng Lý Quả đều tán thành, vậy hắn không ý kiến. Hiện nay ba người đã ngồi chung một thuyền, chỉ có thể cắn răng một lòng, cùng vượt qua cửa ải khó khăn.

Hai ngày sau, tin tức về cửa hàng trân châu Lý Chu ở Chu Tước môn tổ chức đổ quan lấy tứ phân châu truyền ra, mọi người đều biết.

Sáng sớm hôm đổ quan, Lý Quả chờ người đến mở cửa cửa hàng, kinh hỉ phát hiện, bên ngoài cửa hàng đã vây đầy người, trẻ có già có, nữ có nam có.

Người tham dự đổ quan, không giới hạn nam nữ, tuổi tác, mỗi người bỏ ra vài văn đổ quan cùng Lý Quả, ai thắng được Lý Quả năm lần, có thể thu được một viên tam phân châu thượng phẩm. Chỉ cần thắng mười lần, thì có thể nhận được một viên tứ phân châu.

Chu Chính Mẫn ghi chép tên người tham gia, A Kỳ, A Tiểu cùng Lý chưởng quỹ trông cửa hàng, Lục Châu phụ trách tặng trân châu.

Trong cửa hàng chen đầy người, vì có Lý chưởng quỹ ở đấy, lại mời thêm mấy rảnh rỗi hán đến trông coi, nên vẫn chưa phát sinh hỗn loạn.

Người đánh bạc thắng Lý Quả, sẽ đi qua chỗ Lục Châu lĩnh trân châu, không thắng thì cũng có người vây quanh Lục Châu. Xem vị nữ tử mỹ mạo này lấy hộp châu trong trong quầy ra, đồng thời mở hộp, triển lãm trân châu, lát nữa sẽ trao cho người thắng. Chu Chính Mẫn thấy bên cạnh Lục Châu đều là nam tử thanh niên trai tráng, hắn chen vào tách đoàn người ra, tự động che ở bên cạnh Lục Châu. Lục Châu tình cảnh nào mà chưa từng thấy, không hốt hoảng chút nào, thấy Chu Chính Mẫn che chở nàng, nàng khẽ mỉm cười với hắn.

Mười viên tam phân châu đã tặng ra, vẫn chưa có người đánh bạc thắng được tứ phân châu. Lúc này đã gần trưa, Lý Quả nhìn trong đám người tham dự đổ quan, chọn ra một người vừa mắt, bán một cái nhân tình cho hắn, để hắn thắng được tứ phân châu.

“Ha ha, ta thắng rồi! Thắng rồi!”

Một hán tử nghèo lảo đảo đứng lên, vẻ mặt nói là cười không bằng giống như đang khóc.

“Chính Mẫn, dẫn hắn đi lấy tứ phân châu.”

Lý Quả phủ dụng cụ đổ quan trên bàn lại, lấy đó làm kết thúc. Lý chưởng quỹ đứng ở trong đám người, lớn tiếng tuyên bố tứ phân châu đã có người đoạt được, đổ quan chấm dứt ở đây.

Mọi người vô cùng phấn khởi vây quay hán tử nghèo, hán tử nghèo nâng tứ phân châu mừng đến phát khóc, tự không cần phải nói.

Đợi hán tử nghèo rời đi, đám người trong cửa hàng vẫn không muốn tản ra, có người tới hỏi châu, có người qua xem châu. Lý Quả cùng Chu Chính Mẫn đều từng là tiểu nhị cửa hàng trân châu, tiếp đón khách hàng rất lành nghề, nhân cơ hội thúc đẩy không ít vụ làm ăn.

Ngày hôm đó đổ quan, tuy nói kiếm lại không đủ, nhưng mà dù sao cũng bán ra được mấy viên trân châu, bỏ vào túi không ít tiền, khiến Chu Chính Mẫn mừng rỡ không ngậm miệng vào được.

Đây chỉ là hiệu ứng của một ngày, từ sau lần đổ quan, cửa hàng trân châu Lý Chu dần dần có chút tiếng tăm, khách hàng đến đây mua châu tuy không nhiều, song so với tình cảnh lạnh nhạt lúc trước, thật sự là tốt hơn không ít.

Bận rộn ở cửa hàng trân châu mấy ngày liền, cũng không rảnh rỗi gặp Triệu Khải Mô. Một ngày Lý Quả đi tới thành đông giao châu, đi ngang qua khu phụ cận Triệu trạch, Lý Quả đột nhiên rất nhớ Triệu Khải Mô. Nhưng mà Lý Quả chung quy không tới cửa bái phỏng, cậu biết Triệu Khải Mô có thật nhiều bằng hữu, đều là thanh niên tuấn kiệt, cậu sợ bị nhìn ra manh mối.

Lý Quả ủ rũ về nhà, không ngờ ban đêm A Lý đến đây, đưa cho Lý Quả một phong thư.

Trong thư Triệu Khải Mô hẹn Lý Quả lúc hoàng hôn ra cửa nam, đến cửa sau Nam Viễn tự chờ hắn, hai người có thể ngủ lại ở ngoại thành, ngày sau trở về.

Đây là lần đầu tiên Triệu Khải Mô hẹn Lý Quả ra khỏi thành.

Lý Quả đọc thư, mừng rỡ cực kì. Bọn họ lúc trước chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối, lần này hai người có thể làm bạn vào ban ngày, có một ngày một đêm.

Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã ngả về tây, Lý Quả không suy nghĩ nhiều, dắt ngựa ra rồi nói cùng Lục Châu: Cậu và bằng hữu hẹn đi du lịch, ngày mai sẽ trở về.

“Quả ca, là vị bằng hữu ấy à?”

Lục Châu hết sức tò mò về vị bằng hữu thần long thấy đầu không thấy đuôi của Lý Quả.

“Triệu Xá nhân, hắn là người kinh thành, ngươi lúc trước từng gặp hắn ở Quảng Châu.”

Lý Quả không che giấu, đối với Lục Châu, cậu không đành lòng biên chút lời nói dối lừa nàng.

“Chính là vị đưa hộp hương kia à?”

Lục Châu bừng tỉnh, nàng nghe Chu Chính Mẫn nói qua, vị Triệu Xá nhân này là giám sinh của Quốc tử giám. Nghĩ Lý Quả có người bạn lợi hại như vậy, Lục Châu cũng mừng thay hắn.

“Chính là hắn.”

“Ngày mai mới trở về, nhớ mang áo bào theo, ban đêm lạnh lắm.”

Lục Châu kín đáo đưa cho Lý Quả một cái phong bào, nhìn Lý Quả khoác một thân hào quang rời đi. Chẳng biết vì sao, Lục Châu luôn cảm thấy vị Triệu Xá nhân kia cùng Lý Quả không khỏi quá mức thân mật. Xem ra cái đêm trước Lý Quả nói đi gặp bạn, chỉ sợ cũng là đi gặp vị Triệu Xá nhân này đi.

Nam Viễn tự ở thành nam khá có danh tiếng, nhang đèn sung túc.

Nó nằm trên sườn núi Đới Tử sơn, cách thành nam không xa. Lý Quả lúc hoàng hôn ra khỏi cửa thành, khi đến Nam Viễn tự, sắc trời tối hẳn, màn đêm nuốt chửng tia nắng chiều cuối cùng.

Đứng ở cửa sau Nam Viễn tự, dưới ánh trăng nghe tiếng gió lay động trong rừng thông, tâm tình Lý Quả yên tĩnh, thậm chí có chút mỹ diệu. Đường núi quanh co, một chiếc đèn lập lòe, theo đó là tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Lý Quả cầm đèn lồng, dắt ngựa, đứng ở trên sơn đạo chờ đợi. Cậu nhìn thấy Triệu Khải Mô cưỡi ngựa chạy tới, gió đêm thổi bay cẩm bào màu đỏ thẫm của hắn, hắn cưỡi thớt ngựa trắng cao to, dưới ánh trăng tuấn dật như một vị thần.

Triệu Khải Mô ghìm cương ngựa, ở trên cao nhìn xuống Lý Quả, Lý Quả giơ đèn lên, soi sáng gò mái của hai người.

“Nam Quất, ngươi đi theo ta.”

Triệu Khải Mô dẫn đường ở phía trước, tuấn mã của hắn chạy rất nhanh, thỉnh thoảng phải dừng lại, chờ Lý Quả. Dưới khố Lý Quả là thớt ngựa kém thồ hàng, còn chậm rì rì, Lý Quả lấy roi ngựa quất nó, nghe nó thống khổ kêu lên, roi thứ hai không nhẫn tâm hạ xuống nữa.

“Lần sau, ta đưa ngươi một thớt ngựa tốt.” Triệu Khải Mô không vội không nóng nảy, khẽ mỉm cười.

“Vậy ta muốn bạch mã, giống như ngươi ấy, vừa nhanh vừa oai.” Lý Quả không một chút khách khí nói cho Triệu Khải Mô biết yêu thích của mình.

“Được.” Lời nói của Triệu Khải Mô mang theo ý cười, còn có sự cưng chiều không dễ phát hiện ra.

“Không xa nữa, đi về phía trước thêm năm dặm, có một tiệm xá.”

Triệu Khải Mô để ngựa đi chậm, hắn và Lý Quả sóng vai, bình thản đi đến đoạn cuối con đường lên núi lễ Phật.

Trên đường cây cối tốt tươi, ánh trăng bị che mất, chỉ còn hai cái đèn lồng tỏa ra ánh sáng, như hai đám lửa.

Gió đêm ngày xuân, mang theo cái se se lạnh, bên người Lý Quả có Triệu Khải Mô làm bạn, chỉ cảm thấy tốt đẹp đến cực điểm, trong lòng thật ấm áp.

Khách sạn Triệu Khải Mô nói tới, nằm ở lối vào một thôn xóm. Chỉ có một cái nhà, nhìn từ xa xa trông có vẻ đơn giản. Đi vào mới phát hiện lữ khách không ít. Từ nam tới kinh thành, đại để đều chọn nơi gần đường này, bởi vậy mặc dù ở thôn, làm ăn ngược lại không tệ.

Khách xá cũng không phải loại nhà dân gỗ tường đất ở nông thôn, mà là nhà trọ sạch sẽ, rộng rãi.

Triệu Khải Mô chọn một gian phòng hảo hạng, dặn dò nữ chủ quán chuẩn bị rượu thịt, liền cùng Lý Quả vào phòng nghỉ ngơi.

Phòng khách chất phác, mộc án thấp bé.

Tiểu nhị khách xá đem rượu đồ ăn lên. Triệu Khải Mô cùng Lý Quả ngồi trên mặt đất, nhìn nhau cười.

“Lúc trước ta từng cùng bằng hữu đến đây, mặc dù là cửa hàng của thôn, rượu cũng không tệ lắm.”

Triệu Khải Mô rót rượu cho Lý Quả, một ly rượu ngon nho nhỏ, màu hổ phách, hương thuần thơm ngọt. Lý Quả bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống vào. Còn Triệu Khải Mô thì chậm rãi thưởng thức, lướt qua liền thôi.

“Sáng mai, ta dẫn ngươi đến long trì cá chép, nó ở trên một ngọn núi phía sau thôn, đó là mỹ cảnh hiếm người biết.”

Triệu Khải Mô cố ý mang Lý Quả đi du ngoạn, bọn họ cũng không phải chỉ có buổi tối mới có thể gặp mặt, mới có thể ở cùng nhau.

“Đây là lần đầu tiên cùng ngươi đi du lịch.”

Lý Quả rất ngóng trông, cậu chăm chú nhìn mặt Triệu Khải Mô. Nghĩ, nếu có một ngày mình trở thành cự phú, không cần bôn ba vì cuộc sống, có thể tùy hứng làm theo ý thích. Chỉ cần Triệu Khải Mô chịu đi cùng cậu, vậy cậu sẽ theo Triệu Khải Mô đi đến chân trời góc biển, thiên hoang địa lão.

“Ba ngày nữa ta sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, e rằng sau kỳ thi, phải đến mười mấy ngày không có cách nào gặp được ngươi.”

Triệu Khải Mô cầm lấy ly rượu rỗng của Lý Quả, lần thứ hai rót đầy ly.

“Khải Mô, ngươi nhất định có thể thi đậu.”

Lý Quả bưng ly rượu lên, dự định uống một hơi cạn sạch, không ngờ cổ tay bị Triệu Khải Mô nắm chặt. Lý Quả giương mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt Triệu Khải Mô rất nghiêm túc.

“Ngươi cũng biết sau khi ta thi đậu sẽ thú thê chứ?”

Âm thanh Triệu Khải Mô trầm thấp, bình tĩnh như khe suối đã đóng băng.

Lý Quả tránh khỏi kiềm chế của Triệu Khải Mô, rượu ngon tuôn vào cổ họng, chợt cảm thấy sảng khoái tràn trề.

“Ta biết.”

Lý Quả đặt xuống ly rượu trống, khóe miệng dính chút rượu, đôi môi tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

“Ta sẽ không dây dưa, nếu ngươi thú thê, ta sẽ rời khỏi ngươi.”

Đôi mắt Lý Quả trong trẻo, trên mặt vô hỉ vô bi, giọng nói cậu không có thống khổ, không có đau khổ, cậu chỉ bình tĩnh thuật lại quyết định của bản thân.

Trong lòng Triệu Khải Mô đau nhói, nhưng phần đau đớn này, rất nhanh biến mất không còn tăm tích, nó bị Triệu Khải Mô áp chế ở đáy lòng. Triệu Khải Mô lặng lẽ, hắn nhìn Lý Quả, ánh mắt kia của hắn khiến Lý Quả cảm thấy vô cùng khổ sở.

“Khải Mô, có được những ngày qua làm bạn, ta đã hài lòng rồi.”

Lý Quả ôm lấy Triệu Khải Mô, cậu thống khổ thì sẽ khóc, lúc tuyệt vọng sẽ rơi lệ, nhưng mà Triệu Khải Mô luôn âm thầm chịu đựng.

Ngươi cũng biết, có thể cùng ngươi ôm nhau, cùng giường cùng gối, đã là hạnh phúc đến cực điểm. Nhiều hơn nữa, ta không dám hy vọng xa vời.