Lăng Hề

Chương 10




Lăng Hề không có giãy dụa, ngẩng đầu nhìn nhìn Lạc Gia, cắn môi, đầu ngón tay có chút run rẩy. Thái độ khác thường, đem đầu chôn vào giữa ngực của Lạc Gia.

Lạc Gia nội tâm xiết chặt: “Có anh ở đây….. Không có việc gì …..” Nói xong ôm thiếu niên trong ngực chặt hơn một chút.

Lòng bàn tay chạm vào xương cổ tay vô cùng gầy, trong nội tâm suy nghĩ phải làm như thế nào để đem Lăng Hề nuôi mập hơn một chút.

Lạc Gia phát hiện quần áo trên người của Lăng Hề đã rất cũ. Hơn nữa, hắn nhìn tới nhìn lui thấy tiểu gia hỏa này chỉ có đúng hai bộ quần áo. Xem ra phải đi mua thêm quần áo cho tiểu gia hỏa này rồi.

Giờ khắc này, những suy nghĩ trong đầu Lạc Gia cũng làm cho hắn có một chút giật mình, vì thiếu niên này, muốn hắn trả giá nhiều hơn cũng không sao, hắn thật sự thừa nhận Lăng Hề đối với hắn là vô cùng quan trọng.

Hai người duy trì tư thế ôm nhau không biết qua bao lâu, Lăng Hề mới cảm thấy có hơi xấu hổ, muốn đẩy hắn ra.

Kỳ thật nghĩ kĩ lại, Lăng Hề cảm thấy cậu thật sự giống trẻ con phạm lỗi. Có chút không biết làm sao sờ sờ cái mũi, mình cũng thật là, đã lớn như vậy, còn cảm thấy ủy khuất vì bị mắng.

Lăng Hề trời sinh tính tình rộng rãi, chỉ cần suy nghĩ thông suốt, cũng sẽ không để ở trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn đôi mắt sắc nhưng ôn nhu của Lạc Gia, có chút chần chờ, chậm rãi nói: “Thực xin lỗi, Lạc tiên sinh, về chuyện ngày đó anh nói, tôi nghĩ tôi không thể tiếp nhận được…..”

Lạc Gia rủ con mắt xuống nhìn Lăng Hề: “Không chấp nhận, vậy cho anh một lý do có thể thuyết phục anh.”

Lăng Hề nghĩ nghĩ: “Anh vì sao lại yêu thích tôi?”

“Không biết. Loại cảm giác này anh thật sự không biết phải nói với em như thế nào” Lạc Gia cười khổ: “Không thấy được em thì sẽ nhớ em. Nhìn thấy em khổ sở cũng sẽ đau lòng theo, muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới cho em, muốn gần gũi với em, muốn nắm tay em, muốn nhìn vào đôi mắt của em.”

Lăng Hề hơi dừng lại, con ngươi đen trong nháy mắt trở nên phức tạp: “Lạc Gia…. Anh hoàn toàn không biết rõ về tôi, tôi từ đâu đến, quá khứ của tôi, tất cả mọi thứ về tôi anh cũng đều không biết.”

“Anh yêu mến là con người em, cũng không có quan tâm hoàn cảnh của em như thế nào, anh tin tưởng con mắt của mình, mà quá khứ của em ra sao cũng không có bất cứ quan hệ gì.”

Lăng Hề có chút sợ, run run nhìn Lạc Gia. Lời cự tuyệt đến bên miệng lại bị nghẹn ở cổ, như thế nào cũng nói không thể nói ra được, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nuốt lời nói lại.

……

Qua vài ngày, thiếu niên ngày đó cùng Lăng Hề xảy ra xung đột không biết có phải do lương tâm bất an hay không, chủ động chạy tới giải thích với chủ nhiệm. Chủ nhiệm cuối cùng cũng biết Lăng Hề là bị oan, còn yêu cầu thiếu niên kia xin lỗi Lăng Hề.

Biết được tin này làm cho nội tâm Lăng Hề buông lỏng, nhưng cũng không có vui vẻ gì nhiều lắm.

Những ngày tiếp theo vẫn trôi qua bình thường, đương nhiên Lăng Hề không biết, Lạc Gia ở sau lưng cậu bắt đầu giải quyết tòa soạn viết ra tờ báo kia. Không tới một tháng, Lăng Hề biết tin tòa soạn báo kia đã bị đóng cửa.

Giết gà dọa khỉ. Hiệu quả cũng không tệ lắm.

Ít nhất một số tòa soạn báo khác cũng không dám đưa tin gì về Lăng Hề nữa.

Mà Lăng Hề ngày ấy cự tuyệt việc chấp nhận Lạc Gia, cậu cũng không tìm được lí do tốt, việc này cứ để như vậy đi. Lăng Hề cũng không xin nghỉ việc, mỗi tuần đều đúng hạn đến nhà Lạc Gia quét dọn.

Mà Lạc Gia cũng sẽ đúng hạn phái người tới đón Lăng Hề.

Sau đó thông tin của Lăng Hề lại bị phát tán một cách trắng trợn.

Mà những tờ báo lá cải viết bậy bạ kia Lăng Hề cũng không có xem qua. Thứ nhất cậu không có như vậy, thứ hai, trong lòng của Lăng Hề có một thứ hoàn toàn chỉ thuộc về một mình cậu. Chỉ cần là thứ mà Lăng Hề không quan tâm đến, cậu sẽ tự động không để ý, cho dù có rất nhiều người ở bên tai cậu nói này nói nọ cậu cũng không để trong lòng.

Lạc Gia rốt cuộc cũng nhúng tay vào giải quyết, làm mọi chuyện cũng bình thường trở lại. Tình cảnh của Lăng Hề trong trường học cũng tốt hơn một chút.

Không bao lâu đến kì thi cuối kì hai.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, lần thi này Lăng Hề toàn bộ đều là điểm thấp nhất.

Trong mắt học sinh trong trường, Lăng Hề là người nổi tiếng, thấy thành tích của cậu, tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng con mắt khinh bỉ. Lời khó nghe cũng không ít, nói cái gì mà chỉ có khuôn mặt đẹp nhưng lại vô cùng ngu ngốc.

Trước đây đã ghét Lăng Hề bây giờ còn chán ghét hơn.

Lăng Hề cũng không có để ý nhiều đến những điểm số kia, trong nội tâm lại có chút an ủi, điểm thi này so với tưởng tượng của cậu còn tốt hơn, gần ba tháng cố gắng của mình cũng không có uổng phí nha.

Tài năng của Lăng Hề là vẽ tranh, tại cái thế giới khoa học kỹ thuật này, Lăng Hề tự biết cậu không có năng lực để làm việc trong các ngành sản xuất khác. Ở thời đại này cũng có ngành hội họa, Lăng Hề nghĩ nghĩ, cái này lại là khả năng duy nhất của cậu, với khả năng vẽ tranh chắc cậu cũng có thể sống trong thế giới này mà không bị đào thải.

Hơn nữa Lăng Hề cũng đã cẩn thận nhìn qua, thế giới này không có tranh thủy mặc.

Có một trung tâm hội họa ở gần đây nên Lăng Hề quyết định đem tranh tới thử, cũng không có hi vọng gì nhiều lắm. Cầm bức tranh sơn thủy đơn giản đến hỏi. Ngoài dự đoán, ông chủ của trung tâm hội họa vừa nhìn thấy loại tranh kỳ lạ này, ngay lập tức mắt sáng lên, không có nói nhiều lời liền đưa tiền mua lại bức tranh của Lăng Hề.

Lăng Hề từ nhỏ đã bắt đầu học những thứ liên quan đến tranh thủy mặc, cho nên bức tranh này mặc dù không thể nói là đẹp như tranh trên trời, nhưng cũng vẫn là vô cùng bắt mắt.

Trong mắt người Hách Lạp, loại tranh thủy mặc này lại rất đặc biệt, hơn nữa cảnh trong tranh mang ý nghĩa rất sâu thẳm, mông lung, cùng một loại thần bí kì lạ.

Rất lâu về sau, Lăng Hề mới biết được bức tranh này, qua tay ông chủ kia được bán đi với giá rất cao.

Có thể nói là nhất chiến thành danh (đánh một trận đã nổi tiếng). Sau đó,dần dần Lăng Hề cũng có chút ít tiếng tăm. Lăng Hề tự nhủ với chính mình đây chỉ là may mắn thôi. Hơn nữa cậu có cảm giác mọi việc đến nhanh như vậy, cậu được nhiều người biết đến như thế nhất định là đằng sau có người ra tay giúp đỡ, nghĩ tới điểm ấy, nhưng lại không nghĩ ra được là ai, tự nhiên Lăng Hề cũng không còn suy nghĩ người đó là ai nữa.

Tiền bán bức tranh Lăng Hề giữ lại cho mình một ít, phần còn lại đều đem gửi cho ông nội của Địch Nam.

Nội tâm dần dần cũng được an ủi đôi chút, ít nhất hiện tại cậu có thể kiếm chút ít tiền tự nuôi sống chính mình.

Sau kì thi cuối kì hai thì được nghỉ dài hạn, Lăng Hề không có chỗ để đi, cũng không muốn quấy rầy ông nội của Địch Nam.

Ngày được nghỉ vừa vặn là buổi tối thứ sáu, ngày hôm sau phải tới nhà của Lạc Gia. Có chút ngoài ý muốn, lần này Lạc Gia tự mình đến đón cậu. Lăng Hề cũng không rõ trong lòng mình rốt cuộc là có loại cảm giác kỳ quái gì.

Đường đi rất dài. Trên đường đi, Lăng Hề đã lăn ra ngủ.

Xe chậm rãi tiến vào căn biệt thự tư nhân xa hoa. Dừng lại một chút, Lạc Gia vẫn không nhúc nhích, đầu nghiêng qua nhìn thiếu niên đang tựa đầu qua một bên ngủ say. Lạc Gia đến gần tới mức có thể nhìn thấy rõ lông mi thật dài của người thiếu niên.

Mí mắt của Lạc Gia cũng dần dần hạ xuống.

Lạc Gia ngăn cản ý định mở cửa xe giúp bọn họ của lão quản gia, đưa tay lên miệng ý bảo bọn họ đừng làm ồn.

Quản gia nhìn thiếu niên đang ngủ say tựa ở trên bả vai của Lạc Gia, gật đầu tỏ vẻ biết rõ, gọi những người khác rời đi.

Lạc Gia cẩn thận nâng phần gáy của Lăng Hề lên, đem để trên đùi hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc lòa xòa đen bóng của Lăng Hề, cảm giác yêu thương chậm rãi đánh trống reo hò trong lòng hắn, dường như muốn nổ tung ra ngoài.

Đưa bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé, nhiệt độ cơ thể của tiểu tử này gần như làm toàn bộ linh hồn của hắn ấm áp hơn. Không gian trong xe chật chội, nhưng Lạc Gia lại cảm thấy đây chính là cả thế giới của hắn.

Lăng Hề tỉnh lại thì trời đã tối đen, phát hiện mình lại gối lên đùi Lạc Gia ngủ không biết đã bao lâu rồi. Tay bị Lạc Gia nắm chặt có chút tê tê dại dại, xuất hiện một loại cảm giác rất kỳ quái. Dưới đáy lòng, ngoài xấu hổ còn dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ nữa.

Lăng Hề không phải ngu ngốc, không biết tốt xấu, người nam nhân này đối với cậu rất tốt, cậu biết rõ, chỉ là…… Nam nhân cùng nam nhân, thật sự….. được không?

Buổi sáng thứ bảy, Lạc Gia phát hiện tiểu tử kia quét dọn gian phòng của hắn xong thì không thấy đâu cả. Ngay cả thư phòng Lăng Hề yêu nhất cũng không thấy đâu.

Tìm nửa ngày mới tìm thấy Lăng Hề đang ngồi tại một góc nhỏ trong phòng.

Cửa phòng mở ra một nửa, Lạc Gia đứng ở cửa, nhìn sang bên cạnh, đã nhìn thấy thiếu niên tóc đen đang chuyên chú xem gì đó trên bàn, mỉm cười, má lúm đồng trên gò má hãm thật sâu xuống dưới. Đáng yêu cực kỳ.

“Em đang ở đây làm gì?”

Lời này của Lạc Gia gần như là vừa dán bên tai Lăng Hề vừa nói, dứt lời, trong tầm mắt liền xuất hiện một bức tranh chỉ dùng nét mực đen trắng. Trong bức tranh là một nam nhân lông mày nhếch lên trên, khuôn mặt mang theo một loại khí thế nghiêm túc.

Lạc Gia kinh ngạc nhìn thiếu niên đang quay đầu nhìn hắn, chần chờ trong giây lát, Lạc Gia hỏi với một giọng điệu không dám khẳng định:

“Đây là…… anh?”

Lăng Hề ừ một tiếng, đem bức tranh đưa cho Lạc Gia. Trên mặt nở một nụ cười đáng yêu có thể làm say lòng người: “Tặng cho anh.”

Lạc Gia sững sờ, nhìn người thiếu niên chỉ đứng tới ngực hắn, đôi mắt lạnh lẽo phát ra một tia ôn nhu.