Lang Hoài Hữu Ngọc

Chương 11: Hoàn chính văn




Một câu “đợi đó” của Bùi Nhị Lang làm ta sợ hãi suốt mấy ngày liền.

Tuy ta không rõ “đợi đó” cụ thể là ý gì, nhưng ta biết, ngày ấy hắn nghiến răng nghiến lợi như thế, chắc chắn cực kỳ tức giận.

Sau đó bọn ta chẳng nói chuyện với nhau nữa.

Ta vẫn thường xuyên thay thuốc cho hắn hàng ngày. Vết thương của hắn mỗi ngày một tốt lên, còn mặt hắn thì mỗi ngày một lạnh đi.

Ta cúi đầu thay thuốc cho hắn. Lúc quấn băng quanh eo hắn, ta cứ cảm giác hình như hắn đang nhìn ta.

Ta ngẩng đầu, quả nhiên đối diện với cặp mắt sắc bén mà thâm trầm nọ.

“Vết… vết thương của nhị thúc gần khỏi rồi,” ta lắp bắp.

“Ừ, gần khỏi rồi.” Hắn chằm chằm nhìn ta đầy ẩn ý.

Lần nào cũng là ta hoảng loạn chạy khỏi phòng hắn.

Tiểu Đào thấy vậy thì hỏi ta với vẻ mặt mờ mịt: “Tẩu tử, ca ca muội không ổn à, sao mặt tẩu nhợt nhạt thế?”

“Bùi Tiểu Đào!”

Ta cố nén giọng, sợ người trong phòng nghe thấy, tức giận nói: “Muội không nói gì không ai bảo muội câm đâu.”

“Nếu như muội không nói gì thì chả phải thành người câm rồi sao.”

“Muội không có việc gì làm đúng không, xuống bếp nhóm lửa đi, lát nữa ta còn nấu nước.”

“Hu hu hu, được rồi.”



Chiều tối cửa tiệm không còn khách nữa, ta chuẩn bị các nguyên liệu để ninh nước dùng, xoay tới xoay lui ở trong hậu viện.

Đến khi đã bắc nồi lên bếp xong mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiểu Đào đâu, ta không khỏi lẩm bẩm: “Cái con bé lừa đảo này, lại chuồn đâu mất tiêu rồi.”

Nói rồi, ta chuẩn bị tự mình nhóm bếp.

Ta cầm lấy dao đánh lửa, quẹt vài cái mà chưa lên, rồi lại tự nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền tới từ ngoài cửa…

“Để ta làm cho.”

Tay ta run lên, quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Bùi Nhị Lang đứng tựa mình vào cửa.

Vết thương của hắn gần như đã khỏi hẳn. Lúc này hắn đang mặc một chiếc áo đơn màu trắng, dáng người cao thẳng, khoanh tay nhìn ta, nở một nụ cười như có như không.

Tay của ta lại càng run lẩy bẩy.

Ta bỏ dao đánh lửa xuống, lắp bắp nói: “Thế… thế nhị thúc làm đi, để ta mang chỗ quần áo trong chậu đi giặt.”

Dứt lời, ta vội vàng đứng dậy, mặt cúi gằm vì không dám nhìn hắn, hoảng hốt bối rối chạy khỏi phòng bếp.

Song còn chưa chạy được ra thì cửa đã đột ngột đóng lại, Bùi Nhị Lang chắn ở trước mặt ta, sừng sững như một bức tường.

Ta đâm sầm vào người hắn, suýt chút nữa đã bổ nhào, hắn liền thuận tay đỡ lấy eo ta.

Nhị Lang vốn đã rất cao, ta chỉ đứng được đến ngang vai hắn.

Người ta nép gọn trong lồ ng ngực hắn, hơi thở lạnh giá của nam nhân quyện lại với mùi thảo dược, quẩn quanh nơi chóp mũi ta.

Hắn cúi xuống nhìn ta, ôm lấy ta, còn cười khẽ bên tai ta: “Định ra ngoài à?”

“Nhị Lang, thúc buông ta ra.”

Ta vừa thẹn vừa bực, trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ tới tận mang tai.

Ánh mắt hắn khẽ lay động, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay mà thậm chí còn siết lấy eo ta chặt hơn. Cả người ta bị hắn bồng lên, tiến về phía trước một bước, ngồi xuống bệ bếp không cao không thấp.

Một bàn tay của hắn nắm chặt lấy eo ta, bàn tay còn lại đưa lên, vuốt ve khuôn mặt của ta.

Trốn không thoát nổi, ta cả giận nói: “Bùi Ý! Ngươi điên rồi! Thả ta xuống mau.”

Bàn tay thô ráp của hắn chạm vào má ta. Ánh mắt hắn thẳm sâu như biển lớn, sau đấy lại thoáng mềm mại, đáy mắt sương mù giăng kín. Hắn thấp giọng thì thầm bên tai ta…

“Muốn gả đi rồi sao? Ta mạnh hơn tú tài kia nhiều, không tin cô cứ thử xem…”

Câu nói ấy của hắn khiến ta chấn động tới mức toàn thân tê dại, cả người bỗng nhiên run rẩy: “Nhị Lang, ta là tẩu tử của thúc.”

“Ừ, ta biết.”

“Huynh chết thúc cưới tẩu, nhất định sẽ bị mang đi treo cổ.”

Mặt ta trắng bệch, giọng nói cũng đang run run. Hắn lại bất chợt bật cười, một tay vuốt ve vành tai của ta: “Là lo lắng chuyện này à?”

Theo như luật lệ truyền từ đời này qua đời khác, huynh chết thúc cưới tẩu, là không tuân thủ lễ pháp.

Thực ra ở ngoài kia không hiếm những chuyện như vậy, cũng chẳng thấy ai thật sự bị mang đi treo cổ vì vi phạm quy củ này cả.

Nhưng đó là bởi vì bọn họ đều là bá tánh thường dân.

Bùi Nhị Lang thì không thế, hắn hiện giờ là quan viên kinh thành, còn là quan lớn, là người trước mắt Hoàng Đế, nhất cử nhất động đều lộ ra ngoài ánh sáng.

Trèo càng cao thì ngã sẽ càng đau.

Hắn đã rất vất vả mới có thể đứng được ở vị trí ấy, chém giết từ chiến trường ra, trải qua gió tanh mưa máu.

Nếu như hắn bị chuyện này kéo chân, rơi vào kết cục thân bại danh liệt, cho dù có chết ta cũng không thể chối bỏ tội lỗi của mình.

Ta càng lúc càng khủng khoảng, nước mắt theo đó mà tuôn ào ạt.

“Không được, chúng ta không thể được, ai cũng có thể, nhưng hai ta thì không thể.”

Thấy ta lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt hắn bỗng trở nên mềm mại. Hắn thấp giọng cười, dịu dàng nói: “Ta chỉ hỏi nàng có muốn gả cho ta hay không. Chỉ cần nàng muốn, những chuyện khác nàng không cần phải lo lắng.”

Ánh mắt của hắn rất mực kiên định, tựa như không chấp nhận phản kháng, cũng không chấp nhận dối gạt. Ta cắn môi, nhỏ giọng nói: “Ta không biết, ta đã nhận lời gả cho tú tài… Á…”

Lời còn chưa dứt thì cánh tay bên hông ta đã đột ngột siết lại. Hắn hôn lên môi ta, vừa ngang ngược vừa mạnh bạo.

Ta giãy giụa mà không được, trái tim sắp vọt ra khỏi lồ ng ngực tới nơi. Cả thân thể ta mềm nhũn, trực tiếp ngã thẳng vào trong lòng hắn.

Một lúc lâu sau, hắn mới vừa thở d ốc vừa buông ta ra. Ta hổn hển lấy hơi, cả người lâng lâng không còn chút sức, nằm lỳ bất động trong lồ ng ngực hắn.

“Mới rồi ta không nghe rõ, nàng nói lại cho ta đi, nàng muốn gả cho ai, nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Hắn khàn giọng nói, nhìn xuống đôi môi sưng đỏ của ta, trông hệt như một con sói với cặp mắt xanh rực sáng.

Ta bật khóc: “Gả cho chàng, ta muốn gả cho chàng, Nhị Lang, chàng buông tha cho ta đi.”

Hắn rốt cuộc cũng hài lòng, cong môi ôm ta trong vòng tay mình: “Là chính nàng nói đấy, không thể đổi ý được đâu.”

Sau một hồi náo loạn, ta mặt đỏ tai hồng, giơ tay đẩy hắn ra, chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi bếp.

Kết quả là cánh cửa đang đóng kín kia, mở thế nào cũng không được.

Xem tình hình này, hẳn là đã bị khóa lại từ bên ngoài rồi.

Ta trợn mắt há hốc mồm, quay đầu lại, nhìn về phía Bùi Nhị Lang.

Hắn nhướng mày: “Không liên quan tới ta nhé.”



Khi Tiểu Đào quay trở lại, giải cứu chúng ta ra khỏi phòng bếp, ta cúi gằm mặt, vội vàng phóng lên trên lầu.

Nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng Tiểu Đào nghi hoặc hỏi: “Ấy, ai khóa hai người lại thế?”

Sau đó là tiếng Bùi Nhị Lang cười nhẹ: “Thái mẫu đâu rồi?”

“Đang phơi nắng ngoài cửa ạ.”

“Ta đi đấm vai cho người.”



Nửa năm sau, cửa tiệm tào phớ của nhà họ Bùi được nhượng lại cho Triệu đại thúc và A Hương.

Những thứ như công thức dầu tam hợp, công thức nấu nước dùng bí truyền, ta cũng dạy lại hết cho nàng ấy.

Bùi Nhị Lang từ kinh thành trở về, đón chúng ta đi.

Chúng ta thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang định rời đi thì không biết cô tỷ Bùi Mai nghe được phong thanh ở đâu mà vội vã dẫn con gái mình là Quyên Nương tới cửa, quỳ phịch xuống đất.

“Nhị Lang, tỷ tỷ cầu xin đệ, đệ mang Quyên Nương đi đi, cho nó đi theo đệ đi, sau này cũng không cần quay về nữa.”

Quyên Nương năm nay chỉ mới chín tuổi, vừa lau nước mắt vừa không ngừng khóc, để lộ ra những vết bầm tím trên cánh tay.

Cuộc sống của Bùi Mai tại nhà họ Chu chẳng tốt đẹp gì, đương nhiên một phần nguyên nhân cũng nằm ở Bùi Nhị Lang.

Có lẽ nhà họ Chu đã sớm nhìn ra, Bùi Nhị Lang căn bản không hề để ý tới người chị này, bọn họ cũng sẽ chẳng vớt được tí lợi lộc gì từ chỗ nàng ta.

Đặc biệt là lần trước bị Nhị Lang đe nẹt một hồi, thể diện của Chu công tử đã mất sạch.

Bùi Mai chỉ có một con gái là Quyên Nương, Chu công tử lại có hai nàng thiếp, mỗi người đều sinh một trai một gái.

Nàng ta bẩm sinh tính tình quật cường, bản thân có thể chấp nhận mẹ chồng mắng mỏ, em dâu trào phúng, trượng phu lăng nhục.

Nhưng nàng ta lại không nỡ để Quyên Nương sống một cuộc sống như vậy.

Tuy nhiên, Bùi Nhị Lang vẫn luôn là kẻ nhẫn tâm.

Ánh mắt hắn lướt qua Quyên Nương, hoàn toàn chẳng có chút hơi ấm nào.

Quyên Nương sợ đến mức lùi về phía sau một bước.

Ta cũng chẳng thể làm chủ thay hắn, dù sao đây cũng là chuyện giữa chị em bọn họ.

Quả nhiên, Nhị Lang chầm chậm nói: “Công việc của ta bận rộn, không thể lo lắng chuyện nhà.”

Thái mẫu đã lên xe ngựa tựa như trông thấy Quyên Nương qua lớp rèm vải, đột nhiên run rẩy gọi một tiếng…

“Đại Nha.”

Nhị Lang giật mình, ta túm lấy ống tay áo của hắn: “Ta không bận, ta có thể lo lắng chuyện nhà.”

Hắn cúi đầu nhìn ta một cái, trong mắt đều là ý cười: “Được.”

Trên đường lên kinh, ta vẫn luôn nghĩ về chuyện của tú tài. Từ lúc nhập đinh đi thi, hắn gần như đã biệt tăm biệt tích, đến chút tin tức ít ỏi cũng chẳng thấy đâu.

Ta hỏi Bùi Nhị Lang, hắn lại nhếch môi cười khẽ: “Rồi sẽ gặp thôi.”

Mãi tới khi gặp được tú tài lúc trước bị bắt rể theo bảng(1), nay đã là con rể của thị lang Bộ Lễ trên kinh, ta mới ngây người ngẩn ngơ.

(1) Bắt rể theo bảng: Chọn con rể theo danh sách thi đậu bảng vàng, một văn hóa hôn nhân khá phổ biến thời Tống. Văn hóa “bắt rể” này đánh dấu một bước tiến trong tư tưởng về quan niệm hôn nhân thời cổ đại khi các yếu tố về gia thế trở nên suy yếu, người ta bắt đầu coi trọng tài năng và công danh hơn.

Nghe nói, mối hôn nhân ấy chính là do Bùi tướng quân đứng ra đảm bảo.

Tú tài hai mắt hoe đỏ nhìn ta, đôi môi mấp máy, song lại chẳng nói nên lời.

Có lẽ hắn cho rằng ta đang oán trách hắn.

Nhưng thực ra người ta oán trách lại là Bùi Nhị Lang.

Đêm đó, ta đấm hắn mấy cái liên tiếp: “Sao chàng có thể làm ra loại chuyện như thế chứ?”

Hắn nhéo cằm ta, thở d ốc: “Nàng tập trung chút đi, không được nghĩ tới đàn ông khác. Ta làm thì đã sao nào, nếu hắn ta không có cái tâm tư kia thì ai có thể ấn đầu hắn vào trong động phòng hở?”



Tú tài đã thành thân, quả phụ Ngô lúc trước kiên quyết muốn tới kinh thành cũng đã thành thân, trong bụng còn có em bé, ngày nào Hàn tiểu tướng cũng bận bịu chạy theo hầu hạ.

Đối với chuyện này, Tiểu Đào còn hơi oán giận: “Đây không phải thứ muội muốn nhìn thấy đâu.”

Ta cũng thành thân ở trên kinh thành.

Thái Tử là người bảo đảm, Hoàng Hậu chỉ hôn.

Đương kim Hoàng Hậu nói ta trông rất giống tiểu muội đã qua đời của mình, sau khi lau lau mấy giọt nước mắt thì liền nhận ta làm nghĩa muội, còn sửa lại tên ta theo họ nhà mẹ đẻ, gọi là Thiệu Ngọc.

Từ ấy về sau, cái tên Tiết Ngọc chỉ còn tồn tại ở huyện Vân An quận Thao Châu xa xôi.

Quan lớn kinh thành, Võ Vệ tướng quân Bùi Ý, tan triều liền về nhà kẻ lông mày cho thê tử, trong ánh mắt nghiêm trang như ẩn giấu tất thảy cảnh xuân dào dạt.

Ta cũng không biết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì mà bật thốt: “Chàng cố ý.”

“Sao cơ?”

Hắn nâng cằm ta lên, chăm chú nhìn ta, khóe môi cong cong: “Ý của phu nhân là gì?”

“Chàng đã sớm để mắt tới ta rồi.”

“Ừ.”

“Chàng bắt đầu tính kế ta từ khi nào vậy?”

“Ngoan nào, tối nay ta sẽ kể cho nàng nghe.”

Ngoài cửa sổ hoa mộc lan nở rộ, xanh trắng đan xen, hương thơm ngào ngạt.

Ta dùng sức toan đấm hắn một cái, hắn lại nắm lấy tay ta, khẽ cười một tiếng: “Sức lực càng lúc càng mạnh mẽ đấy, tốt lắm.”

HOÀN CHÍNH VĂN