Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 100: Trái Tim Bối Rối




Tâm trạng của Thương Chu Đức rất tốt, mỉm cười cuộn bức tranh thiếu nữ đá cầu lại. Trương Nguyên lại nói:

-Thương thúc, nếu có thể, Vãn bối muốn được Thương thúc tặng lại bức họa này.

Thương Chu Đức cười ha hả nói:

-Việc này không thể do ta quyết định được, nhưng ta có thể thay công tử hỏi chủ nhân bức tranh này có đồng ý muốn tặng hay không?

Rồi y ra ngoài thư phòng, gọi một tỳ nữ tới dặn dò gì đó vài câu. Tỳ nữ kia nhận lệnh rồi vội vàng bước đi.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

-Bức họa này quả nhiên là do Thương Đạm Nhiên vẽ. Đúng là tài nữ. Ta hơi có chút tự ti đó về sau còn phải học hỏi nhiều.

Thương Chu Đức trở lại thư phòng, nói:

-Trương công tử, ta cũng không khách sáo với cậu nữa. Về sau ta sẽ gọi thẳng cậu là Giới Tử hiền đệ, cậu hãy gọi ta là Thương nhị huynh. Cái gì mà “Thương thúc” rồi “vãn bối” ấy, nghe chẳng tự nhiên chút nào.

Trương Nguyên mỉm cười đồng ý.

Thương Chu Đức nói:

-Giờ vẫn còn chưa đến giờ tỵ, dùng cơm thì hãy còn sớm, chi bằng chúng ta đi ngắm hoa cúc đi, thế nào? Nhưng đường khá là xa đó,ở phía nam chân núi Bạch Mã.

Trương Nguyên nói:

-Hay lắm. Vãn bối đã đến đây rồi mà chưa có dịp thưởng thức hoa cúc.

Thương Chu Đức cười ha hả, đi ra khỏi thư phòng với Trương Nguyên. Vừa mới ra ngoài thì trông thấy tỳ nữ lúc nãy.

Nàng chạy lại nói:

-Nhị lão gia, đại tiểu thư nói bức họa kia tùy ý nhị lão gia xử trí.

Thương Chu Đức “ừ” một tiếng, rồi nói với Trương Nguyên:

-Đợi khi cậu về Sơn Âm thì ta sẽ cho người mang bức họa sang cho cậu.

Trương Nguyên vui vẻ nói:

-Đa tạ.

Hắn nghĩ đưa bức tranh này cho mẫu thân xem, chắc mẫu thân sẽ vui mừng.

Một cậu bé mười mấy tuổi đi tới trước mặt Thương Chu Đức thi lễ nói:

-Phụ thân muốn đi đâu vậy?

Thương Chu Đức nói:

-Nghị Nho, mau tới bái kiến Giới Tử huynh, à không, Giới Tử thúc đi. Vị này chính là Trương Giới Tử ở Sơn Âm có tiếng là tinh thông bát cổ đó. Ngươi phải gọi là Giới Tử thúc.

Đứa trẻ này là Thương Nghị Nho, con của Thương Chu Đức. Thương Nghị Nho nhìn Trương Nguyên, thấy Trương Nguyên dù lớn hơn mình vài tuổi nhưng cũng chỉ là một thiếu niên, râu còn chưa có mà lại bắt cậu gọi là “thúc” nên cậu có phần không cam lòng, đành gọi một tiếng qua loa “Giới Tử thúc” rồi có ý thoái thác, nói:

- Mẫu thân gọi hài nhi

rồi chạy mất tăm.

Thương Chu Đức lắc đầu với Trương Nguyên, nói:

- Đúng là khuyển tử, cả ngày chỉ biết chơi đùa. Năm nay đã mười tuổi mà “Hiếu kinh” còn chưa đọc xong. Khi Giới Tử mười tuổi, hẳn là đã đọc hết “Ngũ kinh” rồi nhỉ.

Trương Nguyên thầm nghĩ: “Nửa năm trước Trương Nguyên cũng giống như Thương Nghị Nho bướng bỉnh ham chơi này, mười lăm tuổi còn chưa nhập trường xã, vừa mới đọc xong “Tứ thư” đây thôi. Hắn nói:

-Trẻ con ham chơi âu cũng là chuyện bình thường. Lúc trước đệ cũng như thế, sau mới biết tới trường xã xin học đó chứ.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc thì đã ra ngõ bên hông nhà, rồi đi ra hậu viên. Tất cả bờ nam của khúc sông Đông Đại đều thuộc hậu viện của Thương thị. Nhưng mười mấy mẫu đất trồng hoa cúc không phải ở trong, mà ở ngoài hai dặm phía nam chân núi Bạch Mã. Đi tới núi Bạch Mã, nếu đi theo đường rừng thì sẽ có rất nhiều bụi rậm nên rất khó đi, còn đi đường thủy thì rất tiện lợi, chỉ cần vượt qua hồ Đông Đại là đã đến chân núi Bạch Mã.

Một con thuyền hai trượng đã đợi sẵn ở bên bến tàu nhỏ tại hậu viên của Thương thị, hai người hầu đang đứng chống sào ở đầu thuyền.

Thương Chu Đức mời Trương Nguyên lên thuyền trước. Trương Nguyên trèo lên thuyền, quay đầu lại thì thấy một tiểu đồng chạy tới chỗ Thương Chu Đức nói:

-Nhị lão gia, nhị thái thái mời người trở về.

Thương Chu Đức tỏ vẻ không vui, nói:

-Ta muốn dẫn khách tới vườn cúc. Có chuyện gì chờ ta về rồi nói sau.

Tiểu đồng nói:

-Là cháu trai của nhị thái thái đến, tên là Kỳ Hổ Tử, Kỳ thiếu gia.

Thương Chu Đức “ồ” một tiếng, nói:

-Kỳ Hổ Tử hôm qua đã tới rồi, đâu có nghe hắn nói hôm nay sẽ tới đâu. Có chuyện gì mà gấp vậy?

Tiểu đồng lắc đầu nói không biết.

Trương Nguyên nói:

-Thương nhị huynh không cần phải theo ta đâu. Ta tự đi vườn cúc cũng được. Đi một mình càng tự do.

Thương Chu Đức cười nói:

-Cũng được, Giới Tử đệ cứ đi trước đi. Huynh đi xem Kỳ Hổ Tử kia có chuyện gì quan trọng rồi sẽ qua đó với đệ.

Rồi y lệnh cho người quản sự bên cạnh đi cùng Trương Nguyên. Người quản sự này cũng chính là người đã sang Sơn Âm mời Trương Nguyên tới.

Thương Chu Đức đi rồi, Trương Nguyên và vị quản sự kia ngồi vào khoang thuyền. Con thuyền bắt đầu từ từ chuyển động, chẳng mấy chốc đã đi hết hai dặm đường . Bên này sông cũng có một một bến tàu cho tàu thuyền neo đậu, nó được lát bằng đá xanh cao cấp. Vị quản sự kia nhảy lên bến tàu trước rồi đỡ Trương Nguyên lên sau. Trương Nguyên nói:

- Không cần, không cần.

Rồi tự mình nhảy lên bờ.

Trước mặt là hồ nước trong xanh, bên trái chính là núi Bạch Mã ở phía bắc thành tây của Hội Kê. Cả một mảnh vườn lớn phía nam chân núi Bạch Mã đều thuộc về Thương thị, cả thảy ước chừng hai ba trăm mẫu, bạt ngàn những sơn trà là sơn trà.

Loại hạt sơn trà này dùng để chế biến ra dầu chè có mùi thơm ngát. Một cân dầu sơn trà nguyên chất có giá bán khoảng bốn lượng bạc. Một mảng vườn cây trà rộng lớn như vậy, hàng năm có thể mang về cho Thương thị mấy trăm lượng bạc.

Từ lưng chừng núi đi lên, xung quanh vùng trồng sơn trà còn có một vườn cúc. Bên cạnh có xây một mái nhà tranh ba gian và một tòa trúc đình. Quản sự dẫn Trương nguyên đi men theo con đường nhỏ ở vườn trà, tới một chỗ trống trải thì ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, dừng bước nói:

-Trương công tử, nhị lão gia nhà ta đã đến.

Trương Nguyên quay đầu nhìn xuống hồ Đông Đại dưới núi thì thấy một con thuyền bồng đang từ từ cập bến tàu ở phía vườn trà, liền nói:

-Chúng ta hãy đi xuống đợi đi.

Rồi hắn quay người rảo bước đi tới bến tàu. Con thuyền kia cũng vừa lúc cập bờ. Người lái thuyền cũng là một tay lái đò có hai năm kinh nghiệm. Khi thuyền dừng hẳn thì có một lão vú nuôi đi ra trước khoang thuyền, người này chính là Lương ma ma mà hắn đã gặp ở Thương Đào viên lần trước. Lương ma ma mỉm cười gật đầu chào Trương Nguyên rồi quay đầu lại nói:

-Đến nơi rồi, cẩn thận một chút.

Một cô bé đáng yêu chui ra. Đôi lông mày nhỏ xinh, đôi mắt sáng trong như nước, nàng mặc trên người một bộ áo gấm bằng lông chồn nhỏ.

Nàng liếc nhìn Trương Nguyên, lập tức cười híp cả mắt, giọng nói trong trẻo vang lên:

-Trương công tử ca ca, ta đến rồi.

Trương Nguyên tiến về phía trước vài bước, chìa tay ra nói:

-Nào, bước quá đây, cẩn thận dưới chân.

Thương Cảnh Huy khẽ giơ tay ra nắm lấy tay của Trương Nguyên, hai chân nhảy lên bờ, nói chuyện với Trương Nguyên không chút e dè. Rồi nàng lại khom người, cái đầu nhỏ hướng về phía trong khoang thuyền, hô lên:

-Cô cô, mau lên đây đi, mau lên đây đi.

Lương ma ma và tỳ nữ Phương Hoa đều đã lên bờ. Hai người đều cố nín cười, nhìn chằm chằm vào trong khoang thuyền, muốn xem cảnh đại tiểu thư Thương Đạm Nhiên khi ra gặp Trương công tử thì thế nào. Thương Cảnh Huy thấy cô cô mãi không ra, liền hô lớn tiếng hơn:

- Cô cô… thậm chí còn định lên thuyền gọi.

Trương Nguyên vội vàng giữ nàng lại, nói:

- Đừng nóng vội, cô cô muội sẽ ra ngay thôi.

Thương Đạm Nhiên ngồi ở trong khoang thuyền rốt cục cũng không thể ngồi không yên được nữa rồi. Cô cháu gái tinh nghịch của nàng nhất định đòi quấn lấy nàng, đòi nàng phải dẫn đi tìm Trương công tử ca ca bằng được. Nàng cũng không biết nên làm thế nào, nhất thời hồ đồ mới mang nó theo. Lúc này thật sự là xấu hổ, xấu hổ chết mất. Bây giờ cô quỷ con kia lại đang ngoan cố thúc giục nàng, nàng đành phải lên tiếng:.

-Đừng kêu nữa được không?

Thương Đạm Nhiên hơi khom người đi ra khỏi khoang thuyền. Nàng đội mũ Chiêu Quân, mặc áo lông chồn màu tía, áo khoác gấm Tô Châu, khuôn mặt rạng ngời như ánh bình minh, đôi mắt trong veo mà kiều diễm như làn nước thu. Vẻ mặt nàng nửa e thẹn, nửa buồn bực, vui buồn lẫn lộn. Nàng kéo vạt áo nhẹ nhàng lên bờ, chỉnh đốn lại trang phục rồi thẹn thùng vén áo thi lễ với Trương Nguyên, rồi lại nói khẽ rất nhanh một điều gì đấy mà ngay cả người thính tai như Trương Nguyên cũng không nghe rõ. Thương Đạm Nhiên dắt Thương Cảnh Huy bước nhanh lên núi. Tiểu Cảnh Huyvừa đi vừa quay đầu lại kêu lên:

-Trương công tử ca ca mau đi thôi.

Rồi lại hỏi cô cô:

-Cô cô, người cười gì vậy?

Sau đó bóng hai người đã bị cây sơn trà che mất.

Lương ma ma và tỳ nữ Phương Hoa cùng vội vàng đi theo, vị quản gia đi theo Trương Nguyên trợn tròn mắt há hốc mồm,không biết nên làm thế nào cho phải. Đại tiểu thư lên trên núi, đương nhiên ông ta cũng không tiện đi cùng. Còn vị Trương công tử kia phải làm sao bây giờ? Hỏi:

-Trương công tử người xem, giờ phải làm sao?

Trương Nguyên tất nhiên không phải vì lễ giáo phong kiến “nam nữ thụ thụ bất thân” mà không dám lên núi. Bây giờ nữ lang Thương thị kia cũng gần như là vị hôn thê của hắn rồi, gặp mặt bồi đắp tình cảm một chút thì đã sao nào? Chẳng lẽ hắn phải chờ đến khi động phòng hoa trúc mới gặp mặt ư?

-Quản gia, nếu ông không lên đó thìcứ ở đây chờ ta. Ta tự lên núi thưởng cúc một mình.

Giọng điệu của Trương Nguyên rất tự nhiên.

Quản sự liên tục gật đầu nói:

-Vâng, xin Trương công tử cứ tự nhiên.

Trương Nguyên cất bước lên núi, men theo thềm đá uốn lượn dưới tàng cây sơn trà, đi tới vườn cúc. Còn chưa thấy được hoa cúc thì hắn đã cảm thấy hơi lạnh xộc vào mũi. Đã là cuối tháng mười rồi, mùa đông thật rét. Rất nhiều bong cúc đã tàn, chỉ có Lục mẫu đơn”, “quyển châu liêm”, “lân trảo cúc” là còn chịu được rét nên vẫn còn nở.

Vườn cúc mười mẫu rất rộng, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy Thương Đạm Nhiên và Thương Cảnh Huy đang ở đâu. Trương Nguyên cũng không vội đi tìm mà rong chơi trên đường mòn trong vườn hoa, nhàn nhã ngắm những cành cúc tàn trong sương, lại càng thích ngắm những đóa hoa cúc nở muộn bất chấp thời tiết giá rét này. Gần trưa, ánh mặt trời chiếu rọi, hắn bỗng cảm thấy ấm áp dễ chịu trong người. Khi đang ngắm một cây “quyển châu liên” thì hắn chợt nghe tiếng tiểu Cảnh Huy cách đó không xa đang vui sướng gọi:

-Trương công tử ca ca, bọn muội ở trong này. Huynh mau đến tìm chúng muội đi.

Trương Nguyên lên tiếng rồi đi tìm theo hướng có tiếng gọi, đi tới bên cạnh trúc đình. Hắn không thấy tiểu Cảnh Huy mà chỉ thấy Thương Đạm Nhiên ngồi ở trong đình trúc, đứng quay lưng về phía hắn. Chiếc mũ Chiêu Quân đã tháo xuống, để lộ ba búi tóc của cô gái chưa chồng. Thương Đạm Nhiên khẽ cắn môi, mỉm cười e lệ....

-Ha ha, Trương công tử ca ca, ta ở trong này.

Tiểu Cảnh Huy sáu tuổi từ bên đình bất ngờ chạy tới chỗ Trương Nguyên. Tỳ nữ Phương Hoa đuổi theo phía sau, không ngừng kêu lên:

-Cẩn thận, cẩn thận, đừng chạy nữa.

Lương ma ma đe dọa:

-Cảnh Huy tiểu thư không nghe lời, trở về ta sẽ bảo thái thái bắt cháu bó chân, xem có còn chạy loạn nữa không!

Thương Cảnh Huy chạy một vòng quanh trúc đình, vừa chạy vừa cười nói:

-Không bó chân, không bó chân đâu. Cô cô cũng không bó mà.

Lương ma ma và Phương Hoa nhất thời đều giật mình đứng sững lại, đưa ánh mắt e ngại nhìn Trương Nguyên. Tiểu Cảnh Huy đột nhiên nói ra bí mật kia, không biết Trương Nguyên nghe được có hài lòng hay không?

Trương Nguyên mỉm cười, bước đến nói:

-Bó chân không tốt, không thể đi không thể chạy, chẳng khác gì là nửa tàn phế. Chuyện tồi tệ nhất trên thế gian chính là người đẹp bó chân.

Tiểu Cảnh Huy bé nhỏ chạy đến bên cạnh Trương Nguyên, tủm tỉm cười nói:

-Trương công tử ca ca thật tốt, còn nói giúp cho tiểu Huy nữa.

Rồi nàng lại thấy cô cô Thương Đạm Nhiên ngồi lẳng lặng ở trong đình, bèn lên tiếng:

-Sao cô cô không nói gì, ngày thường cô cô vẫn hay nói mà.

Thương Đạm Nhiên thật sự bị đứa cháu nhỏ này làm cho nhức đầu, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Chính lúc con tim đang bối rối thì trông thấy Trương Nguyên bước đến, thi lễ với nàng:

-Đạm Nhiên tiểu thư, tại hạ xin bái kiến Đạm Nhiên tiểu thư...

Thương Đạm Nhiên vội vàng đứng dậy đáp lễ. Không biết tại sao lần này gặp lại này lại khiến cho nàng bối rối hơn cả lần gặp mặt ở giữa đảo Thương Đào viên dạo trước.. Con tim cứ chẳng chịu vâng lời, đập thình thịch không ngừng…