Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 145: Ức hiếp nàng không?




Lúc Trương Nguyên lời qua tiếng lại với gia nhân phòng xã của núi Phật Thủy xã Thanh Phổ tại đình Thương Lãng, thì Trương Nhược Hi và Mục Chân Chân đang lưu luyến không nỡ rời xa trước mấy khóm hoa thược dược và hoa hải đường ở vườn hoa miếu Thủy Tiên.

Trương Nhược Hi vừa hưởng thụ vừa hỏi Mục Chân Chân tại sao nàng ta lại bước chân vào cửa Trương gia cô.

Trương đại tiểu thư cũng giống như Trương Nguyên thiếu gia vậy vừa khiêm tốn lại dễ gần, trong lòng Mục Chân Chân rất vui mừng, liền nói đến chuyện bán trái cây ở chùa Đại Thiện bị Lạt Hổ đuổi chạy, Trương Nguyên thiếu gia làm thế nào giúp nàng thoát hiểm, làm thế nào tìm đến phố Tam Đại sai người đi bắt Lạt Hổ, rồi đưa tiền mời Lỗ đại phu chữa khỏi bệnh vàng da cho cha của nàng.

Trương Nhược Hi nghe đến đoạn Mục Chân Chân tam quyền lưỡng cước đánh ngã mấy tên Lạt Hổ liền kinh ngạc nói:

-Chân Chân ngươi biết võ nghệ à?

Mục Chân Chân xấu hổ gật đầu.

Trương Nhược Hi nói:

-Chẳng trách tiểu Nguyên lại mang theo ngươi, thì ra là ngươi biết võ nghệ.

Nghiêng đầu nhìn thấy đôi môi đỏ và hai gò má trắng như tuyết của đọa dân thiếu nữ kia, cặp lông mi hơi nháy mắt dưới ánh mặt trời hiện lên màu vàng, xinh đẹp đến lạ thường.

Mục Chân Chân dáng người cao ráo, chân to nhanh nhẹn, chỉ có vẻ e thẹn nhút nhát khiến người khác khó mà tưởng tượng rằng nàng có võ công có thể đánh người.

Trương Nhược Hi nhớ tới một chuyện, hạ giọng nói:

-Chân Chân, nói ta biết, tiểu Nguyên có ức hiếp ngươi không?

Mục Chân Chân vội lắc đầu:

-Không có, không có ạ, thiếu gia sao có thể ức hiếp nô tì chứ, thiếu gia rất quan tâm nô tì.

Trương Nhược Hi cười mỉm, Mục Chân Chân không hiểu nàng ta có ý gì, cũng không thể hỏi trực tiếp, bèn nói đùa:

-Vậy chắc chắn là vì ngươi biết võ công nên tiểu Nguyên mới không dám ức hiếp ngươi, bằng không đã ức hiếp rồi.

Mục Chân Chân lấy lại nụ cười lúc đầu đáp:

-Sao có thể chứ ạ, thiếu gia không có ức hiếp nô tì, nếu nô tì làm sai chuyện gì thiếu gia trách phạt cũng là điều nên làm.

Đang nói thì không biết sao đột nhiên lại nghĩ đến nếu như thiếu gia cũng giống như mấy tên Lạt Hổ ức hiếp nàng, làm nhục nàng thì lúc đó nàng phải làm thế nào đây?.

Nghĩ như vậy nên tim như bị dao cắt, người ta ức hiếp nàng thì nàng sẽ không bị tổn thương, nếu ngay cả thiếu gia cũng ức hiếp nàng thì nàng sẽ cảm giác như mọi thứ trước mắt đều mất đi màu sắc, tim đau đến phải co giật.

Mục Chân Chân rất mau nước mắt, lúc này nước mắt lại tràn mi.