Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 335-2: Mất mặt (2)




Đám người không tiếng động, rồi tự lui ra phía sau hai bên nửa thước, chỉ nghe tiếng ván cửa của cửa tiệm bên đường bị chen lấn cạch cạch vang.

Thông phán chính là quan lục phẩm, quản lý tiền và lương thực của một phủ, tố tụng, quyền lực rất lớn, là phủ quan dân chúng kính sợ nhất. Uông Thủ Thái kia mặc dù nhiều trí, lúc này cũng chỉ còn nước chắp tay trước ngực đứng ở dưới bậc không dám tự ý nói gì. Trương Nguyên là cử nhân, có thể kháng lễ với quan địa phương, Uông Thủ Thái y chỉ là một tên tiểu quan không được xếp hạng, cho nên dù biết tình thế không ổn, nhưng ngoại trừ việc đứng sang bên cạnh thì chẳng thể làm gì khác nữa!

Một cái ghế dựa mũ quan bằng gỗ hoa lê bày trước đại môn, Thạch Thông phán vén áo bào ngồi xuống, Trương Nguyên từ trong ngực áo lấy ra hai tờ giấy trình lên, nói:
- Mời lão đại nhân xem, đây là văn khoán Hàn Xã đồng nhân chúng tại hạ quyên tặng chín ngàn lượng bạc cho Bảo Thạch sơn dưỡng tể viện, mời lão đại nhân đóng dấu ký nhận, chín ngàn lượng bạc ở ngay đây.
Chỉ hướng bốn cái rương bạc kia.

Trước khi Chung thái giám rời khỏi Hàng thành, đã đem Bảo Thạch sơn dưỡng tể viện giao do phủ Hàng Châu quản lý, dưỡng tể viện này cũng có tính chất chính thức. Ở trong phạm vi quản hạt của Thông phán, tự nhiên được quyên tặng đến chín ngàn lượng bạc, Thạch Thông phán sao có thể không mừng được. Mấy năm nay thiên tai thường xuyên, phủ Hàng Châu đề phòng mất mùa cứu cấp làm tốt lắm, đó chính là chiến tích, Thạch Thông phán vui vẻ nói:
- Quý xã đồng nhân, chí tại thế đạo, quan tâm dân chúng khó khăn, thật sự làm cho người ta kính nể.

Trương Nguyên khiêm tốn nói:
- “Thiên hạ nhất thân, tang tử nhất thể” (tất cả mọi nơi trên đất nước đều là quê hương của mình) Hàn Xã luôn luôn đề xướng tinh thần trung quân yêu dân, lần này có cơ duyên có thể vì dân chúng Hàng Châu làm một ít việc thiện, chính là tâm nguyện của người Hàn Xã tại hạ.

Thạch Thông phán rất vui sướng, lập tức lệnh tiểu quan giữ ấn tiến lên, tự tay đóng dấu. Thông phán quan ấn lên hai tờ văn khoán quyên tặng, cũng kí tên và ghi can chi năm tháng, sau đó một bản giao cho Trương Nguyên, một bản còn lại do Thạch Thông phán giữ.

Trương Đại dưới bậc vỗ tay trước, còn Hoàng Tôn Tố cùng cử nhân Hàn Xã cũng vỗ tay theo, dân chúng vây xem thấy Trương Nguyên không tham tiền, một vạn lượng quyên chín ngàn lượng, cũng tán thưởng.

Trương Nguyên đem khế ước điển vườn vừa lập đưa cho Thạch Thông phán xem, mời thạch Thông phán sai một gã tiểu quan làm người bảo đảm, Thạch Thông phán vui mừng thiếu chút nữa tự hạ thân phận làm người bảo lãnh, may vẫn còn kiêu ngạo, để cho một thủ hạ là điển sử họ Ngô làm người bảo lãnh, giây lát Trương Nguyên và Ngô điển sử kia đều kí tên đồng ý xong trên hai tờ văn khoán.

Trương Nguyên sai Vũ Lăng lấy ra mười lăm thỏi bạc từ trong rương gỗ nhỏ kia, còn dư lại ba mươi lăm thỏi tổng cộng bảy trăm lượng bạc làm tiền điển vườn giao cho Uông Thủ Thái, Trương Nguyên đem một bản khoán đưa cho Uông Thủ Thái, cất cao giọng nói:
- Ngân khoán thanh toán xong, thỉnh cầu Uông tiên sinh nội trong ba ngày đem dọn ra ngoài Bất Hệ Viên, mấy ngày nữa tại hạ phải cử hành Hàn Xã nhã tập ở vườn.

Trương Đại và một đám Hàn Xã xã viên lại mạnh mẽ vỗ tay, hay lắm, hay lắm, Hàn Xã ở Hàng Châu có một điểm dừng chân rồi, Bất Hệ Viên có vườn lá đỏ rất nổi danh, cuối mùa thu cũng chính là thời điểm ngắm vườn lá đỏ.

Trương Nguyên lại cảnh cáo Uông Thủ Thái nói:
- Từ giờ khắc này, Bất Hệ Viên đã thế chấp cho ta, Uông thị các ngươi có thể mang những đồ vật có liên quan bên trong vườn đi, nhưng không được cố ý phá hỏng cảnh quan lâm viên, nếu không ta sẽ tố cáo các ngươi.

Uông thủ thái mặt đỏ bừng, Trương Nguyên dùng bạc y đưa tới trả tiền thế chấp vườn, chuyện này đúng là "BA~ BA~" đánh vào mặt y. Hơn nữa ban đầu y muốn mượn chuyện này phá hoại thanh danh của Trương Nguyên, kế sách ly gián quan hệ của Trương Xã thủ và Hàn Xã đồng chí đã hoàn toàn thất bại rồi, cũng chính là vạn lượng bạc này của Cửu huynh Uông Nhữ Khiêm tặng không công rồi, không có hữu ích gì cho Uông thị. Y mang cổ xuý thủ diễn tấu sáo và trống tới ngược lại để tuyên dương vụ bê bối Uông thị bịa đặt chuyện không thành phải bồi thường bạc, ồ, vạn lượng bạc còn có một chút thừa đấy, thu hồi bảy trăm lượng bạc, nhưng lại thế chấp Bất Hệ Viên to như vậy, quả thực là thiên hạ đại tiếu mà!

Uông Thủ Thái khóc không ra nước mắt, hận một nỗi không có kẽ đất nào mà chui xuống.

Trương Nguyên nói với Thạch Thông phán:
- Lão đại nhân mời vào trong, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, hiệu vải này là sản nghiệp nhà tỷ phu của vãn sinh, hôm nay khai trương, lão đại nhân có thể tới, thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này.

Thạch Thông phán ngẩng đầu nhìn biển hiệu Trương Nguyên viết kia, chắp tay cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, vậy ta đây xin làm phiền.

Những kẻ sĩ ở triều Vãn Minh kinh doanh là chuyện cực phổ biến, thậm chí có sinh đồ ngại thi tháng, thi quý phiền toái, dứt khoát chủ động yêu cầu xóa công danh sinh đồ để chuyên tâm kinh doanh buôn bán. Điều này chủ yếu là bởi vì kỳ thi cử nhân, tiến sĩ quá khó khăn rồi, thà lãng phí cả đời trong tràng ốc, chi bằng sớm bứt ra làm việc khác. Đây thật ra là lựa chọn rất sáng suốt, làn gió kẻ sĩ làm kinh doanh ở Giang Nam ngày càng nhiều. Cho dù không có quan thân, địa vị thuần túy thương nhân cũng không hề thấp, chỉ cần có tiền là được, cho nên Thạch Thông phán không hề kinh ngạc trước công việc làm ăn của tỷ phu Trương Nguyên. Trương Nguyên là bản khoa giải Nguyên, Hàn Xã Xã thủ, tiền đồ rộng mở không thể lường trước được, sao có thể so sánh với cử nhân bình thường, đương nhiên, muốn Thạch Thông phán đặc biệt đến mừng khai trương hiệu vải thì y không thể bỏ qua điều này được, lúc này may mắn gặp dịp, sao có thể từ chối được.

Trương Nguyên mời đại huynh Trương Đại cùng hắn tiếp Thạch Thông phán, còn lại Hàn Xã xã viên và quan sai của Thạch Thông phán đều đến Túy Tiên lâu ở đầu phố dùng cơm, Vũ Lăng tự sẽ đi tính tiền, vạn lượng bạc Uông Thủ Thái đưa tới không phải còn dư ba trăm lượng ư, vừa lúc dùng để mời khách ăn cơm còn có chi phí để mấy ngày nữa nhã tập ở Bất Hệ Viên.

Trên bàn rượu, Trương Nguyên nói với Thạch Thông phán chi tiết căn nguyên hậu quả chuyện hôm nay. Thạch Thông phán sáng sớm nghe nói việc đêm qua sinh đồ thi rớt làm loạn trường thi. Vụ án do nha môn Bố chính Sứ ti và nha môn Án Sát Sứ ti xử trí, phủ Hàng Châu nha vẫn chưa biết. Lúc này nghe Trương Nguyên kể lại ngọn nguồn và nguyên nhân của việc hiến tặng bạc, Thạch Thông phán tuy cảm giác mình bị Trương Nguyên lợi dụng một chút, hơi khó chịu, nhưng việc này đối với y mà nói hiển nhiên là có ích, trong tay có bạc dễ làm việc mà. Trương Nguyên có thể đem bạc đi quyên góp chứng tỏ mình thanh liêm, nếu không Trương Nguyên giữ lại số bạc đó cũng không phạm luật gì.

Thạch Thông phán cười nói:
- Giải Nguyên lang trí tuệ hơn người, Uông Nhữ Khiêm cũng gọi là danh sĩ, lại tạo lời đồn như vậy, thật là ngu xuẩn, hiện tại lại lấy món tiền khổng lồ đến cầu hòa. Trương giải Nguyên thật sự không truy cứu chuyện này?

Thạch Thông phán hoàn toàn không hiểu điều ảo diệu trong đó, tưởng rằng Uông Nhữ Khiêm đưa bạc đến thật sự là muốn cầu xin Trương Nguyên tha thứ.

Trương Nguyên lại cười nói:
- Vãn sinh đương nhiên là người có tín nghĩa, Uông Nhữ Khiêm đã biết sai và gióng trống khua chiêng chịu nhận lỗi, tại hạ sẽ không lại ra mặt truy cứu chuyện này, nhưng chuyện này không phải chỉ đề cập đến một mình vãn sinh, còn liên lụy đến hai vị chủ khảo quan, quốc gia có luật pháp, vu cáo hãm hại có tội, vãn sinh tin rằng Hà Phương Bá, Trương Phân Thủ và Diệp Ngự sử sẽ theo lẽ công bằng xử trí án này đấy.

Thạch Thông phán thầm nghĩ: "Trương Nguyên này, tuổi còn nhỏ, gặp phú quý không tham, tâm kế sâu đậm, triều đình về sau nhất định sẽ có chỗ của đứa trẻ này. "

...

Uông Thủ Thái tím mặt, ánh mắt hiện đầy những vằn đỏ, xấu hổ và giận dữ, đi nhanh về hướng Dũng Kim Môn, tám người hầu Uông thị theo sau, ban nhạc công kia đuổi theo kêu lên:
- Uông lão gia, đừng chạy nhanh như vậy, còn chưa đưa tiền công cho chúng tôi.

Bị người đuổi theo đòi hỏi tiền công này còn ra thể thống gì nữa, Uông Thủ Thái dừng bước, sờ bên hông, không mang bạc, hỏi mấy tên người hầu, tuy nhiên cũng không mang tiền theo, bèn nói:
- Theo ta đến bên Tây Hồ lấy tiền công trả cho các ngươi.

Một tên chơi kèn cầm đầu nhìn thấy hai người hầu Uông thị mang cái rương gỗ nhỏ kia, lầu bầu một câu:
- Trong cái rương này không phải có bạc à.

Tên chơi kèn này chỉ là thuận miệng nói như vậy, Uông Thủ Thái giận tím mặt, quát:
- Đây là thỏi bạc 20 lượng, mấy con quỷ nghèo các ngươi một năm có thể kiếm được một thỏi như vậy sao!

Ban cổ xuý không dám cãi lại, sắc mặt có phần khó chịu, đi theo Uông Thủ Thái tới bên Tây Hồ, Uông Thủ Thái lấy hai quan tiền từ chỗ mỹ phụ Từ An Sinh ném lên trên bờ, quát:
- Cút mau!

Ban nhạc công hùng hùng hổ hổ đi rồi, mỹ phụ Từ An Sinh kia thấy thần sắc Uông Thủ Thái tức giận như vậy, trong lòng biết việc không như ý, nàng sẽ không hỏi, dù sao đợi lát nữa sẽ biết liền thôi, chỉ ra lệnh chèo thuyền đi, Uông Nhữ Khiêm vẫn ở đảo giữa hồ.

Từ thị lâu thuyền và thuyền hoa của Uông Nhữ Khiêm gặp nhau, Uông Thủ Thái và mấy tên người hầu nhảy qua thuyền bên kia, Uông Nhữ Khiêm ra đón hỏi:
- Tứ đệ, thế nào rồi.
Y liếc thấy thần sắc Uông Thủ Thái không đúng.

�� ở ở đây làm chi!