Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em

Chương 57: C57: Xem như sính lễ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Thời gian hẹn hò được hẹn vào thứ bảy. Để đảm bảo được cảm giác mới mẻ trong lần đầu tiên hẹn hò nên Tô Minh đã bảo Trâu Bắc Viễn về nhà hắn ngủ vào đêm hôm trước.

Hôm thứ bảy kia, gần tới trưa thì Trâu Bắc Viễn qua gõ cửa, đón Tô Minh cùng ra ngoài.

Thời tiết hôm nay rất tốt, cái nóng của cuối hè đã tan đi kha khá rồi. Bầu trời trong vắt, mây trôi bồng bềnh.

Tô Minh mặc một cái áo sơ mi màu trắng trông khá nghệ, cổ áo hơi phanh rộng, trên chỗ xương quai xanh nửa kín nửa hở để lộ ra một vết đỏ nhỏ.

Lúc đi thang máy xuống thì Trâu Bắc Viễn nhìn chằm vết đỏ kia của anh một lúc, kéo cổ áo kín lại cho anh. Nhưng vì không có nút cài nên chỉ hơi nhúc nhích một chút là nó lại hở ra.

Thế là Trâu Bắc Viễn lại kéo lại cho anh, Tô Minh cố ý đưa tay lên kéo áo để lộ ra vết đỏ mập mờ kia.

Trâu Bắc Viễn dán miếng dán trên cổ: "..."

Tô Minh nín cười, khua tay: Em trong sáng ghê đó.

Trâu Bắc Viễn hơi bất lực, chỉ đành dùng thủ ngữ đáp trả lại anh: Anh đen tối ghê đó.

Lúc này Tô Minh mới chú ý tới trên cổ tay phải của Trâu Bắc Viễn vẫn còn đeo chun buộc tóc màu đen mình bất cẩn làm rơi hôm trước, anh chìa tay ra bảo Trâu Bắc Viễn trả lại cho anh.

Trâu Bắc Viễn không trả, còn vô cùng nghiêm túc gắn nhãn cho cái chun buộc tóc cũ này: "Đây là vật kỉ niệm lần đầu tiên anh khẩu giao cho em."

Thầy Tô đen tối đỏ bừng mặt, giơ ngón giữa với Trâu Bắc Viễn. Trâu Bắc Viễn nắm lấy đầu ngón tay anh, sau đó thuận thế đan xen mười ngón với anh.

Cửa thang máy mở ra, hai người nắm tay nhau đi về phía xe của Trâu Bắc Viễn.

Chỗ ăn trưa nằm trên đỉnh của một trung tâm thương mại, là một nhà hàng cao cấp rất khó đặt chỗ được. Tô Minh đã đến chỗ này một lần, chỗ này bạn anh phải đặt trước một tuần mới có được. Không biết Trâu Bắc Viễn làm sao mà đặt trước một ngày cũng đặt được.

Đỗ xe xong đi thang máy lên tầng cao nhất, nhân viên đón khách đứng trước cửa nhà hàng khi thấy Tô Minh thì ngây người ra, lúc nói câu xin chào quý khách còn lắp bắp.

Trâu Bắc Viễn báo họ tên và bốn số đuôi điện thoại, nhân viên đón khách sực tỉnh lại, dẫn họ vào gian phòng riêng đã đặt trước.

Lúc đi ngang qua bàn ăn giữa sảnh, Tô Minh chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Anh."


Tô Minh khựng bước lại, hiểu ngay tại sao nhân viên đón khách lại sửng sốt như vậy.

Anh xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Tô Mặc.

Đối diện Tô Mặc có một cô gái xinh đẹp đang ngồi xe lăn.

... Khuất, Diên, Hy?

Tô Mặc đứng dậy giới thiệu với họ đây là bạn gái mình.

Vì lần gặp mặt xấu hổ trong bữa tiệc xem mắt lần trước, bây giờ Khuất Diên Hy thấy Tô Minh vẫn cảm thấy hơi ngại. Cô nhìn Tô Mặc một cái, nhận được sự cổ vũ mới gọi theo Tô Mặc một tiếng "Anh" thật nhỏ.

Nếu đã gặp nhau rồi thì Trâu Bắc Viễn bèn gọi Tô Mặc qua ngồi cùng họ luôn. Trong gian phòng riêng rất rộng rãi, ngồi bốn người vẫn còn dư sức.

Tô Minh và Trâu Bắc Viễn ngồi một bên, Tô Mặc và Khuất Diên Hy ngồi một bên.

Tô Mặc và Tô Minh hôm nay đều đeo kính gọng mỏng màu bạc, ngồi đối diện nhau cứ như đang soi gương vậy.

Chỉ là tóc của Tô Minh hơi dài, ăn mặc rộng rãi thoải mái hơn, trông còn trẻ hơn em trai mình vài tuổi.

Trâu Bắc Viễn không biết Khuất Diên Hy chính là đối tượng mà Tô Minh bị lừa đi xem mắt lần trước, còn hỏi Tô Mặc đã quen cô gái này bao lâu rồi.

Tô Mặc rất thẳng thắn, kể lại hết những chuyện cậu ta và Khuất Diên Hy đã cùng nhau trải qua.

Lần đó tan tiệc trong không vui trong nhà hàng ở Nghi Thành, Tô Minh lên xe của Trâu Bắc Viễn xong thì đi với hắn luôn. Tô Mặc quay lại phòng riêng thì thấy Khuất Diên Hy đang khóc rất đau lòng, cha Khuất và mẹ Khuất có khuyên thế nào cũng không được.

Tô Mặc nói một câu bên tai Khuất Diên Hy xong thì cô đã nín khóc.

Bốn người lớn ở đó tất nhiên không ngờ đến, Tô Mặc nói với Khuất Diên Hy là: "Lén nói cho em biết, thật ra anh của anh là gay."

Khuất Diên Hy bị chọc cười, nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình bị ghét bỏ, không hề tin lời Tô Mặc.

Thế là Tô Mặc add Wechat của Khuất Diên Hy, nói chắc chắn sẽ gửi bằng chứng anh mình không phải trai thẳng cho cô xem.


Tuy là sau đó họ không nhắc về chuyện xu hướng tính dục của anh mình nữa, nhưng hai người vẫn thường nói chuyện với nhau trên Wechat. Lâu ngày dần, Tô Mặc còn chạy qua Minh Sơn để gặp Khuất Diên Hy, sau đó thì cũng thuận theo tự nhiên yêu nhau thôi.

Tô Mặc chỉ chỉ Trâu Bắc Viễn, nói với Khuất Diên Hy: "Em xem anh không gạt em đúng không? Anh của anh là gay thật, đây là bạn trai của anh ấy."

Trâu Bắc Viễn phối hợp cười với Khuất Diên Hy một cái.

Khuất Diên Hy nhìn nhìn Trâu Bắc Viễn rồi lại nhìn nhìn Tô Minh, để ý dưới cổ áo Tô Minh có một vết đỏ thì ngượng ngùng mím môi.

Đây là lần đầu tiên Tô Minh nghe nói Khuất Diên Hy đã khóc vì chuyện này, cảm thấy rất áy náy. Anh hỏi nhân viên xin giấy bút, vô cùng trịnh trọng viết "Xin lỗi" cho Khuất Diên Hy.

Khuất Diên Hy đẩy tờ giấy về lại, nhỏ nhẹ nói: "Không sao, em cũng không trách anh đâu ạ, chỉ tại ba mẹ em thôi. Hai người họ cũng chưa bàn rõ chuyện đã gọi chúng ta đi gặp nhau, anh có phản ứng thế kia là chuyện rất bình thường thôi ạ."

Cô cứ mở miệng ra là gọi anh trai là cho Tô Minh cảm thấy áy náy hơn nữa, dùng thủ ngữ nói: Chuyện lần trước kia anh cũng chỉ làm vậy là vì ba mẹ anh thôi, em đừng nghĩ nhiều.

Tô Mặc phiên dịch lại cho Khuất Diên Hy, Khuất Diên Hy gật đầu: "Em biết ạ."

Mọi chuyện coi như đã sáng tỏ, Tô Mặc cũng không nhắc tới chuyện ba mẹ nhà họ Tô nữa. Ngược lại là Khuất Diên Hy sau khi ăn được giữa chừng thì nói: "Anh, chuyện của em và Tô Mặc thì mong anh đừng nói cho nhà anh biết ạ."

Tô Minh sửng sốt, nghĩ chắc Tô Mặc vẫn chưa nói cho Khuất Diên Hy biết thật ra anh đã gần như không còn liên lạc gì với người nhà nữa rồi. Nếu như không phải có Tô Mặc làm cầu nối ở giữa mấy lần thì chắc là mấy năm liền anh cũng không gặp được mặt ba mẹ mình một lần.

Nhưng mà... Ba Tô và mẹ Tô chẳng phải rất hài lòng về nhà họ Khuất sao?

Sao lại phải giấu diếm?

"Anh của em không nói cho người trong nhà biết đâu." Tô Minh còn chưa kịp dùng thủ ngữ thì Trâu Bắc Viễn đã lên tiếng trước: "Nhưng mà hai người dị tính luyến thì sao cũng phải lo lắng về chuyện này vậy?"

Tô Mặc bóp bóp bàn tay đặt dưới bàn của Khuất Diên Hy, Khuất Diên Hy lắc đầu, thoải mái nói: "Không sao đâu, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi."

Thấy hai người họ hình như định nói chuyện gì đó quan trọng, Tô Minh cũng buông đũa xuống, nhìn Khuất Diên Hy dùng thủ ngữ: Là nhà anh không đồng ý sao?

Lần này không đợi Tô Mặc lên tiếng thì Trâu Bắc Viễn đã phiên dịch cho Khuất Diên Hy trước rồi.

Tô Minh xoay mặt qua nhìn Trâu Bắc Viễn, Trâu Bắc Viễn hơi đắc ý nhướn nhướn mày với Tô Minh, bàn tay của hai người ngoắc lấy nhau bên dưới bàn.


Trong gian phòng rất yên tĩnh, Khuất Diên Hy nhìn Tô Minh một cái, dịu dàng lên tiếng: "Thật ra trước khi đi gặp anh lần trước, em đã nghe ba mẹ em thương lượng với nhau rồi, họ muốn tìm một con rể ở rể. Em nghe họ bảo là đã bàn xong với nhà họ Tô, nếu như kết hôn thuận lợi thì nhà em đính sẽ đưa sính lễ là một triệu sáu trăm sáu mươi tệ, sau này bên nam ở luôn nhà em, con đẻ ra cũng theo họ Khuất nhà em."

Tô Minh cười lạnh, hiểu ra tại sao nhà họ Tô lại không đồng ý rồi.

Mấy người nhà họ Tô kia lúc nào cũng nghe theo lệnh của bà nội kia, bảo thủ vô cùng, họ còn đang trông chờ Tô Mặc nối dõi tông đường cho nhà họ mà.

Huống hồ ở quê nhà của họ thì chuyện ở rể là một chuyện vô cùng mất mặt, Tô Minh bị khuyết tật nên đi ở rể còn nói được chứ con trai cục cưng Tô Mặc sao có thể làm chuyện mất mặt này.

Trâu Bắc Viễn làm mặt kiểu ông lão nhìn điện thoại trong tàu điện ngầm*: "Tô Minh, nhà anh chỉ có hơn một triệu đã muốn bán anh đi rồi à."

Tô Minh:...

"Vốn dĩ em thấy cũng không sao hết." Khuất Diên Hy nói tiếp: "Sau khi em gặp tai nạn xe xong thì vẫn luôn được cha mẹ chăm sóc rất tốt, em cảm thấy họ nói gì cũng đúng hết, họ sắp xếp cho em làm gì thì em sẽ làm đó... Cho đến khi gặp được Tô Mặc."

Cô nhìn về phía Tô Mặc, cười ngọt ngào: "Họ không cho phép em qua lại với Tô Mặc, nhưng em và Tô Mặc đã quyết định sẽ bên nhau rồi."

Tô Minh nghe mà đầu như vô nước, khua thủ ngữ hỏi: Không phải chỉ có nhà anh không đồng ý thôi sao? Sao cả nhà em cũng không đồng ý luôn rồi?

"Vì em đã nói chuyện em và Diên Hy yêu nhau cho ba mẹ biết rồi." Tô Mặc thở dài một hơi, nói tiếp: "Em cứ tưởng là họ sẽ thấy vui, không ngờ là họ phản đối kịch liệt, còn bảo không cho phép em liên lạc với Diên Hy nữa. Chuyện này ầm ĩ tới bên chỗ cha mẹ Diên Hy, cha mẹ Diên Hy lại cảm thấy nhà mình đối xử tệ với Diên Hy nên cũng không cho Diên Hy qua lại với em nữa."

Tô Minh:...

"Ò, tôi hiểu rồi." Trâu Bắc Viễn gật gật đầu, lạnh mặt nói: "Nhà các anh muốn không làm mà vẫn có ăn, bảo Tô Minh qua ở rể nhà họ, lấy trắng được một triệu sáu trăm sáu mươi tệ tiền sính lễ, dù sao thì họ cũng không thấy thương gì đứa con này. Bây giờ đổi lại thành Tô Mặc thì họ lại cảm thấy lỗ to rồi, không muốn làm nữa."

"Đm." Trâu Bắc Viễn không nhịn được cơn giận, rồi lại rất đau lòng cho Tô Minh, vành mắt đỏ bừng chửi thề một câu: "Đcm nó thật chứ!"

Không dám tưởng tượng ra rốt cuộc Tô Minh đã phải sống kiểu gì trong cái nhà đó suốt mười mấy năm kia, đã phải chịu biết bao nhiêu tủi thân vì bị phân biệt đối xử rồi, đm muốn đi đấm mấy người đó quá!

Tô Minh thấy tâm trạng của Trâu Bắc Viễn không tốt nên nắm lấy tay hắn dưới bàn, dùng ngón cái vuốt ve trên mu bàn tay hắn an ủi, dùng ánh mắt bảo hắn là: Không sao đâu.

Đã quen rồi, nếu như tới giờ mà Tô Minh vẫn còn thấy giận vì chuyện này thì chắc anh đã tức chết từ lâu.

Trên mặt Tô Mặc lộ vẻ hơi ngượng ngùng: "Em cũng đã cãi nhau với cha mẹ rồi, bây giờ vẫn đang tạm thời giấu người trong nhà chuyện này."

Ngược lại là Khuất Diên Hy lớn vậy rồi mà đây là lần đầu tiên cô làm ra chuyện trái ý với người nhà, đang hưng phấn vô cùng, cười rất vui nói: "Em lén chạy ra khỏi Minh Sơn đi tìm Tô Mặc đó, em giỏi không?"

Tô Minh hơi ngạc nhiên, giơ ngón cái. Trâu Bắc Viễn hỏi: "Thế bây giờ hai người định giải quyết thế nào? Bỏ trốn hả?"

"Sao có thể được." Tô Mặc cười một tiếng: "Tôi đã gọi cho chú Khuất rồi, tôi thuyết phục chú ấy cho Diên Hy đến Thành Đô chơi một ngày, ngày mai thì đưa Diên Hy về lại."


Khuất Diên Hy bổ sung thêm một câu: "Tuy chân em đã không thể cử động được nữa nhưng linh hồn em vẫn tự do, họ đừng hòng nhốt được em."

"Em nghe lời một chút." Tô Mặc vô cùng dịu dàng xoa tóc Khuất Diên Hy một cái: "Hôm nay lúc anh gọi điện thoại cho ba em thì họ đã tìm em khắp nơi, mẹ em sốt ruột tới khóc luôn rồi đó."

Khuất Diên Hy bất mãn chu môi "Ò" một tiếng: "Anh đưa em về rồi thì sau này họ chỉ trông chừng em kĩ hơn thôi, anh đừng mong gặp được em nữa."

Tô Mặc: "Em đoán xem tại sao chú lại đồng ý cho anh đưa em về chứ không phải chú đích thân qua đón em?"

"Đúng nhỉ?" Khuất Diên Hy mới chợt nhận ra, trừng to mắt nói: "Tại sao?"

"Vì anh đã nói với chú là anh đồng ý qua ở rể bên nhà em rồi, sau này có con cũng theo họ Khuất của em."

Khuất Diên Hy ngây người, hai mắt nhìn Tô Mặc đã óng ánh nước, cô che miệng gọi một tiếng: "Tô Mặc..."

Trâu Bắc Viễn gắp đồ ăn cho Tô Minh, hỏi Tô Mặc: "Thế trong nhà anh có đồng ý không?"

Tô Mặc hiển nhiên là vẫn chưa nghĩ xem phải nói lại chuyện này cho bên ba mẹ biết thế nào: "Mặc kệ có thế nào thì tôi cũng nhất định không phụ lòng Diên Hy, bên chỗ ba mẹ kia thì tôi từ từ làm công tác tư tưởng sau vậy."

Bàn tay đang cầm đũa của Tô Minh khựng lại một chút, định bảo ba mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Nhưng anh lại nghĩ đến họ thương Tô Mặc như vậy, nói không chừng cuối cùng vẫn chọn thấu hiểu và thoả hiệp thôi, thế nên anh không nói gì nữa.

Tô Mặc ăn xong thì rủ họ cùng cơ sở gấu trúc, Khuất Diên Hy đã mơ ước được đi xem gấu trúc từ lâu rồi.

Trâu Bắc Viễn hỏi Tô Minh: "Muốn đi không?"

Tô Minh vốn đang định đi xem phim đúng theo kế hoạch tiếp theo, nhưng thấy Tô Mặc và Khuất Diên Hy vô cùng mong đợi nhìn anh nên anh bèn dùng thủ ngữ nói: Đi đi.

Lúc xuống lầu lấy xe, Tô Mặc đẩy Khuất Diên Hy đi đằng trước, Trâu Bắc Viễn đi đằng sau móc lấy tay Tô Minh.

Tô Minh quay đầu qua nhìn hắn.

Hai người vốn dĩ đã kề sát gần nhau rồi, lúc Tô Minh quay đầu qua gần như là chạm vào bên má của Trâu Bắc Viễn. Trâu Bắc Viễn dùng tư thế kín đáo hôn Tô Minh một cái, nói: "Cuối năm nay em có một trận đấu phải đánh với Harrison."

Tô Minh nhìn hắn chớp chớp mắt: Thì sao?

"Em giành được đai vàng kia..." Trâu Bắc Viễn nói tiếp: "Xem như sính lễ tặng cho anh được không?"

*Meme ông già nhìn điện thoại: