Lắng Nghe Trong Gió

Quyển 2 - Chương 26




Cái ngày mà chúng tôi mong chờ cuối cùng đã đến.

Cảm giác lúc ấy của tôi giống như người đi trong sa mạc lâu ngày, máu trong người và chút nước trên ngọn tóc cũng bị sa mạc sấy khô. Nhưng khi tâm sức chúng tôi kiệt quệ, sinh mệnh của chúng tôi đã đến phút chót, bỗng chốc trông thấy suối nước trong xanh, hơi nước bay lên mờ ảo, làm chúng tôi sảng khoái dễ chịu, và không khỏi rùng mình vì vui sướng.

Đấy là cái rùng mình của cuộc sống, cái rùng mình của linh hồn!

Thắng lợi to lớn đến không báo trước, nó đến là đến, đến đột ngột, chúng tôi không kịp trở tay. Chính vì vậy mà lòng chúng tôi bỗng bùng nổ kinh hoàng và vui mừng... Đấy là ngày thứ 2 đầu tuần bình thường, Tiểu Tra bảo hôm nay Y Y sẽ đến họp. Chúng tôi chờ. Nhưng cô mãi vẫn không đến. Tôi an ủi mọi người sáng nay 6 giờ cô ấy mới đi ngủ, hãy cố chờ. Nhị Hồ bảo cứ họp trước đi, chờ cô ấy dậy chúng ta họp tiếp. Tiểu Tra bảo cứ nên chờ, trước khi ngủ Y Y để lại mảnh giấy nhắn sẽ dự cuộc họp này, có thể cô ấy có chuyện muốn nói với mọi người.

Kim, Trưởng phòng Phân tích nói: “Có thể nào là báo tin đại thắng không?”.

Tưởng, Trưởng phòng Diễn toán nói: “Cũng có thể. Hoàng Y Y của chúng ta là một kì nữ, lần này xem ra cô ấy có trò vui đấy”.

Tôi cười, nói: “Anh Hồ, chuyến này anh mất một bàn tay rồi đấy”.

Nhị Hồ nói: “Mất thì mất, chỉ cần phá được khóa mật mã Quang phục, dù mất mạng cũng vô tư đi!”.

Mọi người cùng phá lên cười.

Nói thật, chúng tôi nói vậy cũng chỉ vì đó là điều mong muốn. Nhưng điều khiến chúng tôi không ngờ là, Y Y đã từng làm tôi điên đầu, cũng là người con gái thần kì làm cho mọi người phải nghiêng ngả, đã biến ước mơ của chúng tôi thành sự thật. Chúng tôi đang cười nói thì Y Y bỗng tất tưởi bước vào, đặt tập giấy dày cộp lên mặt bàn, nói với mọi người: “Xin lỗi, làm mọi người phải chờ lâu. Nhưng tôi cũng có tin vui, từ 4 giờ sáng hôm nay, vẫn tôi đã tìm ra dãy số kết cấu mật mã, tất nhiên chỉ là tính toán trên giấy, có đúng hay không cuối cùng phải nhờ vào phòng Diễn toán. Tôi đã liệt kê tất cả các công thức tính toán, lượng tính toán vẫn khá lớn, Anh Tưởng, hi vọng lần này không phí công mất sức của anh”.

Tưởng nói: “Lần trước cũng không phải công toi, cuối cùng sự thật chứng minh dự đoán đã đúng”.

Y Y đưa tập giấy cho tôi, tôi xem, đưa cho Tưởng: “Các anh vất vả một lần nữa, thành bại ở cả đây”.

Một ngày...

Hai ngày...

Ba ngày...

Phòng Diễn toán làm việc ngày đêm, lượng tính toán giảm dần, tập trung hơn. Đến ngày thứ chín, phòng Diễn toán bước vào thời khắc cuối cùng, Y Y là người từng trải việc đời mà cũng căng thẳng, thỉnh thoảng lại chắp tay, nhắm mắt lặng lẽ cầu nguyện. Khi tất cả các con số đã được thông báo, Trưởng phòng Diễn toán một lần nữa ngồi vào vị trí để làm phép tính cuối cùng, bỗng Y Y mở to mắt nhìn Tưởng, nói: “Chờ đã, anh Tưởng, tôi sẽ làm”. Tất cả những người có mặt đều quay lại nhìn Y Y bằng ánh mắt kì lạ khi cô đi ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh bưng ra một chậu nước, rửa tay ngay trước mặt mọi người, cô rửa rất kĩ, tưởng như rửa tay ra vàng. Phòng diễn toán im phăng phắc, tất cả đổ dồn ánh mắt vào hai bàn tay cô, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa nghiêm túc.

Cô đưa đôi bàn tay đã rửa sạch ra khỏi chậu nước, giống như bác sĩ sắp vào phòng mổ, giơ hai bàn tay lên ngang ngực, để nước nhỏ giọt xuống. Cô nhìn mọi người, rồi lại nhìn hai bàn tay mình, bất ngờ hôn tay rồi nói: “Hôm nay mày sẽ đem may mắn về cho tao nhé!”. Sau đấy cô bước từng bước về phía trước, ngồi bên bàn tính toán. Tôi ngước lên hít thở thật sâu, lặng lẽ nhìn Y Y để hai bàn tay lên bàn tính. Vào lúc hai bàn tay chạm đến những con tính bóng loáng, đôi bàn tay như có luồng linh khí, bất giác trở nên linh hoạt nhẹ nhàng. Tiếng lách cách như sấm rền bên tai. Cuối cùng tôi không chịu nổi, phải bỏ ra ngoài, đứng ở hành lang, đầu dựa vào tường, lặng lẽ cầu nguyện, chờ kết quả tính toán trong phòng.

Mươi phút ngắn ngủi trôi qua, mà tôi tưởng như trải qua thử thách sống chết dài dằng dặc, mồ hôi lạnh, mồ hôi nóng đẫm trán, đẫm lòng bàn tay, lòng bàn chân... mồ hôi toát ra từ mọi lỗ chân lông, sợ hãi làm tôi mệt mỏi đến cực điểm. Nhưng tất cả đều kết thúc, bỗng trong phòng vang lên tiếng reo hò:

“Chia hết!”.

“Thành công rồi!”.

“Chúng ta thành công rồi!”. Tôi mở choàng mắt, nước mắt bất chợt trào ra, ánh mắt trở nên nhòa nhoẹt. Tôi chếnh choáng bước vào phòng, mọi người ùa đến ôm tôi, nước mắt vui mừng dàn dụa...

_________________