Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 56: Đệ ngũ thập lục thoại tai, diệu kế tránh thiên kiếp




Bao Chửng và Công Tôn đang thương lượng đối sách, liền thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy như bay vào, chỉ thấy hai người bọn họ vẻ mặt ngoài hưng phấn còn thêm gấp gáp, một lôi Tiểu Nguyên, một cầm lấy ngọc bội.

Bao Chửng và Công Tôn khôn khéo mức nào, nhìn nhau một cái, lập tức hiểu rõ là chuyện gì.

Dẫn người đến trước bàn, Triển Chiêu cẩn thận đưa ngọc bội cho Tiểu Nguyên, để cho cậu bé đặt tại vị trí mới vừa rồi, trong ngọc bội, lại xuất hiện tròng mắt màu xanh biếc, Công Tôn mở thiên thư ra, đẩy tới trước mắt Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn, liền nói, “Ân... Phía trên viết, trăng tròn cuối xuân, nước sông Thương tràn ra cả phủ Trần Châu.”

“Thì ra là phủ Trần Châu sẽ bị nước nhấn chìm.” Bạch Ngọc Đường chau mày, bảo, “Hỏng bét, phủ Trần Châu ở phía nam Khai Phong, cách gần như vậy, nếu như làm loạn tạo phản, vậy thì biết như thế nào cho phải?”

“Trăng tròn cuối xuân, không phải là nửa tháng sau sao?!” Công Tôn lo lắng.

Triển Chiêu cũng gật đầu, xoay mặt nhìn Bao Chửng.

“Không sao, biết thời điểm và nơi xảy ra tai họa là được rồi!” Bao Chửng suy nghĩ một chút, bảo, “Các ngươi đều cùng ta đến Bát vương phủ một chuyến, có chuyện cần làm!”

Mọi người nhìn nhau, gật đầu, đi theo Bao Chửng, chạy đến Bát vương phủ. Trước khi đi, Bao Chửng không quên tìm gặp Tiểu Nguyên, hành lễ với cậu bé, “Tiểu Nguyên công tử, lần này thật là làm phiền ngươi, nếu như nửa tháng sau tai họa thật tính đúng, ngươi chính là cứu quốc chi thần a, thiên hạ lê dân đều phải cảm tạ ngươi a!”

Tiểu Nguyên ngây ngốc nhìn Bao Chửng, mặc dù vẫn là cái hiểu cái không, nhưng ý Bao Chửng là cậu làm đúng rồi, giúp được rồi sao? Tiểu Nguyên lập tức vui vẻ lên.

Sau đó, mọi người đến Bát vương phủ, trong vương phủ, Bát vương gia đang đi lòng vòng trong sân, mọi người nhìn nhau, hiếm khi thấy Bát vương trước giờ luôn cẩn trọng lại có vẻ vội vã như thế.

“Ai, lão Bao!” Bát vương vội vàng vọt tới, kéo Bao Chửng hỏi, “Có đầu mối gì chưa?”

Bao Chửng gật đầu, đem chuyện đã xảy ra toàn bộ đều nói lại một lần.

“Thiên ý!” Bát vương gia dậm chân nói, “Thiên ý a, từ khi Bạch thiếu hiệp nhặt được tấm lệnh bài kia, đến lúc Triển hộ vệ cứu thiếu niên về, đến bây giờ Tiểu Nguyên công tử... Ai nha, thật là trời cũng bảo vệ Đại Tống ta a!”

“Đi, lão Bao!” Bát vương giơ tay kéo Công Tôn liền đi ra ngoài, “Hai ta tiến cung gặp vua đi!”

Công Tôn bị lôi đi ra ngoài có chút không giải thích được, Bao Chửng ở phía sau đuổi theo, “Vương gia, bắt nhầm rồi, ta ở đây này!”

Bát vương và Bao Chửng cùng nhau ở trong thượng thư phòng của hoàng thượng bí mật thương nghị khoảng một buổi chiều, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị Hoàng thượng đuổi ra ngự hoa viên ăn trái cây.

Bạch Ngọc Đường nhìn các cung nữ thẹn thùng bưng lên trái cây ở trước mắt, nhìn Triển Chiêu, “Hoàng thượng xem hai ta là tiểu hài tử à?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, bảo, “... đâu có cách nào, chờ thôi.”

Lúc này, liền nghe đến xa xa có thái giám nói, “Tham kiến nương nương.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, có chút khó hiểu — nương nương?

Đang suy nghĩ, liền nghe đến cách đó không xa có tiếng ngọc bội đinh đương, từ phía ngoài sân, Bàng phi mang theo một nha hoàn và một thái giám đi đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đứng lên vội vàng muốn tránh, dù sao bọn họ gặp mặt quý phi dường như có hơi không tốt lắm.

“Nhị vị dừng bước.” Bàng phi gọi hai người lại, bảo, “Triển đại nhân, Bạch Ngũ Gia, ta có chuyện muốn hỏi các vị.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lập tức hiểu, hoàng đế làm gì đuổi hai người bọn họ ra ngự hoa viên tới ăn trái cây, thì ra là Bàng phi khai báo, tìm hai người bọn họ.

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Bàng quý phi thướt tha đi tới, cấp hai người nói tiếng vạn phúc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng hoàn lễ, Triển Chiêu cũng biết Bạch Ngọc Đường đang suy nghĩ gì, hắn chắc chắn đang suy nghĩ —Bàng Thống và Bàng phi không hổ là một nương sinh ra, hai người bọn họ a, hoặc là không phải loại của lão cua, bằng không, nương bọn họ chính là một đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.

Quả nhiên, Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đối với hắn khiêu khiêu mi — nhìn thấy không Miêu nhi, nhất định nàng cũng không phải là lão cua sinh!

Triển Chiêu vô lực.

Bàng phi cười để cho hai người ngồi xuống, thái giám dâng trà lên, Bàng phi trước kia từng thấy qua Triển Chiêu, ấn tượng đối với hắn rất tốt, nói thật, Triển Chiêu cảm thấy con người Bàng phi cũng không tệ, không chút kiêu căng, tâm địa thiện lương, cũng quả thực không biết Bàng Thái sư làm thế nào dạy ra khuê nữ tốt như vậy.

Bạch Ngọc Đường vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Bàng phi, trong lòng chậc chậc hai tiếng, dung mạo không tệ, tri thư đạt lý, không giống hai con cua kia chút nào.

Bàng phi lần đầu tiên thấy Bạch Ngọc Đường, nàng nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Triển Chiêu, trong lòng than thở — như ngọc như bích.

“Quý phi tìm chúng ta có việc?” Triển Chiêu hỏi Bàng phi.

“Ân...” Bàng phi chần chờ một chút, bảo, “Ta muốn hỏi các ngươi một việc, hai ngươi, nói nói sự thật với ta được không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thầm nói cái đó còn phải xem là chuyện gì à, nếu như ngươi hỏi địa điểm và thời gian phát sinh tai họa lần này, hai chúng ta chết cũng không thể nói a.

Bàng phi nhìn thấu hai người do dự, liền nói, “Nhị vị không cần lo lắng, việc ta hỏi không phải quốc sự, hậu cung không thể tham dự triều chánh.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không phải quốc sự đó chính là chuyện nhà rồi? Cái này chơi vui, liền gật đầu một cái, bảo, “Quý phi xin hỏi.”

“Ta lúc trước có nghe gia nhân của Bàng phủ nói cho ta biết, nói rằng các ngươi cứu đại ca...” Bàng phi im lặng một hồi, hỏi, “Nghe nói, đại ca muốn hại Thống nhi?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, trong lòng sáng tỏ, quả nhiên có thể lên làm quý phi không phải hạng người bình thường, Bàng phi này bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng không có nghĩa là nàng hồ đồ nha, chuyện cơ mật như vậy cũng biết, xem ra bên trong Bàng phủ có nhãn tuyến. Hơn nữa... Hắn nói không chừng đã sớm ngờ tới Bàng Dục sẽ đối với Bàng Thống bất lợi rồi, nếu không làm gì thiết trí nhãn tuyến chứ?

Hai người thấy Bàng phi bộ mặt ngưng trọng, cũng không làm gì, gật đầu một cái, bảo, “Thật có chuyện này.”

Bàng phi lập tức nhíu mày, tự nhủ, “Ta cũng biết, sau khi Thống nhi trở về, tất nhiên sẽ chọc phải phiền toái.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi, “Quý phi, thứ cho ta nói thẳng, Bàng Thống so với Bàng Dục tốt hơn vạn lần, vì sao Bàng Thái sư không đau hắn, đau Bàng Dục?”

Triển Chiêu trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường — A! Ngươi hỏi à! Ngươi rốt cục hỏi rồi à!

Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại — Mèo chết, tò mò muốn chết tự mình không hỏi nhất định chờ ta hỏi!

Bàng phi ngẩng đầu có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn hai người, bảo, “Chuyện... Kỳ thực không phải do Thống nhi, là do nương của chúng ta.”

“Ân?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hơi sững sờ, nghe nói là danh kỹ thanh lâu, mỹ nữ nổi danh.

“Nương ta là danh kỹ thanh lâu, cha ta lúc còn trẻ, mê luyến nàng, thường xuyên tìm nàng, lúc ấy cha ta mặc dù còn chưa phải là Thái sư, nhưng cũng là trọng thần, luôn đi thanh lâu mãi cũng không tốt lắm, vì vậy chuộc thân cho nương ta, để ở nhà nuôi, nhưng vợ cả cay nghiệt... Vì vậy nương ta sống rất khổ, cứ nhất định nương ta sau khi được tiếp về không bao lâu, liền mang thai, cho nên đại nãi nãi thường xuyên gây chuyện, chế nhạo, nói đứa nhỏ này chưa chắc là của Thái sư, cửu nhi cửu chi, phụ thân cũng có chút tin tưởng. Cũng không lâu lắm, nương ta sinh ra ta và Thống nhi.”

Triển Chiêu sửng sốt — u, tỷ đệ hai người còn là long phượng thai a!

Bàng phi thấy ánh mắt của hai người, khẽ cười cười, bảo, “Ta lớn hơn Thống nhi một canh giờ... Bất quá, lúc chúng ta lên ba tuổi, thì có rất nhiều người nói, chúng ta không giống Thái sư... Cha liền dần dần tin tưởng, đối với chúng ta rất sơ viễn.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau — kia kết quả là có phải hay không vậy?

“Tính tình Thống nhi không tốt, không chịu được cảnh ta bị ức hiếp, cho nên khi còn bé thường xuyên cùng đại ca đánh nhau, sau đó hắn gặp được ân sư hắn, đó là thế ngoại cao nhân, nói muốn dẫn hắn đi, đi học khả năng, mỗi tháng có thể trở về nhà.” Bàng phi cười cười có chút bất đắc dĩ, bảo, “Hắn sợ một mình ta ở nhà bị ức hiếp, cho nên chậm chạp không chịu đồng ý, sau đó hắn nghĩ ra một biện pháp... Bởi vì khi còn bé chúng ta đều từng đến Bát Vương gia, nương ta và Sài vương phi lại là bạn rất thân, cho nên Thống nhi muốn đi cầu Sài vương phi, thu ta làm con gái nuôi, như vậy người trong nhà không dám khi dễ ta, hắn đi cũng an tâm.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Tiểu quỷ, có loại a!

“Sài vương phi nghe xong, không chỉ thu ta làm con gái nuôi, còn đón về nuôi trong vương phủ, Thống nhi liền lên núi đi học võ công, mỗi tháng xuống núi, về Bàng phủ một chuyến thăm nương ta, thỉnh an cha ta, sau đó sẽ đến ở cùng ta một thời gian, sau đó nương qua đời, hắn cũng không trở về Bàng phủ nữa, chỉ đến thăm ta một chút.” Bàng phi cười cười, “Cũng may mà Thống nhi đi cầu Sài vương phi, cho nên ta và Hoàng thượng đã biết nhau từ nhỏ, chờ ta vừa được mười sáu tuổi, Hoàng thượng liền tiếp ta tiến cung, luôn luôn đối với ta rất tốt.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, khó trách... Nói trắng ra là, hai tỷ đệ này đến tột cùng là có phải con ruột của Bàng Cát hay không thì không ai nói chắc được, bất quá bây giờ lão cua cũng bế tắc, vị khuê nữ này nhưng là quý phi!

“Ta sớm biết đại ca từ nhỏ đã không thích Thống nhi, cho nên luôn luôn đề phòng, Thống nhi trước kia chinh chiến bên ngoài, tương an vô sự, bất quá bây giờ trở lại, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ta chỉ sợ đại ca gây chuyện.” Bàng phi bất đắc dĩ, bảo, “Thống nhi lại không chịu nói cho ta biết sự thật.”

“Cái này thì không cần lo lắng.” Bạch Ngọc Đường cười cười, bảo, “Bàng Thống khôn khéo giỏi giang, võ công lại cao, Bàng Dục kém xa, cản không nổi hắn.”

“Ta cũng không phải sợ cái này.” Bàng phi đột nhiên nói, “Ta sợ Thống nhi giết Bàng Dục.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt — không phải đâu?

“Nếu như đại ca chẳng qua là thêu dệt chuyện hoặc là tiểu đánh tiểu nháo khiêu khích hãm hại, Thống nhi có lẽ sẽ không để ý.” Bàng phi không khỏi lo lắng nói, “Nhưng hắn có bằng hữu, người hắn thích... con người hắn, đối người mình thích rất xem trọng, trong quân đội hắn có nhiều huynh đệ như vậy, bây giờ lại có bằng hữu, nếu như đại ca tìm những người đó gây phiền toái, Thống nhi tuyệt đối sẽ không khách khí với hắn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — đúng vậy, anh em trong nhà cãi cọ nhau vốn là rất mất mặt, Bàng Dục còn chạy đi trêu chọc huynh đệ bằng hữu của hắn, đổi lại là ai cũng không chịu nổi, Bàng Thống xuất thân từ chinh chiến, giết người tựa như mổ gà.

“Quý phi, ngươi muốn chúng ta trông chừng Bàng Thống?” Triển Chiêu hỏi.

Bàng phi gật đầu, bảo, “Ta sẽ nghĩ biện pháp thông qua phụ thân bảo đại ca thu liễm, Hoàng thượng cũng nói, sẽ nhắc nhở hắn một chút, cần phải huynh hữu đệ cung, nhưng con người đại ca không nghe khuyên bảo, nhất định phải đụng phải tường nam mới chịu quay đầu lại, cho nên ta muốn thỉnh nhị vị giúp đỡ một chút.”

“Cái này thì dễ làm.” Triển Chiêu rất sảng khoái gật đầu, bảo, “Bàng Thống cũng rất thân với chúng ta, chung đụng cũng tốt, hắn bây giờ là người của Khai Phong phủ, chúng ta tự nhiên sẽ chiếu cố hắn!”

Bàng phi vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội vàng nói cám ơn, Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi — ta xem làm thịt Bàng Dục cũng rất tốt mà, bị Triển Chiêu giậm phải một cước...

Lúc sắc trời đã muộn, bọn Bao Chửng mới rời khỏi hoàng thành, chia nhau làm việc.

Sau đó, ngoài dự liệu của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bọn họ bị phái đến Dĩnh Xương phủ, hơn nữa Bát vương còn phái ra một đội Ngự lâm quân tập hợp tại Dĩnh Xương phủ, bắt đầu di dời dân chúng, khai thương phóng lương.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu, Bao đại nhân và Bát vương gia quyết định chiêu này, gọi giương đông kích tây.

Mà một đầu khác, Bát vương phái tuỳ tùng, đến phủ Trần Châu, bắt đầu trị lý sông thương, giả vờ là chế tạo thuyền quan chuẩn bị khánh điển, nhưng trên thực tế là tu sửa đê và đập nước, dân chúng vùng Trần Châu, quan binh tất cả cũng làm thống kê, chuẩn bị đến lúc đó tiện dời đi, có thuyền sẽ không sợ nước mà!

Cùng lúc đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phát hiện gần đây Dĩnh Xương phủ có người đang âm thầm tụ họp, đồng thời bên phía Bàng Thống nhận được tin tức, vùng biên cảnh, binh lính Liêu quốc và binh lính Tây Hạ xuẩn xuẩn dục động.

Thời gian mỗi ngày trôi qua, rất nhanh, sắp đến ngày trăng tròn. Trong khoảng thời gian này, Dĩnh Xương phủ xuất hiện một vài hiện tượng kỳ quái, rất nhiều cư dân đều bị ngã bệnh, quan phủ khai thương hành y, nhưng nhân số chính là càng ngày càng ít.

Quả nhiên, đã có người gây chuyện, nói là cái gì ôn tai tới tấp, trời muốn tiêu diệt Đại Tống rồi, thường xuyên lặp lại, địa giới phủ Dĩnh Xương cũng có chút không yên ổn.

Mà cấm quân đóng ở nơi đó, lập tức liền bắt người, vì vậy, cấm quân và các bách tính xảy ra xung đột, trong lúc nhất thời, Dĩnh Xương phủ có vẻ đại loạn.

Ngày này, thì có một đám dân chúng thần bí, đánh kỳ hào trời diệt Đại Tống, vọt vào trong nha môn phủ Dĩnh Xương, bảo là muốn chiếm lấy nha môn,... nhưng kỳ quái chính là, trong nha môn lại không có người nào.

Đám loạn dân đang buồn bực, chỉ thấy ngoài cửa có hai người nhanh chóng đi vào, một người thân bạch y, tiêu sái thoát tục, một người thân quan phục màu đỏ, tuấn lãng nho nhã... Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Đám loạn dân mọi người đối mặt liền đều nhận ra được, cá lọt lưới của Mạc Hoa Cung, đám còn lại không cần phải nói, là cá lọt lưới của Xà Ưng Giáo, xem ra song phương đã đạt thành cộng thức, việc khẩn cấp trước mắt diệt Đại Tống trước, sau đó mới chia cắt lẫn nhau... Chỉ tiếc, đi nhầm một nước cờ.

Những người đó cũng biết mình bị trúng kế, vội vàng chạy trốn ra phía ngoài, bọn họ còn mang theo hơn vạn nhân mã kia, chỉ tiếc, ra khỏi phủ nha mới biết, bản thân đã bị bao vây. Đám dân chúng bệnh yếu kia, hóa ra là đều là quan binh đóng giả, tất cả những việc này, chỉ là một vở kịch mà thôi.

Triển Chiêu ra lệnh một tiếng, chúng quan binh cùng tiến lên, đem dư đảng của Mạc Hoa Cung hòa Xà Ưng Giáo toàn bộ bắt giữ lấy.

Mà một đầu khác, quân Liêu và quân Tây Hạ khổ khổ chờ đợi tin tức, chờ được là tin tức Bàng Thống suất lĩnh ba mươi vạn thiết kỵ, và Xà Ưng Giáo Mạc Hoa Cung đã bị tiêu diệt, có đánh cũng vô dụng, kế hoạch lần này khổ tâm kinh doanh, toàn bộ ngâm nước rồi.

Ba ngày sau, đến ngày trăng tròn, phủ Trần Châu mưa to liên tục ba ngày ba đêm, nước sông thương tràn ngập, cơ hồ nhấn chìm cả phủ Trần Châu, thật may là sông đê đã nâng cao, ngoài ra, vùng bến đò có vô số thuyền lớn, dân chúng trong thành đều lên trên thuyền tránh khó khăn. Ăn mặc chi tiêu cần thiết, đều do quan binh trực tiếp chuyển từ Khai Phong đến, Bao Chửng và Bát hiền vương còn đến tận thuyền an ủi dân chúng.

Bốn năm ngày sau, nướt lũ rút đi, dân chúng trong thành lông tóc vô thương, ngoài ra hoàng thành còn phát lương cho dân chúng địa phương, Dĩnh Xương phủ cũng miễn thu thuế một năm, khôi phục nguyên khí.

Trong lúc nhất thời, dân chúng tất cả hô Hoàng thượng thánh minh nhân đức.

Tránh được tai họa lại diệt trừ được Xà Ưng Giáo, Triệu Trinh đại duyệt, hạ lệnh ăn mừng nho nhỏ một phen, hơn nữa thưởng thêm mọi người Khai Phong phủ lần này lập công lớn. Đối với Bạch Ngọc Đường, Triệu Trinh tự nhiên là biết tính tình hắn, làm quan, nhất định không chịu, cấp thưởng, hắn hiểu bạc hắn cũng không cần, liền dứt khoát cho hắn một dạng đồ chơi hiếm lạ — Hoàng thượng từ nhỏ mang, một quả bách tỏa cổ. Này bách tỏa chế tạo thuần ngân, phía trên vây quanh số mai phỉ thúy, hết sức xinh đẹp, còn có đích thân tiên đế gia khắc mấy chữ — phúc hựu an khang. Triệu Trinh đem bách tỏa cho Bạch Ngọc Đường, nói là cho Lô Trân, coi như là lễ ra mắt ra đời.

Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên hành lễ với Triệu Trinh, nói tiếng tạ, làm Triệu Trinh giật mình thiếu chút nữa chạy ra ngoài xem thử hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào.

Tiểu Nguyên được Hoàng thượng phong vi công tử đại Tống, khâm tứ hắn họ Triệu, để cho Bao Chửng thu làm con nuôi, hảo hảo giáo dục, tương lai làm đống lương tài, đừng ở bên ngoài chịu khổ nữa, Lục thiếu đối với chuyện này cũng rất vui mừng, làm cái gì không tốt hơn tiểu quan nào?

Tiểu Nguyên mặc dù luyến tiếc đám người Lục thiếu, nhưng cùng Tiểu Lục Tiểu Thất chung đụng thật vui, vì vậy Khai Phong phủ thêm ba đứa bé kỷ kỷ tra tra, còn có Tiểu Hầu Tử, Mao Cầu, Tiểu Bát hai mèo một chó, đừng nhắc tới náo nhiệt bao nhiêu.

Bàng Thống tiếp tục lưu lại Khai Phong phủ đi theo Bao Chửng làm việc, ngoài ra Hoàng thượng phân năm vạn cấm quân cho hắn, để cho hắn từ từ mang theo.

Nhiều người như vậy duy chỉ có Triển Chiêu vui vẻ nhất, triều đình luận công ban thưởng tự nhiên là phải thêm bổng lộc, bất quá gia cảnh Triển Chiêu không kém, mặc dù không giống Bạch Ngọc Đường, Hãm Không Đảo bọn họ phú khả địch quốc, khả trong tay cũng rất giàu có, vì vậy Triệu Trinh đưa một con mèo Ba Tư Tây Vực mắt màu lục cho hắn... Gọi là Diệu Diệu, Khai Phong phủ lại thêm một con mèo.

Đêm đó, Bạch Ngọc Đường cầm lấy một bầu rượu ngon lừa được từ ngự thiện phòng đến, đẩy cửa phòng Triển Chiêu ra, chỉ thấy Triển Chiêu ngồi ở trên giường nhìn quyển tông, Diệu Diệu bên cạnh, Mao Cầu thêm Tiểu Hầu Tử đang đánh nhau, Tiểu Bát an tĩnh chút, nằm ở trên đùi Triển Chiêu, liếm đầu ngón tay hắn.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn này một ổ bốn mèo một chó, lắc đầu, kéo Triển Chiêu lên nóc nhà uống rượu.

Hai người làm cái nhất túy phương hưu [uống đến say mèm mới dừng], té trên nóc nhà Khai Phong phủ, khò khò ngủ say.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triển Chiêu thức lên, đã nhìn thấy trời sáng choang, nhìn chừng một chút, chuột không có đây, liền nhảy xuống nóc nhà, vào nhà rửa mặt — phát hiện trên bàn để trang giấy nhỏ.

Cầm lên nhìn, mấy chữ rồng bay phượng múa— mèo, ta về đảo đây.

Phía dưới không có lạc khoản, vẽ con chuột béo ú, đè một con mèo vằn béo ú.

Triển Chiêu dở khóc dở cười, đem tờ giấy thu lại, cảm thấy trong phòng an tĩnh không ít... con chuột ồn ào.

Chính lúc này, liền nghe thấy bên trong tấm trải giường của mình tựa hồ có thứ gì đang kêu lên, meo meo meo.

Triển Chiêu theo tiếng kêu đi tới, chỉ thấy trên sàng phô, Mao Cầu, Tiểu Hầu Tử và Diệu Diệu chân sau bọn chúng đều bị trói lại cùng nhau, một con cũng giãy không ra, đang liên tục kêu meo meo ở đó, bên cạnh để một khối ngọc bội, phía dưới đè ép một tờ giấy khác, trên viết —mèo ba cẳng!

Triển Chiêu giận muốn xì khói, vội vàng đau lòng cởi dây trói cho ba chú mèo con, miệng lầm bầm oán giận, “Đồ chuột chết, ngươi mấy tuổi rồi hả!”

Đang nói, tầm mắt rơi xuống trên khối ngọc bội bên cạnh, cầm lên nhìn nhìn, chỉ thấy là một khối ngọc bội bạch ngọc hình con chuột... đây là lúc trước mình nhặt được, của Bạch Ngọc Đường rơi vào trên giường hắn, nên giấu dưới gối mà? Nghĩ đến, liền đưa tay sờ sờ phía dưới gối... ngọc bội tiểu thử không còn. Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cầm lấy khối ngọc bội kia, vốn là nghĩ đến không trả lại cho con chuột đó, bất quá cứ như vậy, coi như là thuộc về mình đi? Nghĩ xong, Triển Chiêu cầm Cự Khuyết của bản thân ra, tìm một đoạn kiếm tuệ màu trắng mới tinh, đem bạch thử lồng vào trên kiếm tuệ, cột vào trên chuôi Cự Khuyết.

Nhìn chung quanh một chút, Triển Chiêu hài lòng gật đầu, lúc này, Vương Triều Mã Hán ngoài cửa la, “Triển đại nhân, chúng ta tuần nhai ngươi có đi hay không vậy? Nghe nói thành Đông vừa mở tiệm bánh mật, bánh mật nướng rất ngon nha!”

“Đi!” Triển Chiêu bế mèo con ra thả vào trước cửa, bọn Tiểu Lục đang bưng bồn thức ăn gọi mèo, bọn tiểu tử đã phân công rồi, mỗi người một con vừa vặn, Tiểu Bát quy về đại nương phòng bếp.

Triển Chiêu xách theo Cự Khuyết, cùng bọn Vương Triều lên phố ăn bánh mật... à không, là đi tuần nhai.

Trên đường cái Khai Phong phủ, ánh nắng tươi sáng, Triển Chiêu một tay cầm một tảng lớn bánh mật nướng, đang thỏa mãn gặm. Một tay cầm Cự Khuyết để ở phía sau lưng lắc lư đi tới, trên kiếm tuệ mang một con tiểu Bạch thử thần khí, đi theo hắn lắc lư lắc lư.

Nơi xa trên quan đạo đi thông phủ Tùng Giang, Bạch Ngọc Đường bạch mã bạch y, thoả thích rong ruổi, trong miệng lại nói thầm, “Đại tẩu, ngươi phải nhịn tiếp nha, chờ ta trở lại rồi hãy sinh!”

Trên tay nắm dây cương, là thanh trường đao Long Lân Thối Nhẫn vỏ đao kim ti bạch ngọc, trên kiếm tuệ màu đỏ, treo một con mèo đen béo ú, đang híp mắt cười.