Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 62: Đệ lục thập nhị thoại thi, thuyền ma và án mạng




“Thuyền ma?” Vẫn là lần đầu Triển Chiêu nghe được cái tên như vậy nên có chút mờ mịt, Bạch Ngọc Đường thì tung mình nhảy xuống lan can, nhanh chóng bay về phía đuôi thuyền, Triển Chiêu cũng vội vàng đuổi tới.

Đến đuôi thuyền, liền nghe thấy trên những chiếc thuyền xung quanh truyền đến tiếng la hét, nghe được có người hô to, “Ai nha, chạy mau đi, lại sắp có người chết rồi!”

“Người chết?” Triển Chiêu xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vẫn nói một cách nghiêm túc, “Ngươi nghe lầm!”

Triển Chiêu trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người tạm ngừng khua môi múa mép, giương mắt nhìn về đằng xa, chỉ thấy trên mặt sông xa xa, trong màn đêm đen nhánh, đột nhiên có sương mù nhàn nhạt… Triển Chiêu buồn bực, nơi này cũng được, nhưng sao đầu sông bên kia lại đột nhiên có sương mù nhỉ?

Mà bên trong sương mù mờ ảo, mơ hồ dường như có một chiếc thuyền lớn cũ rách, đang sắp từ xa đi tới.

“Đuổi theo!” Bạch Ngọc Đường nói với tiểu nhị chèo thuyền.

Tiểu nhị thiếu chút nữa ngồi bẹp trên đất, vội vàng nói, “Gia, đó là thuyền ma, không thể đến gần đâu!”

“Bảo ngươi lái thì ngươi cứ lái theo là được rồi!” Bạch Ngọc Đường cau mày.

Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, nha hoàn bên cạnh liền cầu xin, “Gia, ngài bỏ qua cho chúng ta đi, ta lạy ngài, thuyền ma này vạn vạn không thể đuổi theo mà!” Nói, nha đầu kia sắp sửa cúi đầu lạy Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vội vàng khoát tay, bảo, “Đừng quỳ đừng quỳ… Có thuyền nhỏ không?”

“Ách, phía dưới có.” Tiểu nhị chỉ một ngón tay qua một bên thuyền.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, phi thân xuống thuyền nhỏ, Bạch Ngọc Đường nhấc chân đạp thuyền lớn phía sau một cước, thuyền nhỏ theo lực lướt về phía trước đi ra ngoài. Đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường quay người lại, chỉ thấy Triển Chiêu đang đưa mái chèo cho hắn, hai người một trái một phải bắt đầu chèo thuyền, muốn đuổi theo chiếc thuyền ma kia… chẳng qua là…

Hai người chèo vài cái, thuyền không những không đi về phía trước, ngược lại bắt đầu đảo quanh ở giữa hồ…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tiếp tục chèo… tiếp tục xoay vòng.

“Ngươi đừng động!” Hai người hai miệng một lời, cuối cùng quyết định có phải chèo ngược hướng rồi chăng, liền đổi đầu, lại chèo… Thuyền xoay càng nhanh hơn.

Triển Chiêu rút mái chèo về, nói, “Vậy ta không chèo nữa, ngươi làm đi!”

Bạch Ngọc Đường chèo mấy cái, thuyền tiếp tục xoay.

“Ngươi không biết chèo thuyền?!” Triển Chiêu vẻ mặt mang theo khinh thường liếc người khác một cái, “Dầu gì ngươi vẫn là Ngũ đương gia của Hãm Không Đảo, sống trên đảo cũng không biết chèo thuyền.”

Bạch Ngọc Đường giận nha, “Vậy ngươi biết sao?”

Triển Chiêu xăn tay áo, cầm lấy mái chèo, chèo vài cái… Thuyền vẫn xoay tròn như cũ.

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Triển đại hiệp, ngươi cũng không biết mà!”

Hai người bắt đầu trừng nhau.

Ngay lúc này, liền nghe thấy bọn tiểu nhị trên thuyền phía sau nói, “… Nhị vị gia à, thuyền ma đi rồi… vẫn là trở lại đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời ngẩng đầu, lại nhìn lại phía xa, nào còn cái bóng thuyền ma nữa chứ.

Sửng sốt một hồi lâu, nhìn nhau…

“Chuột, đều tại ngươi!” Triển Chiêu bất mãn.

“Liên quan gì ta?” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, “Tại ngươi mới phải, mèo ba chân, đã không biết bơi còn nhảy lên thuyền, ta cứ tưởng đâu ngươi biết chèo thuyền chứ.”

Triển Chiêu nheo mắt lại, “Ta làm sao biết được đột nhiên chạy ra một chiếc thuyền ma? Nếu như ta biết, thì đã tìm một thuyền phu biết chèo thuyền mai phục ở đây từ lâu rồi!”

“Ách…” Bạch Ngọc Đường nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng lầm bầm, “Ta lại không muốn quản, mặc kệ nó là thuyền ma hay thuyền tiên?”

Triển Chiêu vừa nghe liền hiểu, mới vừa rồi Đường Di nhất định là muốn nói với hắn chuyện thuyền ma, con chuột này không cho nói… Tức chết. Nghĩ xong, xoay người rời đi… Bất quá Triển hộ vệ quanh năm không hành động trên sông, vì vậy quên mất bọn họ đang ở trên một chiếc thuyền rất nhỏ… Hắn vừa động… Thuyền cũng mất thăng bằng… bắt đầu hơi lảo đảo….

“A!” Bạch Ngọc Đường vội vàng bắt được biên thuyền, “Miêu nhi, đừng động nữa!”

“Ân?” Triển Chiêu cũng bắt được biên thuyền, hỏi, “Đừng động? Làm gì?”

“Thuyền sắp lật!” Bạch Ngọc Đường dùng nội lực đem đầu thuyền đã lật bên Triển Chiêu đè lại, mà đồng thời, Triển Chiêu thấy đầu thuyền bên mình bị lật qua, liền bước một bước sang phía Bạch Ngọc Đường… vừa bước như vậy, cả chiếc thuyền nhỏ đều lật về phía Bạch Ngọc Đường.

“Ngươi tới đây làm gì!” Bạch Ngọc Đường quýnh lên, vội vàng rút nội lực lại, Triển Chiêu lập tức lùi về một bước, ngăn lại đầu thuyền bên mình, Bạch Ngọc Đường thấy hắn lùi về, lại tiếp tục ngăn đầu thuyền bên mình… Nhưng mà, dưới chân bọn họ chẳng qua là chiếc thuyền gỗ bé nhỏ đáng thương, làm gì chịu nổi hai vị có nội lực cao thâm hành hạ như thế, liền nghe đến một tiếng “rắc”.

Hai bên thuyền đồng thời rã ra, chính giữa đáy thuyền bị mở bung ra khe hở lớn…

Hai người cũng cảm giác thân thể ngã về phía sau, lại định giữ thăng bằng, nhưng bất đắc dĩ… Thuyền đã chia ra làm hai rồi.

Hai người vừa nhìn thấy tình hình không tốt, vội vã định bước qua thuyền lớn phía sau, nhưng trong lòng lại nghĩ đến đối phương, hai miệng một lời.

“Chuột, nắm chắc!”

“Miêu nhi, nắm chắc!”

Đồng thời đưa tay muốn lôi kéo đối phương cùng nhau bay lên chiếc thuyền phía sau… Chẳng qua là hai người lại đồng thời xuất thủ, tay quấn lấy tay, nội lực thoáng ngưng lại… nhưng bản thuyền thì không chờ bọn họ, đang khi hai người ở thời điểm then chốt còn có thời gian trừng nhau… Thuyền chìm xuống.

Hai người nghe “rắc” một tiếng đều rơi vào trong nước, chỉ chốc lát sau, một người bắt được một tấm ván gỗ, lơ lửng trên mặt nước.

Bạch Ngọc Đường đời này hận nhất là nước, giơ tay lau nước trên mặt một cái, giương mắt đã nhìn thấy Triển Chiêu ôm một tấm ván gỗ đang đạp nước, liền nổi giận, “Mèo, đều tại ngươi, chuyên rước lấy họa, gặp phải ngươi thì chắc chắn không có chuyện gì tốt!”

Triển Chiêu đạp nước ôm ván gỗ trôi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, bảo, “Ngươi còn nói ta, đều tại ngươi mới đúng, hại ta rớt xuống nước!”

“Gia!” Tiểu nhị trên thuyền ném ra một cuộn thang dây lại, hỏi, “Đều không sao chứ?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này mới ngừng trừng nhau, hai người đồng thời lướt lại phía thuyền lớn, Bạch Ngọc Đường đưa tay, bắt được thang dây, mà đúng lúc này…

“A!” Triển Chiêu đột nhiên khẽ hô lên một tiếng.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

“Có người bắt chân ta!” Triển Chiêu bật thốt lên.

“A?” Bạch Ngọc Đường cũng giật mình, “Miêu nhi!”

Thấy Triển Chiêu tựa hồ bị thứ gì quấn lấy, Bạch Ngọc Đường vội vàng giơ tay bắt được thang dây, một tay đưa qua ôm lấy hắn, bảo, “Lại đây lại đây!”

Triển Chiêu vốn đã không biết bơi, phát hiện có thứ gì lạnh băng đang nắm cổ chân mình, trong óc thoáng hiện ra một đống rắn nước ma da yêu quái nước các loại, cũng đã bắt đầu luống cuống, nhảy qua bám lấy Bạch Ngọc Đường, “Mau đi lên! Không biết là thứ gì nữa!”

Bạch Ngọc Đường cười khan mấy tiếng, “Nói không chừng là thủy yêu đó, thấy ngươi tuấn tú, bắt ngươi đi làm trấn hải phu nhân!”

“Chuột bạch, ngươi không thể không trút giận hả?!”

“Ngươi cứ thử không trút giận cho ta xem xem?”

Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, bọn tiểu nhị trên thuyền đều lôi thang dây, kéo lên…



Rốt cục, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cả người ướt như chuột cùng bị kéo lên… Lại nhìn qua, phía trên cổ chân Triển Chiêu có mấy dây rong quấn lấy.



“Hắt xì.”

Trong phòng, sau tấm bình phong hơi nước bốc lên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên đang ngâm trong dục thùng, đồng thời hắt hơi một cái.

Triển Chiêu xoa xoa lỗ mũi, liếc Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi, “Thuyền ma gì vậy? Có cái gì ngươi biết mà lại không nói cho ta biết?”

Bạch Ngọc Đường tựa bên vách thùng, một tay chống má, bảo, “Cũng không có gì, lúc nãy lão Tứ Đường gia nói gần đây có thuyền ma ẩn hiện, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.” Nói, liền đem chuyện lúc nãy Đường Di nói cho hắn lặp lại một lần cho Triển Chiêu nghe.

“Có thuyền ma còn có người chết trong sông?” Triển Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này tựa hồ có chút kỳ quái, xoay mặt nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Tại sao ngươi lại không nói cho ta?”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, bảo, “Tránh để ngươi còn nói ta chuyên môn rước họa, thể chất tai họa môi tinh nhập xác…”

Triển Chiêu sửng sốt một lát, sau đó giơ một ngón tay lên, “Đồ chuột ngốc, chuyên môn rước họa, thể chất tai họa môi tinh nhập xác!”

“Mèo chết, ngươi lại muốn đánh nhau?!”

“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao?”



Đêm đó, hai người náo loạn đến nửa đêm, rốt cục cũng yên tĩnh lại, quấn chăn lên giường ngủ… Cho đến ngày sáng hôm sau, bị một trận ồn ào đánh thức.

“Động tĩnh gì?” Triển Chiêu đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường ngày hôm qua chạy đi cả ngày, buổi tối lại đánh nhau với Triển Chiêu, vô cùng mệt mỏi, xoay người kéo chăn trùm lại đầu, “Đại khái là dậy sớm tản bộ đi…”

“Tản bộ cái khỉ gì, nơi này là trên thuyền.” Triển Chiêu ngồi dậy, lắng nghe, dường như có khá nhiều người đang ồn ào bên ngoài… Thanh âm không gần không xa, liền bắt đầu mặc quần áo.

Bạch Ngọc Đường bị hắn đánh thức, cũng đành phải vừa mặc quần áo vừa ngáp.

Sau khi hai người thu thập xong ra khỏi khoang thuyền, liền thấy trên mặt sông có không ít thuyền bè, còn có mấy chiếc là quan thuyền, mấy tiểu nhị nha hoàn, đang tập trung ở đầu thuyền, nhìn dáo dác ra ngoài.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi bọn họ.

“Gia! Các ngươi dậy rồi à.” Một tiểu nhị bảo, “Không cứu được nữa, lại có người chết!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi, “Ai chết?”

“Không rõ nữa.” Tiểu nhị lắc lắc đầu, chỉ vào nơi xa, bảo “Các ngươi nhìn đầu kia, buổi sáng bay ra một cổ thi thể trôi trên mặt hồ, sau đó có người báo quan rồi, cho nên sáng sớm hôm nay có quan thuyền đến đây tra vụ án… Bất quá nghe nói không có đầu người, cho nên đang vớt lên.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đến cau mày, Triển Chiêu hỏi, “Nghe nói Cửu Giang phủ đã xảy ra vài vụ án mạng có lên quan đến thuyền ma?”

“Ân.” Tiểu nhị gật đầu, bảo, “Trước sau cũng đã chết bốn người rồi… Đều nói là thuyền ma lấy mạng.”

“Người chết đều là những ai vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

“Ân… Cũng không biết thân phận.” Tiểu nhị giảm thấp thanh âm nói, “Tất cả đều giống người này, không tìm thấy đầu.”

“Cái gì?” Triển Chiêu cau mày, hỏi, “Vậy cũng cũng không tra được thân phận sao? Địa phương cũng chưa ai báo có người mất tích à?”

Tiểu nhị lắc lắc đầu, nghiêm túc nói, “Đều điều tra rồi, Lưu Biện Lưu đại nhân là quan lão gia của Cửu Giang phủ chúng ta vẫn rất thanh liêm tài giỏi, Cửu Giang phủ gần đây căn bản cũng không có người nào biến mất… Cho nên chúng ta đều cảm thấy, có phải người ở vùng khác chết ở Cửu Giang không, thuyền ma kia vốn cũng là từ nơi khác đến mà.”

“Nga…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, cảm thấy chuyện này có bí ẩn rất lớn.

“Miêu nhi, ngươi có quản hay không đây?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, bảo, “Ngươi thật đúng là làm như chuyện gì ta cũng có thể quản hết nha? Ta cũng muốn tra thử vụ án này, bất quá vùng này cũng không thuộc khu quản hạt của Khai Phong phủ, quản quá được gọi là vượt quyền, ngươi cũng nghe thấy đó, Tri phủ nơi này là một thanh quan, chúng ta mắc gì phải cướp công việc của người khác? Bất quá ta đối chiếc thuyền ma kia thì lại có chút hứng thú.

Đang nói chuyện, Triển Chiêu trở về phòng, thu thập quần áo.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi định đi sao?”

Triển Chiêu lắc lắc đầu, bảo, “Ta mới không đi, đi rồi thì ngủ ở chỗ nào? Vừa lúc lộ phí tiết kiệm được có thể dùng để mua đồ!” Nói xong, cười híp mắt hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có rãnh rỗi không? Ta muốn đi tìm người làm ấn chương họ Từ, Bao đại nhân nhờ hắn khắc ấn chương. Thuận tiện đi ăn cơm trưa đi, ngươi mời ta ở thuyền, ta mời ngươi ăn cơm, như thế nào?”

“Nga…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu, bảo, “Ân, vốn là ta đang định đi dạo một vòng ngắm phong cảnh của Cửu Giang phủ, bất quá, nếu ngươi đã mời ta, vậy thì miễn vi kỳ nan cùng ngươi đi một lần vậy.”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn trời — con chuột này.