Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 67: Đệ lục thập thất thoại đấu, đến Nguyên Gia Trang




Đại đa số nhân sĩ võ lâm, khi đi ra lăn lộn giang hồ đều sẽ có một phần danh lục, không nhất định viết ra, nhưng dầu gì trong lòng cũng phải tự biết. Tựa như nói, lúc lăn lộn giang hồ, không thể đắc tội nhất chính là ai, nên kết giao nhất chính là ai các loại, mà Bạch Ngọc Đường, tuyệt đối là nằm bên trong phần danh sách những người không thể đắc tội nhất, còn là nằm trên hai danh đầu.

Nhưng lời đồn đãi dù sao cũng là lời đồn đãi, cũng không đảm bảo tính chính xác, đám người giang hồ bên trong tửu lâu đúng là tin tưởng Bạch Ngọc Đường rất ngang, nhưng quả thực không ngờ rằng hắn thế nhưng lại ngang đến như vậy. Một câu nói, chẳng phải là đã đắc tội với cả Cuồng Đao Môn? Còn có, cuồng đao Minh Linh chính là thượng cổ thần khí, mặc dù có thể không bằng thanh Long Lân Thối Nhẫn trong tay hắn, nhưng lại bảo nó là cái rắm…

Có nhiều người giang hồ đều đang xem náo nhiệt, không phải người giang hồ, tất cả đều trả tiền cơm chuẩn bị chạy ra.

Mạc Nhất Đao giận đến sắc mặt tái nhợt, đưa tay định rút cây đao bên hông, Mạc Nhất Bắc bên cạnh đưa tay cản hắn, bây giờ trước mặt đại địch, còn chưa tìm ra Mạc Nhất Tiếu, đã cùng Bạch Ngọc Đường động thủ đánh nhau, điều này đối với bọn họ bất lợi. Ngoài ra, Mạc Nhất Bắc suy tính rất nhiều, mở đầu việc này, dù nói như thế nào, chọc ra chuyện cũng là do Mạc Nhất Đao, hắn mở miệng châm chọc trước, Bạch Ngọc Đường mới trả lại hắn một câu, mặc dù khó nghe, nhưng dù sao cũng là bên mình gây sự, về tình về lý đều không chiếm lý. Hơn nữa Mạc Nhất Đao mới vừa tiến vào giang hồ, đã cùng cao thủ như Bạch Ngọc Đường giao thủ, lỡ như thua…   [ thật ra là chắc chắn thua]

Nhưng Mạc Nhất Đao đâu chịu để cho Mạc Nhất Bắc ngăn cản, hắn đã giận điên lên từ lâu, Bạch Ngọc Đường quá cuồng vọng, hắn nhất định phải hảo hảo dạy dỗ y một trận mới được.

Đẩy huynh trưởng ra, Mạc Nhất Đao rút thanh đao đang đeo, đối Bạch Ngọc Đường bảo, “Bạch Ngọc Đường, ngươi quá kiêu ngạo rồi, rút đao đi, ta với ngươi ganh đua cao thấp, nếu như ngươi thua thì dập đầu nhận lỗi với Cuồng Đao Môn chúng ta!”

Bạch Ngọc Đường khẽ khiêu mi, thong thả ung dung nói, “Vậy nếu như ngươi thua thì sao?”

Mạc Nhất Đao suy nghĩ một chút, bảo, “Ta từ nay thối lui khỏi giang hồ!”

Bạch Ngọc Đường bật cười bảo, “Thối lui khỏi? Ngươi có từng bước chân vào giang hồ à? Sao trước giờ ta chưa từng nghe nói đến?”

“Ngươi…” Mạc Nhất Đao mặt xung huyết đỏ bừng, bản thân đúng là chưa tạo nên danh tiếng gì trên giang hồ, gần đây mới vừa xuất đồ, trên giang hồ thậm chí cũng không biết Cuồng Đao Môn còn có một đệ tử như hắn.

Nhiều người giang hồ đang có mặt cũng khó hiểu, bàn luận xôn xao, hỏi, hậu sinh này là ai vậy? Sao cứ không biết trời cao đất rộng như thế.

Triển Chiêu có chút đồng tình nhìn Mạc Nhất Đao một cái, thầm nói người này đại khái còn chưa ra ngoài giang hồ, hơn nữa, tính tình cũng quá nóng nảy, có phần không biết trời cao đất rộng, loại tính tình này, đừng nói là gặp phải Bạch Ngọc Đường, cho dù là gặp được ai hắn cũng không sống được a.

Mạc Nhất Đao lửa giận sôi trào, chỉ vào Bạch Ngọc Đường bảo, “Hảo, thiếu gia ta nếu như bại bởi ngươi, ta nhận ngươi là gia gia!”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, hỏi, “Gọi ta cái gì?”

“Gia gia!” Mạc Nhất Đao quát.

Triển Chiêu lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cười cười, gật đầu nói, “Hảo ngươi bất hiếu tử a, tự mình nhận gia gia không nói, còn nhận người cha cho cha ngươi.”

“Ngươi… Ta không đấu võ mồm với ngươi!” Mạc Nhất Đao giận dữ, Bạch Ngọc Đường nhanh mồm nhanh miệng tựa hồ thường xuyên đấu võ mồm với người khác, mình nói không lại hắn, giơ đao bảo, “Chúng ta dựa vào đao kiếm để thấy chân chương!”

Bạch Ngọc Đường để cái chén trong tay xuống, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu đối với hắn nháy mắt, ý như đang nói — bỏ qua đi, tiểu hài tử, đừng so đo với hắn.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất vô nghĩa, Mạc Nhất Đao chính là tiểu quỷ hay giận dỗi mà thôi, việc gì phải đả thương tính mạng hắn, liền giương mắt, không lạnh không nóng nhìn Mạc Nhất Bắc đứng ở một bên, ý là — ngươi đem hắn mang đi đi, trở về hảo hảo quản giáo.

Mạc Nhất Bắc vừa định tiến lên, lại nghe Mạc Nhất Đao cười nói, “A, sao vậy, chỉ nói chứ không làm sao? Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường cũng bất quá như thế!”

Triển Chiêu thầm bảo không tốt, Mạc Nhất Đao này quá không biết điều, nhìn lại Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn giương mắt nhìn nhìn Mạc Nhất Đao, không giận, ngược lại cười… Hơn nữa nụ cười này còn không phải là nụ cười hài hước khẽ nhếch môi bình thường của hắn, mà là cười thật…

Mạc Nhất Đao càng thêm khó hiểu, mặt hơi đỏ lên, dung mạo Bạch Ngọc Đường thật không phải xinh đẹp bình thường, hắn làm gì mỉm cười với mình?

Bạch Ngọc Đường vốn có tính hiếu chiến, hôm nay vì nể mặt Triển Chiêu mà đã nhịn quá lâu rồi, thế nhưng tiểu tử này thật sự là chọc giận hắn, Bạch Ngọc Đường đứng lên, cười nói, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra chiêu đi.”

Mạc Nhất Đao cầm lấy đao nhìn hắn, hỏi, “Vậy… đao của ngươi đâu?”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn hắn, “Chỉ dựa vào ngươi?”

“Ngươi.” Mạc Nhất Đao cắn răng, Bạch Ngọc Đường lần nữa khinh thường hắn, quả thực không thể nhịn được nữa, giơ đao xuất ra một chiêu tuyệt học của Cuồng Đao Môn. Một đao huơ ra, hắn cảm giác bản thân đánh rất khá, nhưng khi giương mắt nhìn, lại phát hiện không thấy Bạch Ngọc Đường đâu hết.

Mạc Nhất Đao sửng sốt một chút, giống như lúc Triển Chiêu tiếp được chén hoành thánh của tiểu nhị ở trạm dịch, hắn căn bản không thấy rõ động tác, người đã không có.

Đang khó hiểu, liền nghe bên cạnh có người nói, “Ở đây này.”

Mạc Nhất Đao đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, còn chưa kịp phản ứng, liền bị hắn giơ một tay níu lấy cổ áo, khẽ mỉm cười, giơ tay lên vứt ra bên ngoài…

“A!” Chỉ kịp kêu một tiếng, Mạc Nhất Đao liền thật mất mặt bị Bạch Ngọc Đường ném ra ngoài cửa sổ.

Bạch Ngọc Đường ném cũng rất khéo, đối diện tửu lâu hơi chếch một chút, vừa lúc có một cửa hàng thủy sản, ngoài cửa có đặt mấy thùng gỗ lớn, bên trong nuôi cá và tôm tươi. Cũng không biết hắn là vô tình hay cố ý, tóm lại sau khi Mạc Nhất Đao bay ra ngoài, liền lao đầu vào một thùng gỗ chứa tôm sống.

“Ào” một tiếng, Mạc Nhất Đao trực tiếp chìm vào trong nước, giật mình đến người đi đường đều hét lên.

Triển Chiêu liếc lầu dưới một cái, lắc lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cũng tính là hạ thủ lưu tình rồi, từ lầu hai ném xuống, té đến chỗ nào cũng sẽ té ra nguy hiểm, chỉ ở chỗ đó có thùng nước, đỡ hơn chút, không đến nổi gãy tay gãy chân, bất quá cũng thật mất mặt a.

Nhìn lại Mạc Nhất Bắc, sắc mặt khó coi, mới vừa rồi khi so chiêu hắn cũng nhìn thấy, Mạc Nhất Đao đến vạt áo Bạch Ngọc Đường còn không chạm được, làm sao mà đấu với người ta đây, cũng xem như Bạch Ngọc Đường đã hạ thủ lưu tình rồi. Nhưng mà… Hôm nay nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy đều ở đây, nếu như chuyện này truyền đi, vậy Mạc gia hắn còn làm sao đặt chân trên giang hồ a?

Tất cả đệ tử Cuồng Đao Môn đều trở mặt, giơ tay lên rút đao, giống như là muốn tiến lên liều mạng cùng Bạch Ngọc Đường, nhưng võ công Bạch Ngọc Đường bọn họ đều đã biết, thiếu gia nhà mình cũng không làm gì được, mấy người bọn hắn thì càng thêm vô dụng.

Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn nhìn mọi người, thầm nói Cuồng Đao Môn các ngươi cũng một vừa hai phải thôi, còn tiếp tục hồ giảo man triền, ta sẽ không khách khí.

Triển Chiêu đưa tay sờ sờ món canh trên bàn, sắp lạnh, cứ như vậy một bữa cơm ngon lành xem như bị lãng phí rồi, vốn là hảo tâm tình vì xa cách gặp lại cũng bị làm rối loạn, thật bực mình.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, liền thấy Triển Chiêu ngồi đó có chút tức giận, liền khẽ nhíu mày, không thèm để ý đến người của Cuồng Đao Môn nữa, Bạch Ngọc Đường ngồi trở về, bảo, “Tiểu nhị.”

“Ai, đại gia.” Tiểu nhị bị động tĩnh mới vừa rồi dọa sợ, hắn đã gặp nhiều tình huống, tự nhiên biết người này không nên đắc tội, vội vàng đi lên hỏi, “Gia, chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường bảo, “Đi hâm nóng canh đi.”

“Ai, được rồi!” Tiểu nhị vội vàng gọi người động thủ đem thức ăn đi hâm nóng, Triển Chiêu trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thức ăn này sau khi hâm nóng, mùi vị sẽ không còn giống vậy nữa, Bạch Ngọc Đường từ trước đến giờ kén chọn, còn muốn ăn đồ đã hâm lại sao?

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trợn to hai mắt nhìn bản thân, mỉm cười bảo, “Nhìn cái gì, ta còn chưa ăn được bao nhiêu mà.”

Triển Chiêu nhìn hắn một lát, khẽ cười cười, tâm tình khá hơn một chút.

Mạc Nhất Bắc và một đám đệ tử Cuồng Đao Môn bị Bạch Ngọc Đường lơ ngay tại chỗ, lúng túng lại thật mất mặt, cuối cùng Mạc Nhất Bắc xoay người đi xuống lầu xem thử tình huống Mạc Nhất Đao, đám đệ tử Cuồng Đao Môn cũng đi xuống theo.

Triển Chiêu nhìn ra ngoài, liền thấy Mạc Nhất Đao đã đứng lên, toàn thân ướt đẫm thật xấu hổ, Mạc Nhất Đao ngẩng đầu, liền thấy Triển Chiêu đang nhìn hắn, nhưng Bạch Ngọc Đường đến liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, trong lòng vừa tức lại xấu hổ, thật muốn tìm cái hố để chui vào.

Trên lầu có mấy nhân sĩ võ lâm ồn ào lên, cười nói, “Ai, tiểu huynh đệ, còn chưa gọi gia gia nha!”

Mạc Nhất Đao thẹn đến mặt đỏ bừng, Mạc Nhất Bắc muốn kéo hắn đi, Mạc Nhất Đao hất tay bảo, “Nguyện đánh cuộc chịu thua, nếu không sau này người giang hồ không phải sẽ cười nhạo ta sao?”

Mạc Nhất Bắc kéo không được hắn, Mạc Nhất Đao bướng bỉnh bước nhanh đi lên lầu, Bạch Ngọc Đường đang uống rượu, thấy hắn khí thế hung hung đi lên, thầm nói, làm sao? Còn đến?

Nhưng chỉ thấy Mạc Nhất Đao đứng ở trước mặt hắn, bảo, “Mạc Nhất Đao ta dám làm dám chịu, nguyện đánh cuộc chịu thua, mới vừa rồi chúng ta đã nói…” đã nói, định há mồm gọi gia gia.

“Đợi đã.” Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại, cười nói, “Bạch gia ta cũng không có loại con cháu bất tài như ngươi.”

Mặt Mạc Nhất Đao càng thêm đỏ bừng, Bạch Ngọc Đường giơ ngón tay chỉ lão bản cửa hàng thủy sản còn đang đứng dưới đường giậm chân mắng chửi, bảo, “Đi bồi tổn thất nhà hắn, coi như không dính gì nhau nữa.”

Mạc Nhất Đao sửng sốt, nhìn Mạc Nhất Bắc, Mạc Nhất Bắc trong bụng buông lỏng, nếu ngày hôm nay Mạc Nhất Đao thật kêu Bạch Ngọc Đường gia gia, vậy sau này đoán chừng sẽ bị người chê cười cả đời, nếu như không gọi bỏ chạy, chỉ sợ cũng là cả đời không ngóc đầu lên được. Bạch Ngọc Đường cứ như vậy, coi như là tha Mạc Nhất Đao một lần, ngoại nhân nói đến, chẳng qua là Mạc Nhất Đao cùng hắn tỷ võ thua mà thôi… Cùng Bạch Ngọc Đường tỷ võ thua, thật đúng là không mất mặt! Mạc Nhất Bắc trong lòng không khỏi cảm khái, lời đồn đãi trên giang hồ đúng là chuẩn, nhưng cũng không thể tin hết, người người đều nói Bạch Ngọc Đường tính tình không tốt, nhưng hôm nay xem ra, cũng rất khoan dung.

Mạc Nhất Bắc đối Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chắp tay, lôi kéo Mạc Nhất Đao xuống lầu.

Lúc này, điếm tiểu nhị mang thức ăn đã được hâm nóng lên.

Mạc Nhất Đao trước khi xuống lầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang cầm lấy bầu rượu, rót rượu cho Triển Chiêu.



Chờ hai huynh đệ Mạc gia rời đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một lần nữa bắt đầu ăn cơm, thủ nghệ tiểu nhị rất khá, món ăn đã hâm lại một lần, lúc ăn vào cũng không hề khó nuốt. Triển Chiêu thật hào hứng cùng Bạch Ngọc Đường gió cuốn tàn vân, cơ hồ ăn sạch sành sanh, cuối cùng vui vẻ trả tiền, tiểu nhị còn đưa cho hai người một vò hoa điêu tốt nhất trong điếm. Hai người vừa định đi, đột nhiên, liền nghe có người gọi, “Triển hiền chất!”

Triển Chiêu sửng sốt, cùng Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn sang, chỉ thấy người gọi người hắn đang đứng tại cửa thang lầu, hiển nhiên là mới vừa đến, khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, mặc một thân thanh sam, tướng mạo đường đường rất uy vũ.

“Nguyên lão gia tử.” Triển Chiêu sửng sốt, có chút giật mình.

Bạch Ngọc Đường cũng là lần đầu gặp mặt Nguyên lão gia tử, trong lòng khó hiểu, cùng Triển Chiêu nhìn nhau — làm sao trùng hợp như thế?

Nguyên lão đầu cũng mặc kệ những thứ này, bước nhanh đi tới, kéo Triển Chiêu qua nhìn nhìn, bảo, “Ai nha, hiền chất nhiều năm không thấy, ngày càng tinh thần! Ta đang ở cửa hàng tơ lụa cách vách mua đồ, mới vừa rồi nghe thủ hạ nói ngươi ở nơi này, ta liền đến rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn nhau một cái — tin tức thật linh thông.

“Ách, vị này chẳng lẽ là Bạch Ngũ Gia?” Nguyên lão gia tử có vẻ mừng rỡ nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều.

Lão đầu khóe miệng giật giật, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tuổi tác xấp xỉ nhau, bất quá cũng không hiểu lễ phép như Triển Chiêu a. Kỳ thực hắn không biết, trong lòng Bạch Ngọc Đường đối với hắn có chút đề phòng, luôn cảm thấy hành trình lần này, tựa hồ có điều kỳ quái.

Suy nghĩ của Triển Chiêu cũng tương tự Bạch Ngọc Đường.

“Đúng rồi, nhị vị hiền chất bây giờ đang ở đâu vậy?” Nguyên lão gia tử có điểm hơi ân cần nói, “Đừng ở tại khách sạn nữa, về nhà thôi, ở Nguyên Gia Trang của ta đi!”

Triển Chiêu mới vừa muốn mở miệng từ chối, nhưng cảm giác Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đụng hắn một chút, lập tức liền nói, “Vậy, quấy rầy lão gia tử rồi.”

“Không quấy rầy không quấy rầy!” Nguyên lão gia tử vui hớn hở nói, mang theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, về Nguyên Gia Trang.