Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 67




Đi vào văn phòng, Uông Đồng đứng ở phía sau nhìn nhìn phần tư liệu kia, cuối cùng thật mạnh thở dài, ngồi vào trên ghế đối diện.

Uông Đồng hỏi: “Khải Long, ngươi không phải thật sự muốn buông tay?”

“Ta không biết!”

“Ngươi khi nào thì biến thành không quả quyết như vậy? Trước kia ngươi không phải như vậy.” Trước đây Thiệu Khải Long chỉ cần cảm thấy hứng thú cái gì đó, đều không chút do dự cướp lấy, từ nhỏ đến lớn tính cách này chưa bao giờ thay đổi, Uông Đồng thực hiểu biết hắn, mà Thiệu Khải Long lúc này lại biến thành bộ dáng như vậy, Uông Đồng cảm thán, tình yêu thật sự sẽ làm con người thay đổi bản tính.

Thiệu Khải Long ánh mắt u buồn: “Ta cũng không muốn, nhưng là tiểu Nhiễm, hắn hận ta hận đến thấu xương, sợ là cả đời này cũng sẽ không tha thứ ta.”

“Trước kia ngươi làm xác thực hơi quá đáng, cũng khó trách hắn lại hận ngươi, đổi thành là ta, phỏng chừng sẽ trực tiếp giết ngươi.” Uông Đồng nói xong lại cảm thấy chính mình nói quá mức nóng nảy, hít ngụm khí bình tĩnh cảm xúc một chút.

Thiệu Khải Long thở dài: “Ta đã thật sự rất hối hận.”

“Hối hận, vậy về sau liền đối tốt với hắn, không cần tổn thương hắn.”

“Sợ là không còn cơ hội.”

Uông Đồng hung hăng vỗ xuống mặt bàn: “Mẹ nó, ngươi đúng là không phải nam nhân, nếu là ta, cho dù hắn hận đến muốn giết ta, ta cũng sẽ đem hắn bắt trở về, nhốt ở bên người.” (Anh đủ bá đạo nha)

“Như vậy hắn chẳng phải là sẽ càng hận ta?”

“Nếu ngươi hiện tại buông tay, ta khẳng định ngươi sẽ hối hận cả đời!”

“Ta biết, nhưng là hắn đã không yêu ta, ta còn có tư cách gì đem hắn vây ở bên người?”

Uông Đồng đứng lên, tay lại đập xuống bàn: “Khải Long, ta hỏi ngươi, ngươi dám cam đoan nam nhân kia nhất định sẽ không thương tổn Trữ Nhiễm sao? Ngươi dám cam đoan Trữ Nhiễm cùng hắn ở cùng một chỗ nhất định sẽ hạnh phúc sao? Ngươi cho rằng nam nhân kia yêu Trữ Nhiễm, so với ngươi yêu Trữ Nhiễm còn nhiều hơn sao?”

Một câu, đánh thức người trong mộng, Thiệu Khải Long trầm mặc, Uông Đồng xoay người hướng ra cửa: “Ngày mai chính là cơ hội cuối cùng, ngươi suy xét rõ ràng!”

Thiệu Khải Long ngồi ở trong văn phòng trống trải, đốt một điếu thuốc, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ. Tâm lý có rất nhiều thứ không muốn, không muốn để cho Trữ Nhiễm rời đi chính mình, không muốn để cho hắn cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ. Thiệu Khải Long thật muốn hoàn toàn ích kỷ một phen, đem Trữ Nhiễm khóa ở bên người chính mình, đoạt đi tự do của hắn. Nhưng làm như vậy Trữ Nhiễm còn có thể vui vẻ sao? Muốn người của hắn lại càng muốn tâm của hắn, muốn cho hết thảy mọi thứ của hắn đều trở lại bên người chính mình, rốt cuộc phải làm như thế nào?

Trữ Nhiễm tiếp nhận Hoa Tuấn theo đuổi, không phải bởi vì tin tưởng, chỉ là không nghĩ làm cho chính mình tiếp tục sống ở trong bóng ma Thiệu Khải Long, thử bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới, thử bắt đầu tin tưởng thế giới này. Trữ Nhiễm cắt đứt dây đeo cổ lấy xuống nhẫn bạch kim trên đó, tựa hồ cũng là cắt đứt đoạn tình cảm tràn đầy thương tổn cùng yêu say đắm kia, yêu cũng thế, hận cũng vậy, học cách quên.

Hoa Tuấn muốn cho hắn thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm tình, vốn định dẫn hắn ra nước ngoài du lịch, nhưng là Trữ Nhiễm vẫn còn có án, không thể dễ dàng xuất ngoại, cuối cùng Hoa Tuấn đành phải đem mục đích đổi thành đảo Hải Nam trong nước, một tòa đảo nhỏ lãng mạn. Hoa Tuấn hay nửa thật nửa giỡn nói với Trữ Nhiễm: “Coi như chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”

Ban đêm, Trữ Nhiễm một mình nằm ở trên giường, cầm lấy vé máy bay trong tay nhìn xem. Tâm lý thực loạn, thực hỗn loạn, Bình Hải đẩy cửa ra đi đến bên giường: “Ta nghĩ đến giúp ngươi thu thập hành lý.”

“Nga, tiểu Hải.” Trữ Nhiễm ngồi dậy, đem vé máy bay đặt ở một bên.

“Làm vậy thật sự tốt lắm sao?”

“Ngươi ám chỉ cái gì?”

Bình Hải ngồi ở bên cạnh hắn cảm thán: “Ngươi tiếp nhận Hoa Tuấn, điều này làm cho ta thực ngoài ý muốn, ta nghĩ đến tâm lý ngươi vĩnh viễn đều chỉ chứa đựng Thiệu Khải Long.”

“Năm năm, có một số việc cần phải quên.”

“Không yêu, cũng không hận?”

“Yêu là cái gì ta đã không muốn biết, hận, hận một người quá mệt mỏi.” Trữ Nhiễm ôm lấy chân, đầu nhỏ gối lên trên đầu gối, ánh mắt sầu lo căn bản không có tiêu cự.

Bình Hải xoa xoa mái tóc hắn: “Tiểu Nhiễm, cảm thấy không có cảm giác an toàn sao?”

“Ngươi như thế nào biết?”

“Ta nhận thức ngươi đã mười mấy năm, như thế nào còn không biết ngươi, mỗi lần như vậy ngươi đều ôm lấy đầu gối, hoặc ôm chặt lấy gối ngủ.”

Trữ Nhiễm đạm cười: “Cũng là ngươi hiểu biết ta.”

“Tiểu Nhiễm, ngươi xem tình cảm quá nặng.”

“Như vậy không tốt sao?”

“Đương nhiên không tốt, dễ dàng bị tổn thương…… Tiểu Nhiễm, ngươi hối hận sao?”

“Cái gì?”

“Nếu cho ngươi làm lại từ đầu, ngươi còn có thể lựa chọn yêu thương Thiệu Khải Long không?”

Trữ Nhiễm hạ ánh mắt trầm tĩnh sau một lúc lâu: “…… Ta làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không hối hận.”

“Ta hiểu được.” Bình Hải bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tiểu Nhiễm, mặc kệ ngươi lựa chọn ai, ta đều chúc phúc ngươi.”

“Cám ơn ngươi, tiểu Hải!”

“Đi thôi, để cho thời gian hòa tan hết thảy, ngươi tốt như vậy nhất định phải nhận được hạnh phúc.”

Đêm khuya, Trữ Nhiễm đi xuống giường, đem quần áo từng kiện từng kiện xếp chỉnh tề bỏ vào rương hành lý, sau đó đi vào phòng tắm. Trữ Nhiễm ngâm mình ở trong nước ấm, ngửa đầu nhìn trần nhà, cái mũi toan sáp làm cho đáy mắt từng chút dâng lên một cỗ thấp nhiệt, Trữ Nhiễm chui vào trong nước, ngừng thở. Nước mắt cùng nước hòa lẫn vào nhau, không thể phân biệt. Không nhớ rõ bao lâu không có chảy qua nước mắt, chính mình từng phát thệ kiếp này không vì bất luận kẻ nào mà rơi lệ, vì sao tuyến lệ cũng giống như tâm, hoàn toàn không chịu nghe mình khống chế?

Hơi nước tràn ngập không gian, khiến cho gương biến thành một mảnh mông lung, Trữ Nhiễm nâng tay ở mặt trên viết ba chữ, sau đó nhìn rất lâu, lấy ra chiếc nhẫn từ trong túi chậm rãi đeo vào ngón áp út, ngón tay gầy hơn trước, nhẫn đã không còn vừa vặn.

Trữ Nhiễm đem nhẫn thả lại vào túi, nâng tay một chút lau chữ trên mặt gương, từng chút từng chút, tựa như đang chùi đi đoạn kí ức, trên tấm gương chậm rãi hé ra một gương mặt trắng nõn mà tuấn tú……

Sáng sớm, ánh mặt trời ôn nhu từng chút dâng lên phía chân trời, Trữ Nhiễm đã ở ban công đứng vài giờ, từ khi còn tối cho đến bình minh. Hoa Tuấn mặc một thân y phục nhẹ nhàng khoan khoái ở dưới lầu hướng hắn ngoắc tay, Trữ Nhiễm nhìn hắn mỉm cười, lúc xoay người lại không biết Bình Hải cùng Lưu Giai từ khi nào đã vào phòng.

“Tiểu Nhiễm, chúng ta đến đưa ngươi.” Bình Hải đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Làm phiền các ngươi.”

“Không phiền toái.” Lưu Giai kéo rương hành lý của hắn qua cửa: “Hải, ta trước đem mấy cái này đưa xuống.”

“Hảo.”

Lưu Giai đi ra ngoài, thuận tiện đóng lại cửa phòng, Bình Hải vui mừng nở nụ cười hạ: “Hắn luôn như vậy, am hiểu ý người.”

“Ngươi hảo hảo quý trọng hắn, ta xem ra hắn thực yêu ngươi.”

“Ta sẽ, đời này, chỉ có hắn.” Bình Hải thẹn thùng nở nụ cười.

Trữ Nhiễm đi đến bên giường thay đổi một bộ quần áo, cầm lấy vé máy bay trên giường, rõ ràng chỉ là một tháng du lịch ngắn ngủn, tại sao lại cảm thấy trầm trọng như thế? Bình Hải đem quần áo hắn cởi ra xếp chỉnh tề, đặt ở trên gối đầu: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hảo hảo thả lỏng một chút.”

Bình Hải lấy vé máy bay của hắn nhét vào ba lô, sau đó đưa cho hắn: “Đi thôi, hắn đang đợi ngươi.”

Trữ Nhiễm cắn cắn môi tiếp nhận ba lô, không do dự ra khỏi cửa. Hoa Tuấn đứng ở bên cạnh xe, mang theo ôn nhu tươi cười hướng hắn vươn tay, Trữ Nhiễm tạm dừng một lát sau đó từng bước đi qua, ngã vào vòng tay hắn, hướng hắn mỉm cười.

Hôm nay, đường lên sân bay xe cộ không nhiều cho lắm, cho nên đi rất nhanh, Trữ Nhiễm hạ cửa kính xe mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, tùy ý để gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi loạn tóc của mình, Hoa Tuấn ở một bên nhìn sườn mặt hắn không chuyển mắt.

“Tiểu Nhiễm, cám ơn ngươi.”

Trữ Nhiễm quay đầu lại nở một chút nụ cười: “Cảm tạ cái gì, đứa ngốc!”

Hoa Tuấn từ phía sau hoàn trụ thắt lưng hắn, cằm đặt lên trên bờ vai của hắn: “Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi!” Những lời này nói rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, Trữ Nhiễm không có đáp lời, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Tài xế taxi từ kính chiếu hậu vụng trộm nhìn thoáng qua về phía sau, bất đắc dĩ nhún nhún hai vai, chuyên tâm lái xe, nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên xuất hiện bốn năm chiếc xe hơi cao cấp, một lát liền vây quanh bốn phía, khiến cho tài xế đành phải ở chỗ ngã rẽ ngừng xe.

Mắt thấy từ trên xe hơi đi xuống một đám bảo vệ sắc mặt nghiêm túc, lái xe kinh ngạc nới rộng miệng: “Này, đây là làm sao vậy?”

Trữ Nhiễm hạ ánh mắt cũng không lên tiếng, bảo vệ đi tới cung kính mở cửa xe: “Trữ thiếu gia, thỉnh xuống xe!”

Trữ Nhiễm nâng mắt lên, thân ảnh quen thuộc kia lúc này đang đứng ở bãi cỏ xa phía trước, ánh mắt thẳng tắp theo dõi hắn, Hoa Tuấn ở bên cạnh giữ chặt cánh tay Trữ Nhiễm, có chút bất an nhìn hắn.

“Tiểu Nhiễm, không cần đi!”

Trữ Nhiễm quay đầu tặng cho hắn một cái mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt, chờ ta!”

“Tiểu Nhiễm, ta cùng ngươi đi.” Hoa Tuấn gắt gao cầm tay Trữ Nhiễm, mười ngón giao nhau cùng một chỗ.

“….. Hảo!”

Thiệu Khải Long tầm mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hai người nắm chặt tay nhau, tựa như một cây kim đâm vào trong ánh mắt, đâm đến đổ máu!

“Thiệu tiên sinh, có thể làm phiền người của ngươi tránh ra không? Chúng ta muốn kịp lên máy bay.” Trữ Nhiễm lạnh lùng nói.

“Tiểu Nhiễm, trở lại bên cạnh ta được không?”

Trữ Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Thiệu tiên sinh, ngươi không phải đã nói, từ nay về sau cũng sẽ không đến quấy rầy ta sao?”

“Ta đổi ý, tiểu Nhiễm, ta không thể không có ngươi, trở về được không?”

“Thiệu tiên sinh, ta và ngươi trong lúc đó đã hoàn toàn giải quyết xong.”

Thiệu Khải Long cứng rắn nuốt một chút nước bọt, đem nước mắt chập chờn nhịn trở về, hướng Trữ Nhiễm vươn cánh tay: “Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi, cho ta một cơ hội đi có được không?”

Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm cái tay kia một lát: “Thiệu tiên sinh, ngươi hẳn là hiểu nguyên tắc làm người của ta, phàm là người đối ta có một chút thương tổn, ta cũng không sẽ bỏ qua, đối với ngươi, ta đã xem như thực nhân từ.”

“Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi, trước kia ta thật sự rất ích kỷ, cầu ngươi tha thứ ta được không?”

Trữ Nhiễm cười lạnh một tiếng, trào phúng nói:”Ta ngay cả thân sinh phụ thân của chính mình cũng không dễ dàng tha thứ, ngươi dựa vào cái gì đáng giá để cho ta tha thứ?”

“Ta…….” Vẫn tưởng Trữ Nhiễm luôn ôn nhu săn sóc, Thiệu Khải Long lại xem nhẹ tính cách chân chính của hắn, lúc này mới phát hiện tâm Trữ Nhiễm tựa hồ so với bất cứ ai cũng đều tuyệt tình hơn, đối mặt một người như vậy, Thiệu Khải Long chỉ có thể hối hận những chuyện chính mình đã gây nên.

Bảo vệ a Minh bên cạnh ở cũng nhìn không được, ngữ khí bất mãn chỉ trích Trữ Nhiễm: “Trữ thiếu gia, tiên sinh vì ngươi thiếu chút nữa tự sát, nếu bọn ta không đúng lúc đả thương tay hắn, viên đạn kia đã sớm ghim vào đầu, hắn yêu ngươi như thế, ngươi liền tuyệt tình như vậy sao?”

Trữ Nhiễm cả người cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp dừng ở bao tay màu đen trên bàn tay phải, mặc dù có bao tay che đi, nhưng xem ra bàn tay kia đã muốn thay đổi hình dạng, ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, nhìn đến vết sẹo rõ ràng trên trán kia, thậm chí có thể làm cho người ta liên tưởng đến viên đạn chỉ trượt qua trong nháy mắt.

A Minh trong lời nói xác thực làm cho Trữ Nhiễm khiếp sợ, hắn còn nhớ rõ Thiệu Khải Long từng nói qua với hắn [ nếu ngươi thật sự không còn ở đây, ta đây chỉ biết sẽ không sống lâu hơn ngươi một ngày!] nguyên lai kia không phải lời ngon tiếng ngọt mà là chân chính hứa hẹn.

“Một năm này Thiệu tiên sinh mỗi ngày đều nhìn mấy đĩa CD kia, mỗi ngày đều tra tấn chính mình, ngươi không thể tưởng tượng hắn rốt cuộc có bao nhiêu thương tâm, bao nhiêu tuyệt vọng? Trữ thiếu gia, tiên sinh đối với ngươi như thế, vì sao ngươi vẫn không chịu tha thứ cho hắn?”

Không riêng a Minh, mấy bảo vệ chung quanh cũng đều dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Trữ Nhiễm, đi theo bên người Thiệu Khải Long lâu như vậy, tất cả mọi người đều biết Thiệu Khải Long rốt cuộc có bao nhiêu coi trọng hắn, có bao nhiêu yêu hắn, nhưng Trữ Nhiễm chẳng những dùng phương thức tàn nhẫn như vậy tra tấn hắn, hơn nữa đến cuối cùng thế nhưng cũng không chịu tha thứ, thậm chí còn ngã vào vòng tay ôm ấp của người khác, tất cả mọi người cho rằng Trữ Nhiễm quá mức tâm ngoan, quá mức tuyệt tình!

A Minh thở hổn hển mấy ngụm khí lớn, đối Trữ Nhiễm rống giận: “Năm ấy đêm giao thừa……”

“A Minh, ngươi câm miệng!” Thiệu Khải Long hét lớn một tiếng, không muốn để cho hắn tiếp tục nói tiếp.

A Minh dừng một chút nhưng không có ngừng lại: “Không, ta nhất định phải nói, buổi tối giao thừa ngày đó, tiên sinh một thân một mình ở đường cái ngồi một đêm, đốt cho ngươi giấy tiền vàng bạc cả đêm, cũng khóc suốt một đêm. Trữ thiếu gia, ta đi theo bên cạnh tiên sinh lâu như vậy, lần đầu tiên thấy hắn yêu một người như thế, tuy rằng hắn trước kia thực có lỗi với ngươi, nhưng kia cũng là bất đắc dĩ. Tiên sinh bị ngươi tra tấn hai năm, ngươi muốn trả thù cũng đã trả thù xong, vì cái gì ngươi vẫn là không chịu tha thứ?”

Trữ Nhiễm hung hăng cắn răng, không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt kia, sau một lúc lâu run run nói: “Ta từng bị người ta tra tấn mấy ngày mấy đêm, thần trí không rõ ràng, liên tục một tháng đều ở trên giường vượt qua, lại ở trong nước biển lạnh thấu xương bơi ba bốn canh giờ mới thoát khỏi ma chưởng, nếu lòng ta không kiên định, chỉ sợ đã sớm bị cuốn vào đáy biển, thi cốt cũng chẳng còn!”

Những lời này làm cho a Minh áy náy cúi đầu, một câu trách cứ cũng không tiếp tục nói ra được. Thiệu Khải Long đã muốn đau lòng đến toàn thân phát run, đôi môi run rẩy phát không ra một chút thanh âm.

“Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng ngươi vẫn là lựa chọn thê nhi hy sinh ta. Ngươi biết rõ Lâm Thắng đối với ta gây rối, lại vẫn đem ta tặng cho hắn. Ở một khắc khi ngươi hạ dược ta, chúng ta đã hoàn toàn triệt để kết thúc!”

Trữ Nhiễm cố gắng ngẩng đầu lên, làm cho nước mắt trào ngược trở về: “Không sai, ta đã từng khăng khăng một mực yêu ngươi, cho dù ngươi tổn thương ta như vậy, ta cũng không ngoan tâm mà tới giết ngươi, nhưng là yêu, sớm đã không còn sót lại chút gì, cũng vĩnh viễn vĩnh viễn không có khả năng trở về!”

Mọi người trầm mặc sau một lúc lâu, Trữ Nhiễm mất đi kiên nhẫn, trong mắt dần dần toát ra một cỗ tức giận: “Thiệu tiên sinh, mời ngươi tránh ra!”

Thiệu Khải Long hung hăng cắn chặt răng, một phen kéo lấy tay Trữ Nhiễm: “Không, ta sẽ không buông tay!”

Trữ Nhiễm không có giãy ra, cứ lạnh lùng mang theo oán hận như vậy nhìn hắn: “Ngươi rốt cuộc muốn dây dưa với ta tới khi nào? Ngươi còn muốn làm cho ta thống khổ bao nhiêu lần nữa?”

“Không, tiểu Nhiễm, ta không để cho ngươi thống khổ, ta chỉ muốn hảo hảo yêu ngươi.”

Hai nam nhân một người giữ chặt một bàn tay của Trữ Nhiễm, tất cả đều gắt gao nắm chặt, ai cũng không chịu buông tay, Trữ Nhiễm hung hăng cắn răng lát sau quát: “Ngươi tổn thương ta, thương tích đầy mình, còn có tư cách gì nói yêu ta?”

“Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi. Ta yêu ngươi, thực yêu, rất rất yêu, xin ngươi cấp cho ta một cơ hội, ta cam đoan vĩnh viễn về sau cũng sẽ không thương tổn ngươi.”

Trữ Nhiễm thở một hơi thật dài, trầm mặc sau một lúc lâu, gằn từng tiếng rành mạch nói với hắn: “Thiệu Khải Long, nếu tâm ngươi còn có một chút yêu ta, còn có một chút để ý ta, vậy mời ngươi buông tay, ở bên cạnh ngươi, ta chỉ luôn cảm thấy thống khổ, ta vĩnh viễn cũng không quên được thương tổn của ngươi đối với ta, vĩnh viễn cũng không quên được chuyện ngươi đã làm đối với ta, tổn thương này…. khắc cốt ghi tâm…. Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta thống khổ cả đời sao?”

Lời này thật sâu kích thích Thiệu Khải Long, cái tay kia cũng chậm rãi buông ra. Trữ Nhiễm rút tay về, xoay người ôm cổ Hoa Tuấn, đón nhận đôi môi hắn không chút do dự hôn lên. tay bị nam nhân kia cầm lúc này thực nóng thực nóng, nóng đến người phát run.

Hình ảnh như vậy làm cho Thiệu Khải Long cũng khống chế không được nước mắt, một hàng từ từ chảy xuống mặt.

Nụ hôn này rất dài rất dài, Trữ Nhiễm thở hổn hển rời đi, Hoa Tuấn ở hai tròng mắt của hắn thấy được một tầng hơi nước mông lung. Hoa Tuấn lại ôm hắn hôn lên, ngón tay không dấu vết lau đi nước mắt sống động.

Hai người tách ra, Hoa Tuấn thương tiếc liếm qua khóe mắt hắn, mang theo tươi cười chân thành: “Về sau, ta sẽ không cho ngươi rơi một giọt lệ.”

Trữ Nhiễm đối hắn mỉm cười, sau đó quay đầu lại thanh âm khàn khàn đối Thiệu Khải Long nói: “Ngươi còn muốn cướp đoạt hạnh phúc của ta sao?”

Thiệu Khải Long trầm mặc cúi đầu, trái tim đã vô cùng yếu ớt giống như bị người hung hăng nghiền nát, sau một lúc lâu Thiệu Khải Long nhắm mắt lại nhẹ nhàng phất tay. Bảo vệ chung quanh cùng chiếc xe chậm rãi tránh ra một thông lộ.

Trữ Nhiễm cắn cắn môi đi từng bước một qua kia, kéo tay Thiệu Khải Long, đem một chiếc nhẫn đặt ở trong long bàn tay hắn, đỡ lấy tay hắn nhẹ nhàng khép lại.

“…… Long ~~, cám ơn ngươi nguyện ý buông tay!”

Trữ Nhiễm lại lấy ra tấm chi phiếu nhét vào trong túi Thiệu Khải Long, sau đó nhắm mắt lại xoay người, giữ chặt tay Hoa Tuấn cùng nhau ngồi trở lại trong xe, cuối cùng rưng rưng nhìn thoáng qua bóng dáng cô đơn kia, nhẹ giọng nói: “Lái xe đi.”

Tiếng động cơ ô tô dần dần đi xa, Thiệu Khải Long vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống, lướt qua chiếc nhẫn dừng ở trên làn da, cuối cùng bị ánh mặt trời nóng cháy làm bốc hơi vô tung vô ảnh.

Không biết đã đứng bao lâu, máy bay chậm rãi bay lên, mang theo tiếng gầm rú bay ngang qua trên trời, Thiệu Khải Long ngẩng đầu tầm mắt mơ hồ không rõ nhìn về phía trời cao xanh thẳm trên không, thẳng đến khi máy bay kia tiến vào tầng mây không còn nhìn thấy, toàn bộ thế giới duy nhất chỉ còn lại có ánh sáng lấp lánh của nhẫn bạch kim! Tâm, đã sớm không còn tung tích!

“Tiểu Nhiễm, ngươi thật đã quên hắn sao?”

Trữ Nhiễm thu hồi tầm mắt nhìn về phía vân hải, bình tĩnh nói: “…… Thật.”

Hoa Tuấn cầm tay hắn: “Tiểu Nhiễm, ta có thể đợi, đợi một ngày nào đó ngươi sẽ chân chính yêu thương ta.”

Những lời này rất quen thuộc, từng có hai nam nhân kia dường như cũng đối với chính mình nói qua những lời này. Đợi cho đến thời điểm chính mình chân chính yêu thương hắn lại có kết cục như thế nào, lựa chọn của mình vẫn là sai? Nhân sinh vô thường, ai cũng không thể đoán được tương lai, hết thảy đều để cho vận mệnh quyết định đi!

“Hoa Tuấn, yêu thương ta, ngươi không phải là rất vất vả sao.”

“Không, ta cảm thấy thực hạnh phúc.”

Trữ Nhiễm tựa vào trên bờ vai của hắn nhắm mắt, ngữ khí thì thầm lại giống như lầm bầm lầu bầu: “Hoa Tuấn, ta sẽ không để cho ngươi đợi lâu đâu!”

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau phiên ngoại: chuyện của bốn năm sau đó!