Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 112: Đứng lại




Gì cơ?

Diệp Thiên này thậm chí còn không biết nhà họ Tôn ở thủ đô?

Cái này phải gọi là gì? Vô tri? Lừa mình dối người?

Xem ra thực sự sắp có kịch hay để xem!

Trái lại, Tô Trần Vân đột nhiên cau mày, ông ta thực sự không nghĩ Diệp Thiên là loại người lỗ mãng như vậy!

Diệp Thiên dám nói ra những như vậy, chứng tỏ anh ấy căn bản không xem Tôn Minh Vọng hay thậm chí là nhà họ Tôn ra gì!

Cho đến lúc này, Tô Trần Vân mới thực sự chú ý đến Diệp Thiên.

"Nhà họ Tôn là cái thá gì? Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ nhỉ!"

Sắc mặt của Tôn Minh Vọng bỗng nhiên lạnh tanh.

Ở thủ đô, ông ta còn chưa nghe ai nói câu này bao giờ, huống chi là Dung Thành bé nhỏ này!

"Cho mày một phút, nếu còn không tránh ra, tao bảo đảm mày chắc chắn sẽ biết nhà họ Tôn là cái thá gì!"

"Vậy sao?"

Thế nhưng, Diệp Thiên vẫn ngồi bất động, hoàn toàn không có ý định muốn nhường ghế.

"Vậy thì tôi thực sự rất muốn xem xem, nhà họ Tôn lợi hại chỗ nào!"

Xì xào!

Khắp cả căn phòng đều râm ran những tiếng xì xào.

Diệp Thiên này, lại dám khiêu khích người của nhà họ Tôn, anh ta nhất định là gặp rắc rối to rồi!

Tô Trần Vân không nói gì, ông ta cũng muốn xem xem, giữa Diệp Thiên và nhà họ Tô, rốt cuộc ai mạnh ai yếu!

Còn Giả Vi Dân đằng sau ông ta lại không ngừng lau mồ hôi lạnh, trong lòng không biết đã mắng tên Tôn Minh Vọng không biết trời cao đất dày này bao nhiêu lần rồi.

"Khá lắm! Đã lâu lắm không có kẻ nào dám khiêu khích người của nhà họ Tôn chúng tao như vậy rồi!"

Tôn Minh Vọng khịt mũi, quay sang nhìn Tô Vân Nhi ở bên cạnh, đôi mắt hắn bỗng sáng lên, liếm liếm môi trong vô thức.

"Vị tiểu thư này, phiền cô tránh sang một bên thì hơn, nếu không lát nữa lỡ tay làm cô bị thương, tôi sẽ thấy rất áy náy đấy!"

Tôn Minh Vọng nở một nụ cười đầy giễu cợt, đôi mắt không ngừng đảo đi đảo lại trên cơ thể Tô Vân Nhi.

Một người đẹp như vậy, quả là kiệt tác của thượng đế!

Không ngờ ở Dung Thành nhỏ bé này, lại có một cô gái quyến rũ như thế.

Xem ra, giải quyết tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này xong, thì có thể "vui vẻ" một chút rồi!

"Không cần, tôi thấy ở đây rất tốt!"

Đáp lại, Tô Vân Nhi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Ánh mắt ông ta tràn đầy tính xâm chiếm, trong lòng có một chút chán ghét, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Đôi mắt của Tôn Minh Vọng nheo lại, dù có cho là mĩ nữ, nhưng nếu không nghe lời, thì hoàn toàn không đáng để luyến tiếc.

"Còn ông thì sao? Ông có cần phải tránh ra một chút không? Bằng không, tôi không để yên đâu."

Tôn Minh Vọng quay qua nhìn Tô Thanh Thanh, đang định nói gì đó, nhưng rồi lại bỗng nhiên im bặt.

Chỉ thấy ông ta bỗng nhiên mở to mắt, người bất động giống như hóa đá.

Trước đó, vì Tiểu Vũ Mao đang ngủ, cho nên Tô Thanh Thanh luôn cúi đầu, Tôn Minh Vọng không nhận ra cô.

Đến bây giờ, khi Tôn Minh Vọng nhìn thấy sự xuất hiện của Tô Thanh Thanh, thì liền bị dọa cho giật mình.

"Tô, Tô tiểu thư? Sao cô lại ở đây?"

Tôn Minh Vọng kêu lên, trong đầu đột nhiên nghĩ tới những thủ đoạn độc ác và tàn bạo của Tô Vệ Quốc, cả người bất giác run rẩy.

"Ông cũng đến được, thì sao tôi không thể ở đây chứ?"

Tô Thanh Thanh bĩu môi, lạnh lùng nhìn Tôn Minh Vọng.

"Tôn thúc, ông thật là oai phong, xem như hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi! Có cần tôi nhường chỗ cho ông không?"

"Cái này"

Tôn Minh Vọng bỗng ngây người ra, tình thế lúc này quả là dở khóc dở cười.

Hận không thể cho mình một cái bạt tai!

Nếu sớm biết Tô Thanh Thanh ở đây, ông ta còn giả vờ oai phong gì chứ?

Vẫn may là những lời vừa nãy nói ra không quá đáng, bằng không, nếu Tô Thanh Thanh quay về mách với gia đình, thì đừng nói là Tôn Minh Vọng, mà ngay cả nhà họ Tôn cũng không chống lại được Tô Vệ Quốc!

Lại là tình huống gì thế này?

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Tôn Minh Vọng, lại sợ tiểu cô nương họ Tô này sao?

Cô ấy rốt cuộc có lai lịch thế nào? Lẽ nào còn quyền lực hơn cả nhà họ Tôn?

"Có phải là nhà họ Tô ở thủ đô?"

Tô Trần Vân sững sờ trong giây lát, ánh mắt ông ta đảo quanh Tô Thanh Thanh và Tô Vân Nhi.

Khóe miệng khẽ nhấc lên, rồi bỗng lộ ra một ánh nhìn đầy hung ác!

"Tô tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi chắc chắn không có ý đó!"

Tôn Minh Vọng lắc đầu giống như gõ trống vậy.

Trong lòng vô cùng rất bất lực, thảo nào hai thằng ranh con này lại đột nhiên tới Dung Thành, hóa ra là vì nha đầu nhà họ Tô đang ở đây!

"Không phải ý đó? Vậy thì là ý gì?"

Tô Thanh Thanh lẩm bẩm, không chỉ mình Tôn Minh Vọng này, mà ngay cả nhà họ Tôn cô cũng chẳng có thiện cảm gì.

"Tôi đã nghe thấy rất rõ ràng, hay lẽ nào là do ông nói láo?"

Bị một tiểu cô nương chất vấn trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt Tôn Minh Vọng bỗng đỏ ửng lên, vô cùng khó coi.

Nhưng, vị đại tiểu thư này, ông ta tuyệt đối không dám xúc phạm!

"Tô tiểu thư, cô đã nghe nhầm rồi. Tôi chắc chắn không có ý muốn cô phải nhường chỗ, tôi chỉ là muốn bọn họ nhường chỗ thôi!"

Không còn cách nào, Tôn Minh Vọng chỉ có thể kiên trì giải thích đến cùng.

"Như vậy sao?" Tô Thanh Thanh mở to mắt nhìn ông ta.

Vẻ mặt khó chịu.

"Bắt anh ấy nhường ghế, ông có biết anh ấy là ai không?"

Hả?

Tôn Minh Vọng sững người, quay lại nhìn gương mặt dửng dưng của Diệp Thiên.

Ngoại hình bình thường, quần áo bình thường, nhìn chỗ nào cũng đều rất bình thường.

"Lẽ nào hắn ta là bạn của Tô tiểu thư?"

Đại tiểu thư nhà họ Tô, lẽ nào lại kết giao với loại người này sao?

"Ông nghĩ sao?"

Tô Thanh Thanh khịt mũi, mặc dù trong lòng vẫn đang không vui vì chuyện vừa rồi, nhưng cô vẫn phân biệt được đúng sai.

"Cái này"

Tôn Minh Vọng cau mày, ý của Tô Thanh Thanh đã rất rõ ràng, tên này này không chỉ là bạn của cô ấy, hơn nữa quan hệ giữa họ xem ra là không đơn giản.

Nếu Tô Thanh Thanh đã ra mặt bảo vệ cho người này, thì chỗ này nhất định là không ngồi được rồi.

"Nếu đã là bạn của Tô tiểu thư, vậy thì chuyện này dừng lại ở đây vậy!"

Không còn cách nào, Tôn Minh Vọng hoàn toàn không dám xúc phạm Tô Thanh Thanh, chỉ có thể lùi một bước thôi!

Những người xung quanh lại thêm một lần sững sờ, cả căn phòng đều im bặt, không một tiếng động.

Vốn tưởng, có thể chứng kiến một trận long tranh hổ đấu, nhưng không ngờ, Tôn Minh Vọng mới đó mà đã kinh sợ rồi.

Hơn nữa, lại kinh sợ trước một tiểu cô nương.

Khó mà có thể tin được.

Ngay cả Tô Vân Nhi, cũng phải chú ý tới Tô Thanh Thanh.

Tuy nhiên, ngay khi mọi người nghĩ đã không còn chuyện náo nhiệt xem nữa, Tôn Minh Vọng đang định quay người rời đi.

Thì Diệp Thiên, lại một lần nữa lạnh lùng lên tiếng.

"Đứng lại!"

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng trong đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, lại khiến cho tất cả mọi người đều nghe rất rõ.

Giọng nói mang theo phong thái ngang ngược, khiến cho Tôn Minh Vọng đứng sững lại.

"Mày còn muốn làm gì?"

Tôn Minh Vọng cau mày, quay người lại nhìn Diệp Thiên bằng vẻ mặt đầy khó hiểu.

Đây cũng là tiếng lòng chung của những người khác.

Tôn Minh Vọng, ông ta đã nhượng bộ rồi, vậy mà Diệp Thiên vẫn không bỏ qua sao?

Xem ra, kịch hay vẫn chưa kết thúc!

Diệp Thiên lặng lẽ ngồi trên ghế, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

"Quỳ xuống!"

Lại là hai chữ, mang theo phong thái ngang tàn, tràn đầy khí thế của bậc quân vương.

Tôn Minh Vọng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa là quỳ luôn xuống đất.

Đừng nói Tôn Minh Vọng, mà ngay cả Tô Vân Nhi và Tô Trần Vân, trong lòng cũng phải run sợ.

Khí thế mạnh mẽ như vậy, Diệp Thiên này chắc chắn không đơn giản!