Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 737: Sự thật tàn khốc




“Vu Lan? Vu Đại Bảo?”

Người bước xuống xe đương nhiên là Chu Mặc An.

Hắn vốn dĩ chỉ định xem trò vui thôi vì dù gì Diệp Thiên cũng không bảo hắn xuống xe nên hắn không tiện xuống.

Thế nhưng cảnh vừa rồi và cuộc trò chuyện vừa rồi của mấy người bọn họ hắn đều đã chứng kiến cả.

Chuyện này khiến hắn thấy rất vui. Đây có thể coi là cơ hội tốt.

Nghe tiếng cửa xe, lại nghe thấy cả tiếng người gọi tên hắn.

Vu Lan và Vu Đại Bảo lập tức nhìn, sau đó khi thấy Chu Mặc An, cả hai người bọn họ mau chóng cung kính chào hỏi: “Chu thiếu gia sao lại ở đây?”

“Hôm nay tôi là tài xế của anh Diệp.” Chu Mặc An lên tiếng.

Vu Lan và Vu Đại Bảo nghe thế thì thẫn thờ. Mặt bọn họ tỏ vẻ không thể nào tin nổi.

Chu Mặc An là gia chủ tương lai của nhà họ Chu, thực lực vào tầng thứ bảy. Bây giờ hắn lại nói hắn là tài xế của một tên vô danh tiểu tốt?

Chuyện quái gì thế này?

“Chu… Chu thiếu gia, không phải cậu đang nói đùa chứ?” Vu Lan có một dự cảm chẳng lành.

“Tôi giống loại người biết nói đùa sao?”

Chu Mặc An thu lại nụ cười, sau đó lên tiếng với giọng điệu lạnh lùng: “Vừa rồi có người nói anh Diệp kiến thức nông cạn, không biết đến nhà họ Vu, và còn nói anh Diệp nói năng ngông cuồng là thật hay giả?”

“Chuyện này…” Vu Lan sững người.

Không cho bà ta cơ hội liên tiếng. Chu Mặc An tiếp tục nói: “Nhớ kỹ, nhà họ Chu có địa vị như ngày hôm nay ở đất Bắc An đều dựa vào nhà họ Chu chúng tôi. Là nhà họ Chu cho các người cái địa vị đấy.”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là các người có thể lấy địa vị đó ra để khoe khoang, vả lại còn khoe khoang trước mặt anh Diệp.”

“Có tin một câu nói của tôi là có thể cho nhà họ Chu lao xuống vực thẳm không?”

Câu nói cuối cùng của hắn rất có sức ảnh hưởng.

Vu Lan nghe xong thì mặt mày tái nhợt cả lại. Bà ta vội lên tiếng xin lỗi: “Chu thiếu gia, tôi… tôi sai rồi. Vừa rồi tôi nói năng hàm hồ.”

Lời nói của người khác bà ta không tin vì nhà họ Vu giàu có, dù gì cũng thuộc top gia tộc bậc hai rất mạnh.

Nhưng những lời này do Chu Mặc An nói ra. Nhà họ Vu bọn họ có được ngày hôm nay, có được quy mô như hôm nay đều là dựa cả vào nhà họ Chu.

Thậm chí nói nhà bọn họ chỉ là con chó của nhà họ Chu cũng không sai.

Cũng vì vậy mà sau khi nghe những lời vừa rồi của Chu Mặc An, sắc mặt của Vu Lan mới tái mét cả đi.

Nhà họ Chu thực sự rất mạnh, nếu muốn khiến nhà họ Vu bọn họ trở lại vạch xuất phát ban đầu hoặc thậm chí biến thành một gia đình bình dân thì cũng chỉ là việc đơn giản, cần một câu nói là xong.

“Người mà bà cần xin lỗi không phải là tôi.” Chu Mặc An lạnh lùng.

Vu Lan vội vàng quay lại phía Diệp Thiên rồi cúi khom người: “Cậu… cậu Diệp, là tôi có mắt như mù. Nói năng hàm hồ. Xin cậu đừng để ý…”

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Vu Lan lại cuồn cuộn sóng nước, bà ta thấp thỏm không thôi.

Người thanh niên này rốt cục là ai?

Vu Lạc gọi là ân nhân đã đành, sao đến cả gia chủ tương lai của nhà họ Chu đường đường thế này mà lại tự nhận mình là tài xế của hắn?

Người có thể khiến Chu Mặc An hạ mình nhận là tài xế thì rốt cục là người như thế nào?

Vu Lan hít vào một hơi thật sâu.

“Xin lỗi thì không cần.” Diệp Thiên khoát tay rồi đột nhiên đáp lời: “Có một tên là Vu Thành, là người nhà họ Vu phải không?”

Vu Lan thẫn thờ. Bà ta trợn tròn mắt.

Diệp Thiên cười nói: “Xem ra có liên quan tới hai người. Hắn là con trai của bà à?”

Vu Lan nuốt nước bọt, khoé mắt giật giật. Bà ta lí nhí đáp: “Nó là con trai tôi. Trước đây có lẽ đắc tội với cậu Diệp. Xin cậu bỏ qua cho.”

Lúc này Vu Đại Bảo cũng mới phản ứng lại. Ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên tỏ rõ vẻ hoang mang.

Lẽ nào Vu Thành bị người thanh niên trước mặt này phế đi?

“Hắn đã phải chịu sự trừng phạt cho lỗi lầm mà mình gây ra.” Diệp Thiên lại trở về với vẻ điềm tĩnh.

“Còn bà và chồng bà đột nhiên lại tìm Vu Lạc, có lẽ cũng có liên quan tới chuyện này thì phải?”

Diệp Thiên dứt lời, bầu không khí như ngưng đọng lại.

Vu Lạc vốn dĩ nghe tới Vu Lan còn có một đứa con trai thì tỏ vẻ thất vọng thấy rõ. Nhưng câu hỏi vừa rồi của Diệp Thiên lại thu hút sự chú ý của hắn hơn.

Diệp Thiên nói xong, Vu Lan và Vu Đại Bảo chìm vào im lặng.

Vu Lạc lên tiếng hỏi Vu Lan trước: “Rốt cục hai người tìm tôi đột ngột như vậy là có lý do gì? Sao lại đưa ông tôi đi?”

Vu Lan hé miệng nhưng cuối cùng bà ta lại ngậm chặt miệng lại như thể không muốn nói nhiều nữa.

Nhưng Vu Đại Bảo lại mau mồm mau miệng. Thấy con trai hỏi, ông ta lập tức trả lời: “Lạc Nhi, con đừng hiểu nhầm. Bố với mẹ thật sự có tình cảm với con. Cũng thật lòng muốn đưa cho về sống cùng với bố mẹ để cả nhà ta cùng đoàn tụ chung sống bên nhau.”

“Tôi không muốn nghe những lời giả dối này.” Vu Lạc không phải kẻ ngốc. Hắn ở thôn Lý Gia hơn hai mươi năm trời rồi mà có thấy bố mẹ hắn tới tìm hắn đâu.

Bây giờ lại tới tìm hắn và nói có tình cảm với hắn thì đúng là chỉ có ma quỷ mới tin đó là thật.

Đừng nói là khi rời xa nhau hắn mới bắt đầu biết nhận thức. Cho dù khi còn nhỏ từng chung sống bên nhau mà sau này xa nhau bao lâu như vậy thì cũng chẳng còn tình cảm nữa rồi.

Cho nên Vu Lan và Vu Đại Bảo đột nhiên tìm hắn chắc chắn còn có lý do khác.

“Cái này…” Vu Đại Bảo thở dài.

“Lan Lan, hay là em nói đi.”

Ông ta không nói dối nổi. Nhưng nếu như nói thật thì e rằng sẽ khiến Vu Lạc bị chịu đả kích rất lớn và sẽ không đi theo bọn họ.

Vu Lan vẫn im bặt không nói gì. Bà ta vẫn quyết tâm không muốn nhắc tới chuyện này.

“Hay là để tôi nói nhé.”

Diệp Thiên lúc này mới lên tiếng: “Tôi phế đi đứa con trai khác của hai người khiến hắn không thể trở thành một người đàn ông bình thường, và càng không còn khả năng sinh sản. Không thể sinh sản đối với một gia đình bình thường mà nói là một việc vô cùng quan trọng.”

“Vậy thì gia tộc các người quan tâm tới điều gì? Thừa kế? Thể diện? Hay là di chúc?”

“Chung quy thì có điểm giống nhau, các người nói có phải không?”

Diệp Thiên dứt lời, Vu Lan và Vu Đại Bảo mở to mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ đã bị nói trúng tim đen.

Nghe những lời Diệp Thiên nói, tâm trạng của Vu Lạc lại càng tồi tệ hơn. Hắn nhìn bố mẹ mình rồi hỏi: “Có phải như cậu Diệp nói không?”

“Cậu ta nói không sai.”

Lúc này Vu Đại Bảo không che giấu nữa. Mặt ông ta tỏ vẻ khổ sở: “Nguyên nhân chính là di chúc. Ông ngoại con đã đưa ra quy định từ đầu. Nếu đến đời các con mà có con trai nối dõi thì có thể tham gia vào việc phân chia tài sản. Nếu như không có con nối dõi hoặc không thể sinh đẻ thì sẽ bị huỷ bỏ tư cách được phân chia tài sản.”

“Hoá ra là vậy.” Vu Lạc gật đầu thất vọng.

Mặc dù hắn đã sớm đoán ra được bố mẹ hắn đột ngột tìm hắn vì có lý do khác nhưng nơi sâu thẳm trong lòng hắn vẫn còn ôm chút hy vọng.

Hắn hy vọng bố mẹ tìm mình trước hết là muốn gia đình đoàn tụ. Thế nhưng sự thật lại tàn khốc đến vậy.

“Xin lỗi, tôi không thể đi theo các người được.”

Vu Lạc dứt khoát trả lời.

Vu Lan thấy thế thì cuống lên: “Bố mẹ có thế nào cũng là bố mẹ đẻ của con. Dù thế nào cũng không thể hại con, vả lại có được tài sản thì cuối cùng bố mẹ cũng để cho con cả mà.”