Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 615: Ám sát Triệu Quân (1)




Xuất hiện bất bình thường chắc chắn là yêu quái! Đây tất nhiên là những cao thủ trong cung đến để tra xét, chúng ta không thể trêu chọc ngươi, nếu khộng thì trốn không thoát! Thấy ngươi tốt nhất là chuồn đi, chung quy sẽ không việc gì chứ? Hết thẩy đám người cấm vệ mộn đều nghẹn khuất, đầy một bụng tức giận, thầm mắng: con mẹ nó. Mặt tươi cười, cung kính hành lễ một cái rồi lập tức bỏ trốn mất dạng, Vừa nhìn người này đã thấy chính là tâm lý biến thái cho dù giả làm thích khách, ngươi cũng nên chuyên nghiệp một chút đi. Nào có thích khách khoác lác như vậy, nhất định tuyên bố là đợi chúng ta đi hỏi thăm, sạu đó tìm một cái cớ.,. Không ngờ, chỉ nghĩ lại đã thấy sợ!

Vì vậy, vào lúc đêm khuyạ tại Viêm Dương thành nạy, xuất hiệt một hiện tượng quái dị tới cực điểm như vậy. Một vị thích khách chân chính cầm kiếm, cực kỳ kiêu ngạo đi Đông dạo Tậy, quang minh chính đại công khai, mà nguyên bản cấm vệ môn phụ trách truy bắt phòng ngừa thích khách hết đội này đến đội khác đều chật vật chạy trốn, khộng những khộng tra hỏi tróc nã thích khách căn bản là trốn tránh còn sợ không xong... Đương nhiên nguyên nhân chân chính ở trong đó, đệ nhất lâu chủ đại nhân của chúng ta lại tuyệt không biết đến.

Bất quá hắn biết được một phần nguyên nhân, đã khiến cho lửa giận của hắn bốc cao ba ngàn trượng, Vị đại gia này loanh quanh tìm người, dự định đại khai sát giới để hạ hỏa, nhưng hết thảy quân sỹ không có một kẻ nào ngu si, không có một ai đi chịu chết! Ở cả ba ngã đường, đều có một đội cấm vệ quân co cụm ở góc nào đó, thỉnh thoảng lại lên nghển cổ nhìn ra ngoài, vị đại gia kia vẫn đang đứng tại đó, tiếp đó liền vụt một cái rụt cổ trở lại. Chúng ta đều trốn ngài thế này rồi, xin ngài thương xót chút đi...

Lăng Kiếm gần như vô ngôn vô ngữ đứng ở giữa ngã ba đường rộng thênh thang hai tay chống kiếm, ngữa mặt nhìn trời, Ta.,, Ta vẫn còn là thích khách hay sao? Từ cổ chí kim, có thích khách nào uy phong thế này không? Cứ mà cầm đuốc giơ gậy, không chút kiêng kị, công khai rõ ràng,,, Ta phải nói gì đây, ta.?! Không hề cố kỵ như thế nầy? Nào có thể nghĩ ra nổi? một đám cấm vệ quân đứng từ rất xa thậm thà thậm thụt ngó đầu ra cẩn thận quan sát mình, trong đầu Lăng Kiếm là một mảnh hỗn độn lòng tràn ngập phiền muộn gần như muốn nghẹn khuất, ngửa đầu lên trời hú dài một tiếng!

Ai có thể nói cho ta biết, chuyện này đến tột cùng là chuyện gì? Lăng Kiếm thầm gào thét điên cuồng trong lòng. ThíCh khách. thích khách. sát thủ... Danh như ý nghĩa. đây chính là một loại Chức nghiệp. không thể xuất đầu lộ diện giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ có thể vào lúc tất cả chúng nhân phòng bị nghiêm mật, vào lúc hết thấy chúng nhân nom nớp lo sợ cẩn thận từng li từng tí thủ hộ, đột nhiên xuất hiện, một kiếm sát nhân. nghênh ngang thoát đi, coi đông đảo Cao thủ như không có, đó mới gọi là tiêu sái! Đó mới gọi là loại cảm giác thành tựu mà hàng ngàn hàng vạn người chúng ta hướng tới!

Đó mới là thể hiện chân chính giá trị của thích khách!

Như lần trước công tử chỉ trong vài hơi thở đã đánh chết gia chủ Đông Phương thế gia Đông Phương Kinh Thiên mới là thành tựu tối Cao của một thích khách! Nhưng mà ta hiện tại... Ta thế này phải gọi là chuyện gì đây!

Trăng sáng treo giữa trời, Đã tới thời khắc mà Lăng Kiếm quyết định hành động, Nhưng hiện tại Lăng Kiếm lại phát hiện ra tinh thần của mình không làm sao VỰC dậy nổi, hoàn toàn không còn hưng phấn như lúc đầu nữa, Hình như đối tượng mà mình tiến vào ám sát lần này, vốn dĩ chính như là một cỗ thi thể vậy... Giết mà không chút hăng hái không chút cảm giác thành tựu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Coi như là vị thích khách nguyên bản không tiếc khổ cực chạy hơn một ngàn đặm đường tới đây làm thịt một con lợn đi! Lăng đại sát thủ không kìm nối mà thở dài một tiếng, Uể oải bay lên đầu tường Chậm rãi tiêu thất!

Rốt cục đi rồi!

ôn thần đi rồi!

Biến thái đi rồi!

Từ ba phương hướng khác nhau tại ngã ba đường, cùng lúc truyền ra tiếng thở dốc thật dài của hơn mười người, tiếng đó là một loạt những tiếng mắng chữi. "Mẹ nó, thằng ngốc đó không ngờ bức ta nín thở gần ch

"
Chính thế chính thế ngươi nói ngươi giả làm thích khách thì ngươi giả bộ giống một chút, sao lại như thế chứ? Thật sự nghĩ chúng ta ngu ngốc như hắn hay sao?"

"
Tiểu tử đó chính là một tên biến thái muốn chúng ta ra thăm hỏi hắn sao? Ta nhổ vào! cho rằng chúng ta là lũ ngốc hay sao?"

"
Thật sự không thể hiểu đươc đám "gia gia" ở trong cung, không phải là trong đũng quần thiếu một mảng thịt thôi sao? Vậy mà biến thái như vậy ư! Lũ ẻo lả!"

"
Ha ha ha,.."

"
Được rồi mau đi tuần tra đi thôi không may xảy ra chuyện thật, vậy sẽ hỏng bét,"

Mọi người lập tức giải tán mọi người đều trợn to tròng mắt, bắt đầu nghiêm trang đi tuần tra,Thỉnh thoảng lại có người phì cười, đó là Vị vừa nghĩ tới bộ dạng nực cười của vị đại ngốc kia không thể kiềm chế được mà phát ra tiếng cười

Mà vị quan đại ngốc trong miệng bọn họ, ách, cũng chính là Lăng đại sát thủ đệ nhất lâu chủ Lăng Kiếm của chúng ta lúc này đã uể oải mà mò vào trong phủ thành chủ của thành Viêm Dương. Một đường thuận gió thuận nước, không kinh không hiểm, chính là không kinh không hiểm mà vị đại gia đó buồn chán! Kỳ thực trong lòng những cao thủ cung đình và cấm vệ môn đều là cưòi nhạt: đâu ra nhiều thích khách như vậy đây? Thật sự nghĩ rằng một thích khách chân chính lợi hại tùy tiện có thể thấy khắp nơi như rau cải trắng trên đất ư? Phản tặc Đông Phương Kinh Lôi đã sớm bị đuổi ra khỏi đô thành Đông Triệu, thuộc hạ nhiều lắm cũng Chỉ có mấy ngàn tàn binh bại tướng đều là ốc không mang nổi mình ốc, còn có tâm tình gì mà phái đi thích khách? Có tác dụng gì chứ? cho dù ám sát thành công, bằng chút người đó của hắn có thể quay lại được hay không? Huống hồ, tất cả những người của Đông Phương thế gia ở thành Viêm Dương đã bị thanh trừ sạch sẽ, hà tất phải thần hồn nát thần tính như vậy?

Chuyệt bé xé ra to! Vô công rỗi nghề, bới bèo ra bọ!

Lúc này Lăng Kiếm đã hoàn toàn bị thuyết phuc rồi! Ngay dưới tán cây nơi Lăng Kiếm ẩn thân hai vị "Cao thủ", mỗi người một bên, dựa vào gốc cây, tiếng ngáy như sấm thanh âm cực lớn, ở ngoài mười trượng cũng có thể nghe thấy rõ ràng,,,

Trong sương phòng Nam viện, mơ hồ truyền ra những tiếng động tiếng cười lớn không dứt, còn có cả thanh âm bị đè thấp, lại có cả vị đạo như là bị khàn giọng gào thét: (Đoạn này xin phép không dịch và giữ nguyên hán văn)

"
Ngũ khôi thủ a..

"Lục lục thuận a.,

"
Ngã Xào liễu cá thất ni..."

"
Bát thất mã niết,.

"Nhất tâm kính niết..

"
Tam đàO viên a a a..."

Phía Đông cửa sương phòng kẹt một tiếng mở ra, ánh sáng ùa ra ngoài, một gia hỏa tay xách quần tay mò cánh cửa, say khướt bước rạ tựa như một con cua bò ngang vài bước, đi tới phía trước nhà xí ở phía Đông Nam không ngờ không đi vào, hai tay buông thõng cái quần rộng thùng thình Xoát một tiếng rơi Xuống lộ ra một Cặp mông trăng trắng tiếp đÓ hai tay chắp sau lưng, gật gù đắc ý, Thở dài một tiếng, thẳng lưng, những thanh âm "xè xè" liền vang lên, những mũi tên nước mãnh liệt phun ra không ngừng,..

Ồ, không ngờ là chắp tay sau đít đi tiểu... không quen mắt chút nào!

Trong mắt Lăng Kiếm gần như lòi ra ngoài! Đây... Đay là hành cung tạm thời của hoàng đế Đông Triệu ư? Lăng Kiếm căm giận há miệng, nhịn không được mà nổ ra một câu thô tục trong lòng: ta con mẹ nó!

Vừa nghĩ đến đây, Lăng Kiếm nhất thời cảm thấy có chút không đúng, đây đâu phải là hành cung tạm thời của hoàng đế? Nhìn quanh một chút, thân thể như một làn khói xanh không theo lẽ thường phiêu hốt bay ra ngoài, vút qua tám trượng,vào khoảnh khắc không một ai phát hiện rạ từ phía sau choàng một tay ra bịt kín miệng của vị nhân huynh có cái mông trăng trắng đang đi tiểu, tiếp đó liền mang theo hắn lắc mình vào trong nhà xí, một cổ hôi thối xộc vào mũi

Vị đại hán này đang đi tiểu "sung sướng", đột nhiên bị tập kích, nhất thời kinh hãi suýt chết, dòng nước đang chảy hình trụ đột nhiên biến thành mưa to vọt qua mái nhà. lộp độp rơi

Quyển 6