Lãng Tích Hương Đô

Chương 480: Báo thù




Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng dẫn bốn năm tiểu đệ bang Hồ Điệp, tiện đưa luôn Đinh Mặc Mặc trực tiếp đến tòa soạn báo mà cô ấy nói, tìm Trương Kiến Nhân báo thù rửa hận.

"Các ngươi xem, chính là đây".

Đinh Mặc Mặc nhảy xuống xe đầu tiên, chỉ vào cái nhà bên đường tức giận nói, suýt nữa bộc phát hết cơn tức giận ngầm mấy hôm nay, mà tòa soạn báo này ở thành phố Nam Thành là một tòa soạn báo kiểu mới, hơn nữa từ bề ngoài trang trí và quy mô tòa soạn báo mà nói, tòa soạn báo này có thực lực kinh tế không nhỏ.

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng nhìn nhau, hừ nhạt một tiếng: "Xem ra tên tiện nhân này thực có thủ đoạn".

Bốn năm tiểu tệ của bang Hồ Điệp đương nhiên biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, dù sao thì bang Hồ Điệp của họ cũng thuộc băng đảng xã hội đen, không làm việc sáng sủa, nhưng Lão Đại của tòa soạn báo này dám công bố tin tức này ra, đây không phải là rõ ràng tát cho một cái bạt tai thật mạnh vào mặt bang Hồ Điệp sao? Họ đương nhiên không dám báo thù tiểu đệ Đinh Mặc Mặc không biết trời cao đất dày là gì, dẹp đổ tòa soạn báo của chúng hẵng hay!"

Lâm Bắc Phàm nhếch miệng, ngẩng đầu cười nói: "Đập đổ tòa soạn báo? Chúng ta là người văn minh, sao làm được chuyện như vậy? Chúng ta vào nói chuyện đạo lý với chúng, nói đạo lý, hiểu chưa?"

Bốn năm tên tiểu đệ nhíu mày, thở hắt ra, đây gọi là tư thế nói chuyện đạo lý sao? Chẳng qua chúng biết Lâm Bắc Phàm có địa vị không như bình thường trong bang Hồ Điệp, vội gật đầu nói: "Vâng, Lão Đại!"

Đám người Lâm Bắc Phàm bước vào trong tòa soạn báo, ai biết vừa bước vào cửa thì nhìn thấy hai thanh niên bảo vệ vẻ giận dữ quát: "Các người là ai? Đây cũng là nơi các người có thể đến hay sao? Mau cút đi cho chúng tao, nếu không…" Sau khi nhìn rõ số lượng và binh khí người đến liền cứng đờ miệng, đứng đực ở đó, không động đậy.

Họ không chỉ là bảo vệ bình thường, rõ ràng là bảo vệ của tòa soạn, nhưng cũng chỉ là chó cậy gần nhà, hơn nữa chỉ là hai tên, sao có thể là đối thủ của bốn năm tiểu đệ bang Hồ Điệp được? chúng có dự cảm không tốt, đều vội gật đầu cười bồi: "Mấy vị, mấy vị, các người đến tòa soạn mới này có việc gì vậy? Chúng tôi…"

Đinh Mặc Mặc đã xông đến trước hai tên bảo vệ, vung tay tức giận nói: "Đương nhiên là báo thù rồi!"

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Đinh Mặc Mặc đều giật nẩy người, đang muốn trách móc vài câu, nhưng nghĩ đến cô nàng này mang nhiều người đến như vậy, chợt run không ngờ cô nàng này lại có hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy, sớm biết thế, bọn họ không dám làm khó người ta, coi như một thứ đồ tiểu nha đầu bình thường. Tên bảo an lùn cười méo xệch nói: "Đinh Mặc Mặc? Cô, cô trở về rồi à? Cô, cô bị trưởng tòa soạn đuổi, không liên quan gì tới chúng tôi nhé".

Chúng còn cho rằng đối phương đến tìm hai người bọn chúng báo thù, cho nên vội vàng nói vậy.

Đinh Mặc Mặc hừ nhạt một tiếng: "Tôi muốn tìm Trương Kiến Nhân báo thù, sau khi anh ta lợi dụng tôi xong, lại còn đuổi tôi đi, cơn giận này dù thế nào cũng nuốt không trôi".

Hai tên bảo vệ nghe thấy không phải tìm chúng báo thù, lòng thở phào nhẹ nhõm, vội cười nói: "Đinh Mặc Mặc, cô nói không sai chút nào, việc này đều là anh ta làm, các người có thể đi tìm anh ta mà thanh toán".

Hai bọn chúng nhường sang một bên, dẹp đường cho mấy người họ đi, tuy tùy tiện để cho người ngoài vào tòa soạn báo, nhưng để lựa chọn với công việc và tính mạng của họ, họ vẫn chọn con đường này.

Đinh Mặc Mặc ngẩng đầu sải bước, dường như đại tướng quân đắc tanh tag.

"Ồ, đây chẳng phải là tiểu yêu tinh Đinh Mặc Mặc sao?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Cô ta chẳng phải đã bị đuổi đi rồi sao? Sao lại chạy tới đây?"

"Lẽ nào cô ta thực sự là con ong bám lấy trưởng tòa soạn?"

Những nhân viên trong tòa soạn nhìn thấy Đinh Mặc Mặc đến, ai ai cũng thì thào bàn tán, những con mắt bất mãn nhìn Đinh Mặc Mặc, còn cho rằng cô dựa vào nhục thể mới quay về trong tòa soạn, nếu thực là như vậy, miếng cơm của những người này chẳng phải không còn nữa sao?

"Nhìn cái bộ dạng quyến rũ đàn ông của cô ta, sớm biết không phải là đứa con gái chính chuyên rồi".

Một phụ nữ trung nhiên tầm hơn bốn mươi tuổi lẩm bẩm nói. Ngày đầu Đinh Mặc Mặc đến tòa soạn này thì trăm phương nghìn kế tính toán, nhưng ai ngờ người ta lại còn có thể quay trở lại, kế hoạch của họ đã bị phá sản.

"Bà, bà, bà nói gì? Hả bà tám?"

Đinh Mặc Mặc nghe thấy tiếng bàn tán, giận sôi người nghiến răng xông đến trước mặt đối phương.

"Ôi ôi, trời ơi, người đâu, giết người". Phụ nữ trung niên nào có ngờ bình thường họ ức hiếp Đinh Mặc Mặc thì lại có một ngày cô phản kháng lại thế này, trừng mắt há hốc ồm, kêu réo ầm ĩ.

Những nhân viên khác muốn tiến lên kéo hai người họ ra, lại thấy mấy người Lâm Bắc Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, bốn người trong bang Hồ Điệp lắc lắc vũ khí khiến họ hoảng sợ, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, nhìn Đinh Mặc Mặc đấu với phụ nữ trung niên đó.

"Vào, Lão Đại, không ngờ đến phụ nữ đánh nhau lại ghê gớm như thế".

Trương Minh Thắng thấy Đinh Mặc Mặc tức giận, lau mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng nói.

Lâm Bắc Phàm nhếch miệng hơi cười, gật đầu, ra vẻ thùa nhận quan điểm của đối phương.

"Lão Đại, chúng ta giờ…" Mấy tiểu đệ trong bang Hồ Điệp đi theo Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhìn quanh đám nhân viên làm việc ở tòa soạn, đều là nhân viên văn chức, người nào người nấy như mầm đậu xanh, nào có bất cứ phản kháng. Anh ta gật đầu nói: "Các người đi lên lầu 2, mang cái tên gọi là Trương Kiến Nhân xuống đây, tôi có vài lời muốn nói với anh ta".

Bốn năm tiểu đệ đồng ý một tiếng, dẹp mấy nhân viên đứng như trời chồng sang một bên, xông lên tầng hai.

Cuộc đấu đá của Đinh Mặc Mặc và phụ nữ trung niên đó dần đến hồi kết, mặt phụ nữ trung niên bị năm sáu dấu tay của Đinh Mặc Mặc cào, xem ra rất dữ tợn, còn quần áo trên người Đinh Mặc Mặc cũng bị đối phương xé rách vài chỗ, hở cả thịt ra, đủ để đàn ông nhìn thấy phải chảy cả máu mũi.

Khi đang ầm ĩ thì nhìn thấy bốn năm tiểu đệ bang Hồ Điệp đã áp giải một tên đàn ông cởi trần đi xuống, phía sau là cô con gái cũng nửa thân trần, có thể thấy rõ xem ra hai người họ vừa mới làm xong việc gì đó, kết quả lại bị mấy tiểu đệ đến làm phiền.