Lãng Tử Phụ Tình

Chương 4




Ngoài cửa số bóng đêm đã bao trùm vạn vật, giống như một lượng mực lớn hắt vào chân trời, không thấy một chút anh sáng nhỏ nhoi.

Diệp Ý Thiến ngồi ở phòng làm việc, vẻ mặt khẩn trương nghe các Phòng báo cáo. Cho đến bây giờ, không có một dấu hiệu nào do ăn thức ăn của khách sạn mà bị ngộ độc.

Khách nhân bị đưa đi bệnh viện cũng đã xuất viện, Đơn vị Vệ sinh muốn phái người đến kiểm tra, theo các biểu hiện cho thấy, có lẽ như Quý Dục Hàn nói, vị khách này trong đoàn du khách lữ hành, tối qua bọn họ ở cùng gian phòng ăn cơm.

Hơn nữa rạng sáng mới bị đưa vào bệnh viện, có vài người không gọi Phục vụ. Hiện tại Đơn vị Vệ sinh và bệnh viện đang tiến hành xét nghiệm, hy vọng có thể lập tức tra ra rốt cục là thức ăn không sạch chỗ nào. Dẫn đến ngộ độc thức ăn lần này.

Mà cô ngày càng tin tường, việc này không liên quan đến Khách sạn.

Nếu như là vậy, thật tốt quá... Nhưng mà, bất kể như thế nào thì lần này Khách sạn Phi Hạ cũng bị cảnh cáo. Nhân việc này, khách sạn cũng nên kiểm tra kỹ lưỡng một phen.

"Tổng giám đốc, Quý tiên sinh không muốn nhận lễ vật cùng thẻ vàng của Khách sạn chúng ta, anh ta hi vọng có thể gặp cô một lần". Điện thoại trên bàn vang lên, nhấn nút nghe, là âm thanh của trợ lý.

"Quý tiên sinh?". Cô theo bản năng nói lại một câu, là vị tiên sinh "kia" ư?

"Là người giúp chúng ta xế chiều hôm nay, anh ta nói có quen biết TỔng giám đốc, muốn cùng cô gặp mặt một lần". Giọng nói công thức hóa của Mary vang lên, mà Diệp ý Thiến đã rối loạn tâm trí.

Cô làm sao vậy? Không muốn gặp anh, không thể thấy anh, tuyệt đối tuyệt đối không thể thấy anh! Cô không biết mình vì sao như vậy, không biết mình có thể bình tĩnh, có thể không phát run, không phẫn nộ, không thương tâm hay không....

"Cô nói cho anh ta biết, bây giờ tôi rất bận, cảm ơn anh ta ra tay cứu giúp khách sạn, nếu anh ta không nhận lễ, vậy thì miễn phí toàn bộ phí của anh ta". Cô nói trong điện thoại.

"Vâng, tổng giám đốc"

"Có kết quả điều tra của việc Ngộ độc thức ăn, phải lập tức cho tôi biết". Hôm nay không thể trở vể chăm sóc cha rồi. Cô ngủ rất ít, đôi mắt cũng thâm quần đi.

Bất quá bề ngoài không quan trọng, đêm nay có trở về ngủ được hay không cũng không quan trọng, dù sao cô cũng không ngủ được, không chỉ chuyện của Khách sạn, mà còn có chuyện của "Anh".

Quý Dục hàn sao lại xuất hiện ở đây? Tay cô tự giác sờ cổ tay mình, nơi đó có chiếc vòng tay, chiếc vòng tay được chế tác đơn giản.... đang đeo trên cổ tay trái của cô.

Đó là anh tặng cô, tuy không đáng tiền, nhưng cô vẫn xem như bảo bối, cho dù anh phụ cô, nhưng cô vẫn luyến tiếc mà không tháo xuống. Cô đúng là cô gái ngu ngốc, rõ ràng người ta không cần cô, sao cô còn lưu luyến, nhớ mãi không quên

"Quý tiên sinh, anh không thể vào, Tổng giám đốc hiện không rảnh để gặp anh....". Ngoài cửa bỗng nhiên huyên náo, cửa văn phòng bị một người thô lỗ mở ra, âm thanh lo lắng cùng phẫn nộ vang lên.

"Anh chỉ cần 10 phút"

Diệp ý Thiến cuốn quýt đứng lên, nhìn vị khách không mời mà đến ở cửa - Quý Dục Hàn, ánh mắt dịu dàng mà kiên định khóa chặt người cô, không hề lay động, chột dạ nhìn cô.

Anh... cư nhiên dùng ánh mắt đó nhìn cô? Anh cứ như vậy mà xông vào văn phòng của cô, muốn cô cho hắn 10 phút? Anh quên lúc trước là anh bỏ rơi cô như thế nào, đối xử với cô ra sao?

Phẫn nộ dâng lên trong lòng, cô bỗng rời vị trí, đi đến bên cạnh anh. "Anh đi ra ngoài cho tôi". Cô nghe âm thanh của mình, không thể tin được đó là của cô, đầy sự oán hận và tức giận.

"Ý Thiến" Anh đứng đó, gọi tên cô.

"Mời - anh - ra - ngoài". Cô nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn Mary đứng phía sau. "Gọi bảo vệ, đuổi anh ta đi, mang anh ta...."

"Em muốn làm lớn chuyện, cho người ta biết em đuổi khách hàng ư?" Anh vươn tay đỡ cánh cửa, mày kiếm thâm thúy làm đôi mắt hiện lên sự lợi hại.

Cô yên lặng nhìn anh, nếu là trước kia, anh có thể nắm giỡ hoàn toàn cảm xúc của cô, vừa nhìn đôi mắt phảng phất ma lực của anh, cô không thể kiên trì bất cứ chuyện gì

Hiện tại, sẽ không như vậy nữa. Cô đã trải qua một lần tổn thương nghiêm trọng. Vẫn không thể ngăn cản sức quyến rũ của anh?

"Anh cho anh là ai mà xông vào văn phòng Tổng Giám Đốc? Tôi có quyền mời anh ra ngoài..."

"Em không gặp anh, anh cũng không buông tha. Anh đã đến đây, nhất định phải gặp được em, nói chuyện với em một lần". Anh mân miệng, cương nghị và kiên trì.

"Anh uy hiếp tôi ư? Bây giờ không cho anh nói, sau này anh sẽ dây dưa không rõ với tôi?". Mặt cô đỏ lên, bởi vì phẫn nộ cùng tình cảm khó nói nên lời.

Rốt cục cô hận hắn nhiều bao nhiêu? Hoặc không phải hận, mà là sợ hãi....

Quý Dục hàn nhìn tức giận trong mắt cô, biết cô hận anh thế nào. Đau khổ chạy dọc theo người anh, anh nâng mày nói: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em, không hơn"

"Chúng ta còn gì đâu....". Mắt cô hiện lên sự mạnh mẽ và ẩm ướt, vừa nhấc mắt, thấy được vẻ mặt hoang mang của trợ lý đứng sau Quý Dục Hàn.

Lý trí đột nhiên trở lại, cô lôi kéo vạt áo của mình, bình phục tâm tình.

"Mary, cô có thể ra ngoài, điều tra báo cáo bên ngoài, không được quấy rầy tối cùng Quý tiên sinh nói chuyện"

Quý Dục Hàn khẽ buông lõng khẩu khí, kì thật anh không giống biểu hiện tự tin cùng cường thế bên ngoài, anh rất sợ cô đuổi anh đi. Bởi vì trong mắt cô, không còn dịu dàng cho anh nữa ---- anh thật sự làm tổn thương cô rất nhiều, anh phải làm như thế nào để bù đắp lại cho cô?

Vượt qua thời gian hai mươi lăm năm, xuyên qua không gian và thơi gian, anh có thể đến bên cô, tuyệt đối không buông tha cho cô! mặc kệ cô đối xử với anh thế nào, anh cũng sẽ không buông tha.

Mary đi rồi, anh đóng cửa ban công. Cô quay lưng lại, không hề nhìn anh, cũng không muốn nhìn anh.

Anh cứ như vậy quay về? Muốn cùng cô nói chuyện? Bọn họ còn gì đâu để nói, lúc ra đi không phải đã nói rõ ràng...

Cô đuổi theo đến sân bay cầu anh ở lại, anh không phải không quay đầu lại mà vẫn ra đi đó sao? CÔ thậm thí... CÔ bỗng nhiên nắm chặt 2 đấm... Không cần suy nghĩ, không cần nhớ lại, đoạn trí nhớ này đã phủ đầy bụi nơi sâu nhất trong lòng, không cần anh khơi lại, cũng không muốn khơi lại!

"Anh rốt cục muốn nói gì? Còn gì đâu mà nói?" Cô nhìn bóng đêm ngoài khung cửa, không biết mình nói gì, cũng không biết thân thể run nhè nhẹ.

Quý Dục Hàn nhìn thấy được, thấy cô run run nhẹ, cảm giác được cô rất xa cách. Qua hai mươi lăm năm, năm đó chính anh nói với cô những gì, đã làm những gì, giờ này giống như cuốn phim quay lại trong đầu anh, hình ảnh rõ ràng, như mọi thứ đều xảy ra hôm qua.

Giờ phút này có thể đối mặt nói chuyện với cô, tim anh cũng cảm thấy run rẩy. Từng nghĩ đến cảnh này bao nhiêu lần xuất hiện trong mơ, nhưng bây giờ lại xuất hiện chân thật ở cuộc sống, "Ý Thiến". Có thể gọi tên cô như vậy, anh cảm giác hô hấp của mình như ngưng trọng. "Anh tới để xin lỗi em". Đã bao lần anh mặc niệm và hối lỗi, nói với cô nhiều năm nay anh vẫn nhớ nhung cô. Không nghĩ rằng hôn nay nói ra, hết thảy đều bình thường...

Xin lỗi? Anh đang nói gì vậy? CÔ dùng sức cắn môi, trợn to mắt, ngăn không cho nước mắt tràn khóe mi.

Hơn hai tháng trước, anh cũng dùng âm thanh đó, dùng khẩu khí đó, nói với cô rằng anh và cô không hợp, bọn họ không thể bên nhau, anh phải đi...

"Anh có gì phải xin lỗi? Lời đã nói ra, tôi cũng hiểu được ý của anh... anh hiện tại... còn xin lỗi gì nữa?". Cười trào phúng, cô không rõ lời anh, cũng không muốn hiểu.

Quý Dục Hàn nói qua những lời trong đầu...

Ngày đó, anh như lính đào ngũ, thu dọn hành lý. Nhân lúc cô đi làm mà ra đi. Anh hốt hoảng, vội vàng, khi anh mở cửa thấy cô đứng đó, cô vô cùng kinh ngạc và bối rối....

"Tôi còn nhớ rất rõ! Hôm đó vì Công ty du lịch không có đoàn, tôi có thể tan ca sớm về với anh. Tôi mua đồ ăn anh thích nhất, sương sa trà xanh, khi tôi mở cửa thấy anh xách hành lý vội vàng ra đi..."

"Anh...". không hiểu vì sao vội vàng như vậy, không có trách nhiệm như thế? Cổ họng anh nghẹn cứng, nghe âm thanh bi thương của cô, không biết giải thích gì...

Diệp Ý Thiến tươi cười, nụ cười mỏng manh trên môi cô, lúc nào cũng có thể biến mất. "Anh có nhìn thấy tôi rất kích động phải không? Quý Dục Hàn, đây là thói quen ứng phó với phụ nữa của đàn ông sao? Tôi nói cho anh biết, nhà anh xảy ra việc, anh phải về Đài Bắc xử lý, tôi lại dễ dàng tin anh như vậy, còn ngây ngốc chờ đợi anh quay về".

Quý Dục Hàn nhếch môi, mỗi câu nói của cô như đâm sâu vào lồng ngựcc của anh. ĐÚng vậy, anh nhớ rất rõ ràng từng câu từng chữ nói với cô. Anh nói anh phải về Đài Bắc, cho cô số điện thoại ở Đài Bắc, nói cho cô rằng khi giải quyết xong việc ở Đại Bắc,anh sẽ về...

"Tôi chấp nhận cho anh đi, tôi nghĩ muốn đưa anh ra sân bay, nhưng anh bảo không cần. Tôi như vậy sẽ làm anh luyến tiếc... Lúc đó anh nói thật êm tai, tôi nghĩ anh thật sự phải quay về có việc, nghĩ đến lòng anh có tôi, rồi sẽ quay về..." Không, cô không muốn nhớ lại khoảnhkhắc đó, nhớ lại chuyện mỗi một khắc sẽ làm cô đau đến tận xương tủy!

Diệp ý Thiến đến gần cửa sổ vài bước, thầm nghĩ cách xa anh một chút, tránh đi hương nước hoa quen thuộc, như vậy cô mới có thể trấn định.

Nhưng lòng bàn tay cô run run, vì là nổi đau không lâu trước kia, bây giờ ùn ùn kéo đến, bao phủ toàn bộ tâm trí cô.

"Nhưng tôi lại phát hiện anh để lại lá thư trên đầu giường, khi tôi vào phòng sửa soạn hành lý..."

"Em muốn..." Quý Dục Hàn run run, anh bắt gặp đôi mắt đau khổ mà mị hoặc, cuồng vọng. "Theo anh về nhà?"

"Đúng vậy! Nhà anh có việc, tôi là bạn gái của anh, hắn là nên trở về với anh. Nhìn anh có vẻ lo âu, tôi nghĩ nhất định là có chuyện lớn..." Cô nghiêm túc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, xa xa là cao ốc Lâm Lập, ngọn đèn sáng như ngọc, nhưng lòng cô là một mảnh hoang vắng. "Kỳ thật anh chỉ muốn rời xa tôi mà thôi, anh muốn trốn tránh tôi, nên mới lo âu bất an như vậy. Anh sợ tôi phát hiện anh muốn trốn tránh tôi, chưa bỏ ý định làm phiền anh?"

Anh là như vậy! Hít sâu một hơi, anh không thể thanh minh cho bản thân, tại sao thời gian không trở lại trước kia, lúc anh gặp cô? Như vậy anh sẽ làm lại từ đầu. Không lừa gạt cô, không làm lòng cô bị tổn thương, anh sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, che chở cho cô, cho cô không bị tổn thương...

Khôngthể có lòng tham như vậy, anh đã có thể quay lại đây, sao có thể hy vọng xóa sạch mọi lỗi lầm của mình? Anh có thể trở về. Đã là ông trời cho anh cơ hội, sám hối với cô, cho anh cơ hội được cô khoan dung tha thứ!

"Anh còn nhớ rõ anh viết gì không? Anh đương nhiên nhớ rõ, làm sao quên được?" CÔ tươi cười mà thống khổ, đôi mắt giờ đây đã bị che kín bời đau đớn và đùa cợt.

Anh nhớ rõ, đó là một phong thư thật ngắn gọn, đặt trong phong bì màu trắng bình thường, khi viết thư, tâm tình anh hoảng loạn, nên anh không châm chước câu chữ, anh chỉ viết mấy câu ngắn gọn:

Ý Thiến, chúng ta bên nhau rất vui vẻ, nhưng anh phát hiện chúng ta không hợp nhau. Cho nên anh phải quay về Đài Bắc, em không cần tìm anh.

Để chúng ta đoạn mối duyên này, ghi nhớ những điều tốt đẹp về nhau, được không?