Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 113-1: Lão hổ khương (1)




Lâm Dật Phi sờ mặt nói:

– Tôi chỉ muốn ông thành thật trả lời tôi vài vấn đề, nếu như tôi thoả mãn, ông không những không bị ăn, còn có thể thoải mái sống tiếp phần đời còn lại.

– Cậu nói, cậu nói đi người anh em.

Du Lão Thử gật đầu liên tục, trong lòng cười khổ, thoải mái sống tiếp phần đời còn lại? Ta thấy nếu hai người chúng ta không thoát ra mê cung, có thể sống thêm một tháng thì đúng là ông trời không có mắt.

– Làm thế nào mà ông cầm cự được qua mười mấy ngày này?

Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi.

– Ban đầu còn thừa chút đồ ăn…

Du Lão Thử cười khổ nói:

– Tôi ăn tiết kiệm, chỉ cần không chết là được, lúc đó mới nhịn qua được mười mấy ngày. Mấy ngày nay mỗi ngày đều đào hốc tường, mong tìm được chút cây hay nấm dại, còn nữa, hai ngày trước tôi bắt được vài con chuột, lúc đó mới tiếp tục qua được mấy ngày, cậu thấy không tôi bỏ sức bỏ tâm tư muốn sống sót, nhưng dù thế nào, chúng ta cũng không thể ăn thịt người, người anh em, cậu bảo có đúng không?

Lâm Dật Phi nhìn ông ta luôn lấy nhân nghĩa đạo đức ra nói, đơn giản là muốn khống chế mình, không khỏi buồn cười, ông Du Lão Thử này già đời giảo hoạt, cũng không phải dạng tốt gì.

– Thứ hai, thân phận của Nghiêm tiên sinh là gì?

– Cậu thật sự không biết?

Du Lão Thử có chút kinh ngạc, nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi không tốt, vội vàng nói:

– Hắn tên Nghiêm Triêu Minh, tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thăng phương Bắc, nghe nói giá trị bản thân hơn trăm triệu, nhưng tuổi hắn không lớn lắm, tuy không đến mức phất nhanh sau một đêm, nhưng cũng chỉ mới một hai năm mà thanh danh đã lên rất cao, không rõ tiền của hắn từ đâu mà ra, tôi đoán hơn một nửa là lập nghiệp từ buôn lậu, nếu là cách bình thường thì sao có thể tích vốn nhanh như vậy.

Lâm Dật Phi gật đầu, Du Lão Thử và Kế Béo đều nói giống nhau, xem ra thân phận bên ngoài của Nghiêm tiên sinh là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thăng, gã lén lút làm gì hắn không quan tâm, trầm ngâm một lúc, cuối cùng hỏi một vấn đề hắn quan tâm nhất:

– Làm sao ông tìm được cái mê cung dưới mặt đất này?

Không ngờ vấn đề này không phải là vấn đề với Du Lão Thử:

– Hắn có một tấm bản đồ, là bản dập.

Du Lão Thử đáp:

– Nhưng chỉ đánh dấu vị trí bảo tàng một cách mơ hồ, lại không vẽ mê cung, vốn chỉ cho rằng đây là cổ mộ, có tôi ra tay không phải nắm chắc mười phần sao, nhưng thật không ngờ, giờ lại phải bỏ cả cái mạng già ở đây.

Du Lão Thử vừa kể, vừa lưu ý sắc mặt của Lâm Dật Phi, nhìn thấy hắn đang mặt không chút cảm xúc nhìn mình chằm chằm, đoán không ra là mừng hay lo. Du Lão Thử vội cười bồi nói:

– Đương nhiên, tôi chỉ là một công cụ, mà công cụ muốn làm gì không thể tùy theo bản thân.

Ông ta không rõ Lâm Dật Phi tại sao muốn hỏi như thế, trách nhiệm có thể đẩy thì cứ đẩy.

Lâm Dật Phi chỉ chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, bản dập? Nói như vậy có nghĩa là vẫn còn bản chính. Địa điểm của mê cung dưới lòng đất này năm đó ngoài mình ra, người biết nơi này tuy không nhiều, nhưng cũng có mấy người. Lẽ nào nói đây là những thứ bọn họ vẽ lưu truyền lại và bị người sau phát hiện, cho nên mới tìm đến địa điểm này?

Việc này xem ra Du Lão Thử cũng không thể hiểu hết. Lâm Dật Phi không buồn hỏi thêm, người duy nhất biết được chân tướng chính là tay Ngiêm. Nhưng y cũng chết ở đây, xem ra tất cả những điều này hơn phân nửa đã biến thành bí mật.

Du Lão Thử căng thẳng nhìn Lâm Dật Phi, không biết câu trả lời vừa rồi của mình có hợp với ý của hắn hay không. Ông ta tuy biết cho dù Lâm Dật Phi không ăn thịt mình, thì cơ hội sống của mình cũng xa vời. Chỉ có điều nguyện vọng được sống của ông ta rất mãnh liệt, giống như Lâm Dật Phi khi bị chôn trong đất vậy, không chịu dễ dàng buông tha.

– Sao ông không đào lên?

Lâm Dật Phi đột nhiên cười nói:

– Nghe nói tay nghệ đào đất của ông không tệ, tôi cũng nhìn thấy qua lối vào mà ông đào, nói không chừng đào lên cũng có hi vọng đấy.

Du Lão Thử cười khổ lắc đầu:

– Cậu đừng nói giỡn nữa. Lúc đầu tôi cũng có suy nghĩ này. Tuy nhiên chọn được hai vị trí để đào, một chỗ thì vừa đào được mấy cái nước đã rỉ ra, tí tách rớt xuống nên tôi không dám đào nữa, sợ có mạch nước ngầm nào đó bị tôi đào vỡ, tới lúc đó thì muốn chạy cũng không kịp.

– Ông nói nguồn nước chính là ở chỗ đó sao?

Lâm Dật Phi chợt nói.

Du Lão Thử sắc mặt thay đổi một chút, vốn hi vọng lấy điều này để khống chế Lâm Dật Phi, không ngờ mình vô ý nói ra, hắn lại thông minh như vậy, rất nhanh đã đoán ra được, chỉ đành cười khổ:

– Không sai, tôi liền lấy một ít vải, hàng ngày thấm ở bên dưới rồi vắt ra lấy nước uống. Nếu không tôi dẫn cậu đi uống nhé.

Người ta nếu đoán ra được rồi, Du Lão Thử ngược lại rất lưu manh, làm ra bộ rộng rãi. Thấy Lâm Dật Phi không hé răng, trong lòng thấp thỏm nói:

– Tuy hơi bẩn chút, nhưng nếu muốn sống thì cũng không còn cách nào cả.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, thấy có chút khâm phục với ông Du này. Nếu như thực đã đến mức độ này, mà vẫn kiên trì không ăn thịt người, thì xem ra con người này cũng có chút nguyên tắc.

Du Lão Thử thấy Lâm Dật Phi nhìn mọi thứ đều bình thản, không chút quan tâm đến chuyện sinh tử, thì trong lòng không khỏi thấy kỳ quái. Tuy nhiên nghĩ lại, Lâm Dật Phi có thể là mới đến mê cung, không biết đến mùi vị đói và khát:

– Còn một chỗ nữa nhưng đất rất là rắn. Tuy tôi có thể đào được, nhưng không thể đảm bảo đá lớn bên trên không theo đó mà rơi xuống. Hơn nữa tôi vẫn e dè cái mạch nước ngầm kia. Khi đó thể lực của tôi đã tiêu hao không ít, nên cũng vứt bỏ ý niệm này. Khí lực hoạt động của tôi bây giờ có hạn. Nếu thật sự sụp xuống đây, thì thoát không nổi đâu.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, xoay người đi vào về lối giữa:

– Cậu làm gì vậy người anh em?

Du Lão Thử lớn tiếng hỏi.

– Đương nhiên là tìm lối ra rồi, lẽ nào là đợi chết giống như ông sao?

Lâm Dật Phi cũng không quay đầu lại nói.

– Cậu…

Du Lão Thử vốn muốn khuyên hắn từ bỏ ý tưởng này, lời vừa tới cửa miệng liền thay đổi suy nghĩ:

– Vậy thì chúc cậu may mắn.

Lâm Dật Phi đột nhiên muốn đi, vượt quá dự liệu của ông ta. Làm sao mà nhìn người này không giống ngốc chút nào cả, lẽ nào hắn vẫn chưa biết huyền bí của mê cung sao?

Lâm Dật Phi dừng bước:

– Ông không đi cùng tôi à?

Du Lão Thử cười khổ nói:

– Tôi thực sự đi không nổi, giữ lại chút sức lực còn có thể bắt được dăm con chuột, không chừng còn có thể sống thêm vài ngày.

Lâm Dật Phi cười. Lối ra của thông đạo đã bị chặn, cho dù là hắn cũng phải tìm một lối ra khác. Nhưng hắn không vội, bởi vì đối với hắn mà nói, thức ăn không phải là nan đề.

Nhìn bóng lưng của Lâm Dật Phi dần biến mất, Du Lão Thử mấy lần định chạy theo, do dự hồi lâu, ông ta vẫn từ bỏ ý định đó. Đột nhiên ông ta nằm rạp xuống, tai dán chặt xuống mặt đất, một lúc lâu sau trên mặt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.