Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 229-2: Ám sát! (2)




Áo giáp hay nhứng thứ gì đó đều không phải là thứ bọn chúng quan tâm, cái bọn chúng chú ý tới chính là những món đồ cổ bằng ngọc. Về sau cái hố kia lại bị các cán bộ địa phương khai quật, bảo vệ đã biến thành hoàn toàn khác. Đợi đến khi bản thân biết được, cùng với Du Lão Thử đi tới thì nguyên trạng 100% có thể giữ lại đã là tốt lắm rồi!

Tuy rằng tự mình có thể tìm được chỗ bản thân ban đầu nên dừng chân, đào bới một chút, nhưng lại không có thu hoạch được gì. Chẳng những không tìm được tín vật đính ước cho mình, cho dù bản thân mang thanh trọng kiếm hình côn sắt kia cũng không thấy bóng dáng đâu. Thông thường mà nói, những thứ rơi vào tay của bọn Dương Tam, một tên cướp, cộng một tên trộm thì chẳng có gì lạ.

Kỳ thật Thiếu Niên đã sớm đưa ra giả định rằng lần thứ nhất Dương Tam chỉ lấy được một ít hàng mẫu, tìm được người mua là Uông Tử Hào. Nhưng lại bị Lâm Dật Phi phá hỏng, dẫn tới họa sát thân cho Lâm Dật Phi. Sau khi Dương Tam đợi người xác nhận có lợi, trong lúc chuẩn bị làm một chuyến lớn lần thứ hai thì cái hố kia lại bị công bố với toàn thể mọi người. Lúc này mới ăn trộm thì không được, bèn đổi sang cướp công khai. Nhưng bởi vì vật thì ít mà người thì nhiều, băng cướp không phải chỉ có một, bị thương rất nhiều người. Vì thế mới kinh động tới Cục Anh ninh quốc gia, nhắm đúng Chương Long Châu hành động, truy lùng dấu vết đến mãi tận thành phố Giang Nguyên.

Tuy nhiên Chương Long Châu lại ôm ý niệm thả con săn sắt bắt con cá rô, muốn thông qua Uông Tử Hào, tìm ra người giao dịch chính thức. Lúc này mới tìm đến mình nói chuyện tâm tình để thả Uông Tử Hào ra. Tuy nhiên hiện tại nhóm người Đinh lão đại bị thương vong gần hết, Chương Long Châu lại không có động tĩnh gì, không biết rốt cuộc y có tính toán gì?

Thiếu Niên cho rằng bản thân suy đoán không sai, đồng thời cho rằng Uông Tử Hào đã lấy được miếng ngọc này từ trong tay Dương Tam. Phải nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng không ngờ Uông Tử Hào lại lắc đầu khổ não trả lời:

– Lâm tiên sinh, cậu nói đùa à, miếng ngọc này không hề có bất cứ vấn đề gì, là vật gia truyền nhà chúng tôi để lại!

Lâm Dật Phi nghe tới đây thiếu chút nữa đã nhảy lên, chỉ có điều lần này lạnh lùng nhìn Uông Tử Hào nói:

– Tôi cho rằng cậu thực sự muốn công bằng!

Uông Tử Hào có chút lo lắng, thiếu chút nữa đã chỉ tay lên trời thề:

– Tôi không hề lừa cậu, đúng là vật gia truyền nhà chúng tôi.

Không hiểu tên tiểu tử trước mắt đang nói thật hay nói xạo, Lâm Dật Phi trong lòng hơi hoang mang, cho rằng có khả năng số ngọc trong hố kia biến thành vật gia truyền nhà Uông Tử Hào. Bản thân lại cho rằng có khả năng trong hố đó có Loan Phượng Thanh Đảo, bọn họ dường như đã nhận định là tuyệt đối có. Vậy rốt cuộc là Uông Tử Hào nói dối, hay vẫn có một huyền cơ khác mà bản thân vẫn chưa nghĩ ra?

Chỉ có điều khi nhìn thấy vẻ mặt của Uông Tử Hào không giống như giả tạo, Lâm Dật Phi hít hơi thở dài, điều chỉnh suy nghĩ một chút rồi nói:

– Được thôi, nếu cậu đã nói miếng ngọc này là vật gia truyền nhà cậu, vậy tổ tiên cậu từ đâu đến?

Uông Tử Hào lắc đầu:

– Tôi không biết.

Nhìn sắc mặt không tốt của Lâm Dật Phi, y cuống quít nói:

– Tôi thực sự không biết, tôi lấy từ trong phòng sách của cha tôi. Miếng ngọc này thực ra…thực ra là…

Y nói một hồi lâu, lại nhìn thấy gương mặt gần như sắp đóng băng của Lâm Dật Phi, cuối cùng đành cắn răng nói:

– Lâm tiên sinh, nói thật lòng miếng ngọc này không đáng giá chút nào. Tôi đã đi tới cửa hàng đá quý giám định một chút. Miếng ngọc này tuy có năm tuổi, nhưng lại không phải là loại tinh khiết.

Phong Tuyết Quân trong lòng thầm tức giận, nghĩ tới lúc gã tặng cho cô đã ba hoa khoác lác nói là đồ cổ mấy trăm năm, quan trọng giống như đối với mình vậy, thế hóa ra lại là một đồ không giá trị. Không đợi Uông Tử Hào nói nhiều lời, cô căm phẫn tháo chiếc vòng cô ném lên bàn, không nói một lời.

Uông Tử Hào liếc mắt nhìn Phong Tuyết Quân. Nếu như theo tính cách trước đây, những cô gái dám ngỗ nghịch với bản thân như vậy thì sớm đã ăn một cái tát rồi. Chỉ có điều không rõ Lâm Dật Phi đang nghĩ cái gì, hay dư tình với Phong Tuyết Quân chưa hết. Nắm lấy chiếc vòng cổ, hai tay cung kính đưa miếng ngọc kia đặt vào tay Lâm Dật Phi:

– Nếu Lâm tiên sinh đã thích, vậy tôi xin tặng hết cho cậu.

Lâm Dật Phi không hề khách khí, đưa tay ra đón lấy, không rõ trong lòng kích động hay ra làm sao mà lại cảm thấy chấn động nhỏ mơ hồ trên miếng ngọc. Thiếu Niên vuốt ve hoa văn trên miếng ngọc kia một hồi lâu không nói gì. Uông Tử Hào tuy vô cùng sốt ruột giống như đang ngồi trên nồi lửa vậy, nhưng lại không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Dật Phi. Cuối cùng khi nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên mới vội hỏi:

– Lâm tiên sinh, đó là ngọc Loan Phượng Thanh Đảo sao?

– Tôi hỏi lại cậu một câu.

Ánh mắt Lâm Dật Phi khẽ động đậy, giảm thấp giọng xuống hỏi:

– Rốt cuộc là ai khăng khăng muốn miếng Loan Phượng Thanh Đảo kia?

Phong Tuyết Quân phát hiện mình hoàn toàn trở thành vật làm nền, trong mắt luôn cho rằng mình có thể đũa giỡn cùng lúc với hai người đàn ông, nhưng không ngờ đến nhìn họ cũng không thèm nhìn, trong lòng đã vô cùng không thoải mái. Nghe thấy Lâm Dật Phi lại hỏi vấn đề không liên quan đến mình, đang tính đứng dậy rời đi, để bọn họ thấy ngọc quan trọng hay bản thân cô quan trọng hơn. Nhưng lại không thể ngờ rằng tên Uông Tử Hào ở bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng kinh ngạc, sắc mặt tái mét đứng bật dậy, hoảng sợ nhìn Lâm Dật Phi nói:

– Cậu vừa nói cái gì?

Lâm Dật Phi vui mừng khôn xiết, thản nhiên nói:

– Tôi nói là ai là người cố ý muốn cậu đòi tôi ngọc Loan Phượng Thanh Đảo?

Trong mắt Uông Tử Hào hiện lên vẻ phẫn nộ, rồi lại biến thành sự hoảng sợ vô cùng nhìn Lâm Dật Phi. Ánh mắt giống như nhìn quái vật vậy, sau một hồi lâu mới lên tiếng nói:

– Là tôi thích thú với nó, không có ai sai khiến hết.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Nếu đã nói như vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa?

Lúc này Thiếu Niên mới đứng dậy, Uông Tử Hào vội nói:

– Lâm tiên sinh, quả thực là tôi không thể nói.

Lâm Dật Phi không để ý tới, xoay người bước đi.

– Bình tĩnh, bình tĩnh đã…

Uông Tử Hào lại kêu lên:

– Mọi việc có thể thương lượng được, Lâm tiên sinh.

Nhìn thấy Lâm Dật Phi xoay người lại, y thấp giọng nói:

– Tôi nói cho anh biết, anh đừng nói cho ai nghe.

Thấy Lâm Dật Phi gật đầu, Uông Tử Hào do dự trong giây lát rồi nói:

– Cần Loan Phượng Thanh Đảo chính là….

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên một tiếng “pằng” vọng tới. Lâm Dật Phi bất động, chân dùng hết sức đã lùi lại về phía sau một bước, chấn động toàn thân. Uông Tử Hào vẫn đứng ở đó, chỉ có điều ánh mắt dại ra, một dòng máu tưới từ từ chảy ra từ huyệt thái dương!

Trong quán cafe có rất nhiều đôi tình nhân nhưng không ai để ý tới, đến cả người đứng gần trong gang tấc như Phong Tuyết Quân cũng không để ý tới. Chỉ đứng bên cạnh thấy Uông Tử Hào hơi lay động rồi bíu tay về hướng mình. Cô đưa tay vịn chặt y, ánh mắt không kìm được nhìn về hướng Lâm Dật Phi. Thời khắc đó Phong Tuyết Quân ngẩn người ra, một Lâm Dật Phi vừa đứng trước mắt giờ đã biến mất trong hư không!