Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 102: Mâu thuẫn




Khi chạy tới ngoài khoảng trống, đã ẩn ẩn nghe được xao động từ chỗ xa. Rất nhiều lang tụ tập ở hai bên rìa đá không bằng, lạnh mắt quan sát.

Có lẽ là Lang Vương không có hạ quy định bắt buộc gì, hoặc là thanh lang đủ sức cưỡng hành đột phá, Lâu Ánh Thần không phải đợi bao lâu đã thấy được thanh lang đang nhe nanh múa vuốt chạy tới, tên đó dừng lại cách không xa trước mặt, sau lưng đám lang truy kích chỉ liếc sang đây một cái, rồi lắc đuôi tản ra hai bên.

“ Hắn ở đâu” Thanh âm có chút khàn, thanh lang tức giận nhìn Lâu Ánh Thần, tràn đầy sát khí.

“Liên quan quái gì tới ngươi?” Lâu Ánh Thần lạnh giọng trả lời, y đang cố gắng nhẫn nhịn áp chế nộ hỏa của mình, không phải không muốn cho thanh lang chết, chỉ là cảm thấy đơn giản cắn chết nó thì quá tiện nghi cho nó rồi trong não có ít nhất một trăm phương pháp để cho nó hối hận mà sống tiếp, cho nên, phải tìm một loại tiết hận tốt nhất, hoặc là, đòi chút bồi thường?

“Ta không muốn nói chuyện nhảm với ngươi, trả hắn lại cho ta!” “Trả?”

Từ này khiến trong đầu Lâu Ánh Thần có thứ gì đó bùng nổ, lông sau gáy y dựng đứng, thân thể nghiêng về sau, rồi vù một cái bổ tới, thanh lang cũng không ngây ngẩn, khi Lâu Ánh Thần vừa có động tác thì nó đã chuẩn bị sẵn, hai con lang nhay chóng cắn xé nhau, tiếng gầm gừ không dứt.

“Không tới giúp y?” Cửu Thiên nhìn Phù Xuyên đang nhàn nhã tới lui trong bụi cây, bình tĩnh hỏi, tên kia thì đang đùa giỡn đem gấu con thích chạy loạn trên đất ôm trước ngực, nhún nhún vai cười hỏi: “Có chỗ nào cần thiết?” “Con thanh lang đó rất mạnh.” Cửu Thiên hơi co giật lưng một chút, chỗ gần xương sống có một vết thương, khi đi ngăn cản thanh lang nó đã bị rạch trúng. Phù Xuyên khì khì mũi, than: “Ngươi tựa hồ đối với A Thần rất có ý kiến. Ta không trông mong ngươi có biểu hiện tốt với y, dù sao y cũng không thích những thứ này, nhưng ta phải cảnh cáo ngươi bất luận thế nào, đừng thử đi chọc giận y…… thật ra, gia hỏa đó rất biết nhịn, mà một khi đã phát giận rồi…….” Nó nghĩ tới lần đầu tiên khi gặp mặt con lang xám dơ bẩn tàn tạ đó, và thêm sự tàn nhẫn và hung hãn lúc cắn chết Á hạc, “Tóm lại, đừng lấy sinh mạng của mình ra đùa.”

“…….” Trước giờ chưa từng thấy Phù Xuyên có biểu tình nghiêm túc như thế, Cửu Thiên hơi ngưng trệ một lát, chuyển mục quang vào trong vòng chiến lần nữa, con lang xám đó, hoàn toàn không thể nhìn ra có cái gì đặc biệt, đang nghĩ tới chỗ này, lại thấy Lâu Ánh Thần phi lên đè ngã thanh lang, móng vuốt phải bốp một cái dùng lực độ cực mạnh để vỗ vào ngực thanh lang, hàm răng đồng thời đâm xuyên vào cổ họng đối thủ, thanh lang trong lúc nguy cơ lùi cả phần đầu về sau để tránh né, phía dưới cổ thoát hiểm chỉ để lại một lớp da bị đâm xuyên, nhưng Lâu Ánh Thần không có thả lỏng, hàm răng cắn lại kéo xé lên trên, kéo theo cả thân thể thanh lang bị nhấc lên, hàm răng bén nhọn rạch phá da thịt, mang theo hoa máu chảy đầy, tá lả trong không khí. Nhất thời, chiến đấu biến thành huyết tanh, nhưng hai con lang lập tức tách ra, tựa hồ là tác chiến trầm mặc tạm thời dừng lại. Cẩn thận quan sát, trên chân trước của Lâu Ánh Thần có khá nhiều đạo vết cắn trình độ bất đồng, mà thanh lang thì toàn thân đầy máu, đặc biệt là dưới cổ, lớp da bị kéo xé rách lật ra, không ngừng có huyết dịch đỏ tươi tí tách chảy xuống, ***g ngực của nó đồng dạng cũng bị rạch mấy vết thương rất sâu, tình trạng thảm không thể tả.

“Còn dám tiếp tục? Ta sẽ cho ngươi chết rất thảm.”

Lâu Ánh Thần lãnh đạm mài vuốt, rất lâu không phát tiết như thế, y cảm thấy trong xương cốt tựa hồ có thứ gì đó bị đánh thức.

“Hừ…… hừ……”

Thanh lang không đáp, không biết có phải là không có chỗ cho nó mở miệng không, ánh mắt nó thì chưa từng cải biến, âm lạnh, tàn độc, như nguyền rủa mà trừng trừng Lâu Ánh Thần. Không thèm để ý tới vết máu bết dưới chân, thanh lang bạo nộ khởi động móng vuốt, ý đồ tìm cơ hội phản kích, lúc này, Lang Vương đột ngột xuất hiện, tựa hồ đối với thảm trạng của hiện trường có chút ngoài ý muốn, nó ngừng một lát mới nói: “Con lang đó tỉnh rồi, Thần….. nó muốn gặp ngươi.”

“…….”

Lâu Ánh Thần nhíu mày, có chút không vui vì bị xen vào, nhưng lý trí nói cho y biết hiện tại bệnh nhân mới là quan trọng nhất, trừng thanh lang một cái, y còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trước mắt một trận gió màu xanh, thân thể đột nhiên bị đụng văng ra một bên, thanh lang vốn đang xuy yếu đột nhiên lại trở nên cường thế, nhìn thanh lang nhảy qua Lang Vương xông thẳng vào hang động, Lâu Ánh Thần gấp rút đuổi theo, Lang Vương lại chắn ngay trước mặt, bình tĩnh nói: “Thần, để chúng…..”

“Ngươi vì sao không ngăn cản nó!”

Lâu Ánh Thần căn bản không muốn nghe cái gì, phẫn nộ vì bị ngăn cản nhất thời bạo phát lên người Lang Vương, Lang Vương còn chưa kịp hồi thần, y lại lạnh lẽo nghiến răng: “Nếu như Xích Nha xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha thứ cho ngươi” Lời chưa nói hết, người đã xông về phía hang động.

“……. Vương……”

Thấy bầu không khí không đúng, Phù Xuyên nhanh chóng chạy qua, lo lắng nhìn Lang Vương, trước giờ nó chưa từng thấy hai con lang này tranh cãi, hiện tại…… làm sao lại thế?

Con Xích Nha đó chẳng qua là một kẻ đi theo đàn thôi……

Lang Vương không tiếp lời, nhìn vào trong hang động đen kịt một mảng, thần tình bi thương khó tả.

Ngươi trước giờ đều không chịu nói ra tâm sự của bản thân

Mà biểu hiện lúc này có phải là có thể nói rõ……. thật ra trong lòng ngươi luôn rất hận ta…….

Cẩn thận chống đỡ thân thể đứng lên, Xích Nha nỗ lực muốn bày ra một bộ dáng thân thể tốt lên rất nhiều, cảm thấy thân mình sạch sẽ hơn hẳn, nó cũng cảm thấy tâm lý thoải mái hơn không ít, không muốn ở trước mặt Lâu Ánh Thần bày ra một bộ dạng dơ bẩn, nghe ngoài cửa động có tiếng chân gấp gáp, nó nỗ lực làm gương mặt tươi cười, giống như trước đây chào hỏi: “Lão đại…… đã lâu không……..”

Thân ảnh xuất hiện khiến nụ cười của nó đông cứng trên mặt, giây tiếp theo, khí lực chân sau đột nhiên bị rút sạch sẽ, nó binh một tiếng ngồi phịch xuống, mặt tái nhợt trừng trừng thanh lang.

Tại sao là nó…… tại sao……. lão đại đi đâu rồi…….

Không chú ý tới bản thân toàn thân run rẩy, Xích Nha trừng đăm đăm thanh lang đứng ở động khẩu, cuối cùng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rú điên cuồng, biết rõ cho dù như thế cũng không ích gì, nhưng nó vô pháp khống chế nỗi nữa, dường như tiếng kêu có thể xua đuổi đối phương, thanh lang ngưng trệ ở trước động, đã biết rõ sẽ xuất hiện kết quả này, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy, trong lòng vẫn không kìm được từng trận co thắt, nó cảm thấy chân mình cứng ngắc, giống như đã biến thành tảng đá, vô pháp di chuyển, cũng không dám di chuyển. Từ sau khi phát hiện Xích Nha mất tích, nó chỉ muốn giành Xích Nha trở về, khi đánh nhau với Lâu Ánh Thần, nó nghĩ sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với Xích Nha, nhưng mà hiện tại……. nó không dám lại gần, nó sợ bất cứ hành động nào của mình cũng đều kích thích tới đối phương.

Khi nó đang ngây dại ra đó thì Lâu Ánh Thần đã xông vào, nhanh chóng đi lại bên Xích Nha, sau đó dùng cổ không ngừng chạm vào thân thể đối phương: “Xích Nha, Xích Nha, đừng lo lắng, ta tới rồi, đừng lo lắng…….” Có lẽ là an ủi thật sự có hiệu quả, Xích Nha quả nhiên từ từ an tĩnh lại, ô ô kêu lên, chân trước không thể chống đỡ sức nặng của cơ thể từ từ ngã xuống.

“Lão….. đại……”

“Ân, ta ở đây, không sao đâu, ta sẽ không để nó lại gần ngươi”

“……. Lão đại…….”

“Ta ở đây, sẽ không vứt bỏ ngươi.”

Nhãn thần Xích Nha đờ đẫn một chút, có lẽ vì kêu rú tiêu hao quá nhiều thể lực, cuối cùng không chịu được nghiêng đầu qua, lần nữa chìm vào hôn mê.

Lâu Ánh Thần nhẹ nhàng đặt nó nằm yên, xác định tư thế này không đè lên vết thương rồi mới xoay người, mặt đầy sát khí đối diện với thanh lang: “Cút đi, ở đây không phải là nơi ngươi có thể vào.” Thanh lang không phản bác cái gì, nhãn thần tham luyến nhìn chăm chú gương mặt say ngủ của Xích Nha, đó là sự an tâm mà khi ở cạnh bên nó chưa từng xuất hiện.

Trầm mặc rất lâu, cho đến khi Lâu Ánh Thần không chịu nổi muốn chủ động xuất kích, thanh lang lại nói: “Hắn là của ta, tuyệt đối” Một câu nói chưa xong, đã quay người đi ra, dứt khoát nhanh lẹ không giống như nó trước đây.

“…….” Lo lắng thanh lang có âm mưu gì, Lâu Ánh Thần không rời khỏi hang động, an tĩnh ngồi bên cạnh Xích Nha, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Về đêm, không còn thứ gì xao động.

Lâu Ánh Thần quan sát bốn phía xác định thanh lang không xuất hiện xong, mới chậm rãi ra khỏi động, vừa ra liền nhìn thấy Lang Vương đang nằm ngoài cửa động, y hơi dừng bước, không có đi tới.

“Vết thương của ngươi có nặng hay không.”

Lang Vương mở miệng trước, ánh mắt vẫn giống như trước đây, dịu hòa, có chút sủng nịnh.

Than một tiếng, Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ phát hiện bản thân đã vô pháp khắc chế xúc cảm tiêu cực, y đi thẳng qua Lang Vương, đầu cũng không quay lại nói, “Mấy ngày này, ta muốn an tĩnh một chút.” Có lẽ là tức giận, có lẽ không phải, tóm lại hiện tại y không muốn gặp nhất, một trong số đó chính là Lang Vương.

“….. Chỉ vì một con lang, ngươi lại đối với ta như thế?” Lang Vương thình lình đứng lên, sắc mặt đã bắt đầu không vui.

Lâu Ánh Thần không đáp, y không có tâm tình giống như hài tử chỉ vì chuyện này mà tranh cãi, y không thích ồn ào, “Ta không muốn giải thích cái gì cả.” Vì rất phiền. Vừa nói xong, sau lưng chợt nặng, là Lang Vương bổ tới, “Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, ngươi cho rằng ta sẽ cho phép ngươi nói chuyện như vậy, ly khai như vậy sao?!”

“ Vậy ngươi sẽ thế nào? Cưỡng gian ta?”

Thanh âm Lâu Ánh Thần rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Lang Vương thoáng chốc đóng băng, quả nhiên…… là vì

“Ta không muốn truy cứu cái gì về hành vi của ngươi lúc trước, cũng không dám nói ta không yêu ngươi, nhưng mà hiện tại ta chỉ muốn một mình an tĩnh.”

Nhìn theo bóng lưng Lâu Ánh Thần dần dần tiêu thất trong hắc ám, trong lòng Lang Vương có ngàn câu vạn lời, cuối cùng vẫn chỉ hóa thành một tiếng ai thán.