Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 135: Bình thường là hạnh phúc




Lẳng lặng ngồi một mình trong phòng, Nguyễn Nhược Khê nhớ lại từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, mình đã trải qua những gì? Hận đến yêu, đến tuyệt vọng, Tây Môn Lãnh Liệt, nam nhân khiến nàng yêu này, cũng làm tổn thương nàng rất sâu, có lẽ nàng sai rồi, có lẽ nàng muốn quá nhiều, hắn là vương, làm sao có thể có tình yêu duy nhất? Có rất nhiều nữ nhân là quyền lợi của hắn, làm sao hắn có thể từ bỏ loại quyền lợi này.

Nhưng mà, trái tim nàng đã mất rồi, nên đi đâu đây?

Tây Môn Ngọc, nam nhân dịu dàng này cũng có dã tâm, yêu Vũ Khuynh Thành, cho nên nàng sẽ không ở lại đây.

Lăng Tiêu, nam nhân yêu nghiệt như vậy, nàng cũng không muốn tạo ra bất kỳ quan hệ gì với hắn.

Cho nên, yên lặng rời đi một người là lựa chọn tốt nhất.

Hạ quyết tâm, nàng quyết định rời đi trong lúc này, cách bọn họ đều thật xa, cuộc sống quá khứ của mình, chẳng có gì để mang, vì nơi này không thuộc về nàng, như vậy cũng tốt, cô độc.

“Tiểu thư, người đi đâu vậy?”Tiểu nha hoàn nhìn dáng vẻ nàng muốn ra ngoài, vội vàng đi đến ngăn nàng lại.

“Sống ở đây quá buồn bực, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”Nguyễn Nhược Khê thuận miệng trả lời.

“Tiểu thư, công tử đã dặn dò, không được để tiểu thư ra ngoài, người nói bên ngoài rất nguy hiểm.”Nha hoàn còn nói thêm, dùng thân thể chặn cửa lớn lại.

“Thật không?”Nguyễn Nhược Khê đáp, đại khái là Tây Môn Ngọc sợ người phát hiện ra mình.

“Yên tâm, ta chỉ đi ra ngoài một chút, sẽ mau chóng trở lại.”

“Không được, công tử đã thông báo, không được để tiểu thư ra ngoài, nô tỳ không dám cãi lời.”Tiểu nha hoàn cũng rất nghiêm túc nói, nàng cũng không dám cãi lệnh.

“Mở ra, công tử giờ không có ở đây, ta là tiểu thư, ngươi phải nghe ta.”Nguyễn Nhược Khê lần đầu tiên nghiêm mặt kiêu ngạo nói.

“Tiểu thư.”Tiểu nha hoàn hiển nhiên bị dọa, vội vàng xin lỗi nói:

“Thật xin lỗi, tiểu thư, nô tỳ không dám.”

“Vậy hãy mở ra.”Gương mặt Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng, giả dáng vẻ nổi giận đùng đùng, bỗng đẩy nàng ra, đi ra ngoài cửa.

Đi khỏi cửa chính không xa, cảm thấy sau lưng có hai người đi theo mình, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hai thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, bảo vệ nàng, cũng vì trốn tránh, chỉ đứng cách nàng mười mét.

“Các ngươi làm gì?”Nguyễn Nhược Khê xoay người giận dữ trợn mắt nhìn bọn họ, thật ra nàng biết bọn họ chắc là do Tây Môn Ngọc phái tới bảo vệ mình.

“Tiểu thư, công tử có dặn, phải luôn luôn bảo vệ người.”Thị vệ chắp tay nói, cũng không giấu diếm.

“Ta không cần, ta cảnh cáo các ngươi, dừng lại ở đây, không cho phép đi theo ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”Nguyễn Nhược Khê lãnh đạm nghiêm mặt uy hiếp, nói xong, lại đi đến phía trước.

Đi một hồi, mới phát giác, bọn họ vẫn đi phía sau.

“Các ngươi không nghe thấy à? Ta bảo là các ngươi không cần phải đi theo ta.”Nguyễn Nhược Khê nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt bọn họ.

“Thật xin lỗi, tiểu thư, thuộc hạ chỉ nghe công tử.”Thị vệ khiêm tốn hữu lễ, thái độ cung kính, nhưng lại không có ý muốn đi.

“Các ngươi………….”Nguyễn Nhược Khê thật sự là bị tức điên, cũng không nói, bọn họ một mực đi theo mình, mình còn có thể bỏ đi thế nào?

Sau lưng bỗng truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, xe ngựa đã đứng bên cạnh nàng.

“Khuynh Thành, làm sao vậy?”Tây Môn Ngọc đi xuống, dịu dàng hỏi, dù nàng nói nàng là Nguyễn Nhược Khê, nhưng hắn vẫn thích gọi nàng là Khuynh Thành.

“Ta muốn ra ngoài một mình một chút, không muốn để ai đi theo.”Nguyễn Nhược Khê không vui nói.

“Thì ra là như vậy, các ngươi lui xuống đi.”Tây Môn Ngọc hướng về phía bọn họ dặn dò nói, sau đó mới nói: “Muốn đi đâu? Ta đi cùng nàng.”

“Không cần, mất hứng rồi, trở về đi.”Nguyễn Nhược Khê biết mình đi không được nữa, hay là trở về đi thôi.

“Được rồi.”Tây Môn Ngọc gật đầu, đôi mắt sáng thâm trầm nhìn nàng, là nàng muốn rời đi sao?

Trong phòng.

Nguyễn Nhược Khê vừa chậm chạp ăn cơm tối, vừa ngẩn người.

“Khuynh Thành, đang nghĩ gì?”Tây Môn Ngọc đặt đũa xuống nhìn nàng hỏi.

Nguyễn Nhược Khê lúc này cũng đặt đũa xuống, nàng quyết định nói cho hắn biết, mình phải rời đi, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Tây Môn Ngọc, ngươi đã biết, ta không phải Vũ Khuynh Thành, cho nên ta không thể nhận sự giúp đỡ của ngươi như trước, như vậy ta rất ái ngại.”

“Cho dù nàng không phải Khuynh Thành, nhưng nàng vẫn là người yêu của ta, đừng nói những lời khách khí này.”Tây Môn Ngọc nhìn nàng dịu dàng nói.

“Được, ta không nói lời khách khí, ta đây sẽ ăn ngay nói thật, ta muốn rời đi bây giờ, sống cuộc sống mà ta muốn.”Nguyễn Nhược Khê rõ ràng dứt khoát nói, vì nàng biết, nếu như không có sự phân phó của hắn, những tên thị vệ kia sẽ một mực đi theo nàng, mà nàng sẽ không có cách nào rời đi.

“Cuộc sống mà nàng muốn, Khuynh Thành, muốn cuộc sống thế nào?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng hỏi.

“Cuộc sống bình thường.” Nàng nhanh chóng nói, trước kia bản thân luôn rất hâm mộ vinh hoa phú quý, bây giờ mới biết được, thì ra cuộc sống bình thường mới là chân thật nhất, hạnh phúc nhất.

“Cuộc sống bình thường, lại khiến người ta hướng tới, có điều, nàng có nghĩ tới không, nàng nhất định là không bình thường, vì nàng đã là người trong hoàng thất, Tây Môn Lãnh Liệt sẽ không bỏ qua cho nàng, dù nàng ở đâu, hắn đều tìm được nàng.”Một câu của Tây Môn Ngọc đánh trúng chỗ hiểm.

“Ta đây sẽ đến một nơi hắn không thể tìm được.”Nguyễn Nhược Khê nói, thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều chỗ hắn không thể tìm thấy.

“Nếu như hắn không muốn tìm được nàng, vậy nàng tất nhiên bình an vô sự, nhưng nếu như hắn chẳng may tìm được nàng, vậy thì thiên hạ không thể cho nàng chỗ trốn rồi.”Tây Môn Ngọc nghiêm giọng nói.

Khóe môi Nguyễn Nhược Khê lộ ra một nụ cười khổ, nàng thừa nhận hắn phân tích vô cùng đúng.

“Khuynh Thành, nàng có thể sống ở đây, đây sẽ là nhà của nàng, yên tâm, ta sẽ không để cho hắn tìm được nàng.”Tây Môn Ngọc cam đoan nói.

“Cám ơn ngươi.”bây giờ có thể làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể sống ở đây trước.

Trong hoàng cung.

Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt u ám ngồi chỗ kia, đến bây giờ vẫn không có tin tức của nàng, không biết nàng thế nào? Hắn biết bắt cóc nàng đi không phải Lăng Tiêu, mà là Tây Môn Ngọc, có điều, nhìn chiêu thức võ công của các hắc y, nếu không phải người của Lăng Tiêu, vậy hẳn là người của Tây Môn Ngọc, nhưng hắn sẽ giấu Nhược Khê đi đâu? Bắt cóc Nhược Khê là vì muốn đối phó với nàng sao?

“Vương, đừng lo lắng, nương nương sẽ không có việc gì.”Tiểu Ngọc đi đến nói, hắn không biết, thấy dáng vẻ hắn đau lòng vì nương nương, nàng rất thương tâm, cũng rất ghen tỵ.

“Đi ra ngoài.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng ra lệnh nói, nàng ta có thân phận gì mà dám nói những lời này. Nàng ta vẫn tự coi mình là phi sao?

“Vương………”Tiểu Ngọc bi thương cắn môi, khi không có người, vương mãi mãi đều lạnh lùng như thế, thậm chí cũng chẳng muốn liếc nàng một cái, trong lòng hắn đều là nương nương, vì sao lại uy hiếp mình làm phi tử của hắn? Dù không biết nguyên nhân, nhưng nàng không dám hỏi, cũng biết vương sẽ không nói cho nàng biết.

“Ta không muốn nói lần thứ ba, đi ra ngoài.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng liếc nàng một cái.

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”Tiểu Ngọc cố nén nước mắt lui ra ngoài, nàng biết vương sẽ không thích nàng, nàng rõ thân phận mình là gì, sao có thể xứng với vương?

Một trận tiếng bước chân lại truyền đến từ cửa.

“Đi ra ngoài, ngươi không nghe thấy à?”Tây Môn Lãnh Liệt nổi giận.

“Vương, là thần.”Phượng Minh chắp tay nói.

“Phượng Minh, là ngươi à, điều tra thế nào? Có tin tức không?”Giọng Tây Môn Lãnh Liệt lo lắng hỏi.

“Vương, thần khẳng định, nương nương là do Tây Môn Ngọc bắt đi, thần cũng phái người theo dõi hắn, có điều hắn rất giảo hoạt, mấy lần đều cắt đuôi người theo dõi, cho nên chưa tra ra được, hắn giấu nương nương ở đâu?”Phượng Minh bẩm báo nói.

“Phượng Minh, ngươi nói đi, tại sao hắn lại bắt Nhược Khê?”Đôi mắt sáng của Tây Môn Lãnh Liệt híp lại hỏi.

“Điều này thần cũng không rõ, có điều, gần đây Tây Môn Ngọc như đang thầm bố trí, thần nghĩ hắn muốn hành động, bây giờ, thần cảm thấy, chúng ta yên lặng theo dõi động tĩnh.”Phượng Minh nói.

“Yên lặng theo dõi động tĩnh?”Tây Môn Lãnh Liệt do dự, hắn không muốn để Nhược Khê sống trong tay Tây Môn Ngọc.

“Dạ.”Phượng Minh gật đầu.

“Vương, người yên tâm, nương nương sẽ không có việc gì? Đừng quên, nương nương là con át chủ bài trong tay hắn, thần nghĩ đến cuối cùng, sau khi hắn không còn lối thoát, tự nhiên sẽ thả nương nương ra.”

“Ta biết, nhưng còn phải đợi bao lâu?”Tây Môn Lãnh Liệt nói, lo lắng trong lòng hắn chính là Nhược Khê.

“Vương, sẽ không quá lâu, vừa vặn lúc này, chúng ta bố trí cho tốt.”Phượng Minh còn nói thêm.

“Được, Phượng Minh, đều giao cho ngươi làm, nhớ kỹ, không được để lại cho hắn một đường lui nào.”Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra tia sáng hung ác.

“Thần hiểu, thần cáo lui trước.”Phượng Minh chắp tay nói, xoay người rời đi.