Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 226




“Tối hôm qua, anh bơi trong hồ, em nằm trên ghế ngủ thiếp đi, anh tốt bụng nên ôm em về phòng, thấy em ngủ ngon như vậy nên anh không có đánh thức em, thay quần áo cho em xong anh cũng ngủ luôn.”

“Cái gì? Em luôn ở bên cạnh anh?” Bạch Tuyết không thể tin hỏi.

“Không ở cạnh anh vậy ở đâu! Bọn nhỏ đi ngủ sớm, em nghĩ ai nửa đêm canh ba đến ở với em hả!”

“Tại sao có thể như vậy! Mình không có rời đi sao!” Bạch Tuyết nghi hoặc nói thầm.

“Đêm hôm khuya khoắc em còn muốn đi đâu nữa!”Lang Vương đứng vậy đi tới trước cửa sổ, đốt một điếu thuốc, thì ra cô chưa biết thân phận Lang Vương của anh, đây cuối cùng là chuyện tốt hay xấu đây?

Sớm muộn gì cô cũng phải biết.

Có lẽ ngày này đến sớm thôi.

Bạch Tuyết giật mình nhìn thân thể trần truồng của Lãnh Dạ, Người đàn ông này khi trần truồng mà cũng có khí thế cường đại như vậy, thật bội phục!

Có điều, dù sao cũng là người lớn, nơi đó cũng sẽ lớn, cứ lộ ra ngoài như vậy, không được lịch sự lắm.

“Khụ, khụ phiền anh lấy gì đó che tiểu kê kê lại đi!” Một người đàn ông lõa lồ như vậy cứ đứng trước mặt cô, thật sự rất chói mắt, khiến hai mắt cô thật đau.

“Anh thấy như vậy cũng tốt lắm.” Lang Vương nhàn nhạt trả lời, giống như không thấy có cái gì không tốt.

“Anh cảm thấy tốt, nhưng em lại không thấy vậy, kính nhờ, anh là người lớn đó, anh nghĩ mình là hai đứa con nít cách vách sao? Bọn nó tùy tiện có thể lộ tiểu kê kê. Nhưng anh thì không được, anh có biết xấu hổ không hả, ban ngày ban mặt như vậy để lộ tùm lum, em rất sợ bị đau mắt hột đó!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đỏ bừng liếc Lang Vương một cái, ra vẻ bình tĩnh ngồi dậy, chuẩn bị mặc đồ.

Ánh mắt còn liếc Lang Vương vẫn không nhúc nhích.

Nói rõ như vậy để anh che lại sao anh không động đậy gì hết vậy? Đồ chơi đó nhìn cũng không tốt, tại sao vẫn rò rĩ ra bên ngoài, azz thật sát phong cảnh quá!

“Con trai anh có thể để lộ, thì anh cũng có thể để lộ. Dĩ nhiên chỉ lộ ở trước mặt em thôi, dù sao nó cũng là tài sản riêng của em, em cứ xem thoải mái đi” Lang Vương nghiêm túc nói.

Giống như hai người đang thảo luận một vấn đề nghiêm túc nào đó.

“Anh có thể để lộ nhưng mà anh cũng không nhìn chỗ đó của anh một chút! Nó còn sạch sẽ sao, còn đáng yêu sao. Rõ ràng đã không giống như trước.” Bạch Tuyết nhỏ giọng nói thầm, vốn tưởng rằng cô chỉ càu nhàu, ai biết thính giác cảu Lang Vương luôn nhạy bén nghe được.

“Nó không sạch sẽ, không đáng yêu? Chẳng lẽ của anh không yêu được, không sạch sẽ? Trong mắt của anh, chỉ có vấn đề về lớn nhỏ thôi.” Bị người con gái mình yêu nói cái nơi mà anh kiêu ngạo nhất không đáng yêu, trong lòng Lang Vương rất không vui.

Đây cũng là vũ khí anh chinh phục con gái, là niềm kiêu ngạo của anh, mệnh căn của anh làm sao có thể không đáng yêu!

“Đúng, vấn đề là lớn nhỏ, nhưng anh nhìn lại bình trà phía trước đi, đen thùi như vậy chẳng lẽ cũng gọi là đáng yêu.

Khóe miệng Lang Vương cong lên, nguyên lai là vậy.

“Anh đen thui một mảnh, chẳng lẽ em không có, hử?” Lang Vương lạnh giọng chất vấn.

“Em, em và anh không giống nhau, cho nên em nới tự giác không lộ ra.” Bạch Tuyết mặc áo tử tế.

“Ăn mặc như vậy là muốn đi đâu?”

“Em muốn đi gặp cha, thật lâu rồi chưa về nhà.” Bạch Tuyết nói thật nhỏ, từ khi cô từ Yêu giới trở về, cũng không có thấy cha, trong lòng cô rất nhớ, muốn gặp cha.

“Có tâm sự?” Lang Vương hỏi.

“Ừ, tối hôm qua anh chắc chắn em luôn ở bên cạnh anh?” Bạch Tuyết bắt lấy tay Lang Vương, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào anh.

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

Bạch Tuyết cụp mi lại, từ từ nhớ lại những chuyện xảy ra ở Yêu giới.

“Em không xác định được có phải là nằm mơ hay không? Có điều nó quá chân thật, em ở bên kia hung hăng nhéo lên người mình cũng biết đau, không phải nói nằm mơ sẽ không đau sao?” Bạch Tuyết ngây thơ hỏi.

“Bên kia.”

“Ừ, tối qua em đi đến một nơi, nói ra chắc anh không tin đâu, hôm qua em bị yêu quái bắt đi.” Bạch Tuyết nói xong cúi đầu, có chút bắt đắt dĩ.

“Em nói cái gì…” Lang Vương khẩn trương nắm hai tay Bạch Tuyết, khom lưng xuống, trong nháy mắt đôi mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Bạch Tuyết.

“Á, Lãnh Dạ, anh làm em đau.” Bạch Tuyết bị đau nhìn Lãnh Dạ, cơ thể không khỏi co lại.

Lang Vương không nói.

Chẳng lẽ thủ hạ của Ma vương tìm được cô, nhưng tìm được cô rồi tại sao không động thủ, bọn họ đang chờ cái gì.

Lang Vương rơi vào trầm tư.

Nhìn Lãnh Dạ khẩn trương như vậy, trong lòng Bạch Tuyết nóng lên, cảm giác bị người khác để ý không sai.

“Mơ.”

“Hôm qua em nhớ mình nằm ở trên ghế gần hồ bơi ngủ, nhưng em lại cảm giác như mình đi tới một chỗ khác, anh đoán xem nơi đó là ở đâu? Nơi đó không phải là thế giới của nhân loại, là Yêu giới đó. Trước kia em chỉ thấy trong TV thôi, không biết thế giới có yêu quái thật sự tồn tại, hơn nữa mấy yêu quái đó rất anh tuấn và man nha, hì hì, nói ra anh không được tức giận, yêu quái đó lớn lên rất giống anh đó.” Bạch Tuyết cười haha nhìn Lãnh Dạ.

Lang Vương chấn động.

Giống như anh,

Chẳng lẽ cô nằm mơ đi tới Yêu giới.

“Ừ, nói tiếp đi.” Lang Vương ngồi xuống ghế, vẫn để cơ thể trần trụi, anh không thích mặc quần áo, đây là thói quen từ nhỏ rồi.

“Lúc đó em còn nghĩ anh và em đang giỡn nữa chứ. Em dùng sức kéo tốc anh ta xuống, mà nó rất dài, thật không thể tin được, ở Yêu giới, đàn ông đều có tóc dài” Bạch Tuyết lắc đầu, cảm thán.

“Không được rồi, em rất tiếc nha, cái tên Lang Vương đó lớn lên rất tuấn tú, nhưng lại là yêu ..chậc..nếu anh ta ở thế giới nhân loại nhất định sẽ là một đại minh tinh siêu cấp bốc lửa luôn.” Bạch Tuyết si mê nhớ lại.

“Chẳng lẽ anh không đẹp trai?” Lang Vương lạnh lùng hỏi.

“Tự luyến.” Bach Tuyết liếc anh một cái.

“Em muốn yêu người khác?” Lang Vương lạnh giọng hỏi.

“Cái gì mà yêu người khác? Người ta chỉ nằm mơ không được sao? Anh ta là Lang Vương, là yêu quái, em sao có thể ở cùng anh ta được, ở bên kia em bắt anh ta bày ma pháp đưa em về, nhưng anh ta lại bắt em làm sói, em mới không làm.”

Lang Vương lại rơi vào trầm tư, chẳng lẽ cô biết trước tương lai của mình.

Nhưng chuyện này hẳn là không lâu trong tương lai sẽ xảy ra.

Cô? Lại nói biết rồi, còn tự thể nghiệm.

“Nếu anh ta đẹp trai như vậy dù là yêu quái thì có sao đâu?” Lang Vương tự hỏi.

“Đẹp trai, tuấn tú, đẹp trai quá đáng đẹp đến kỳ cục! rất yêu nghiệt, em nhìn thấy cũng trợn tròn mắt đó. Chẳng qua, anh cũng không tệ, mặc dù kém so với Lang Vương một chút, nhưng có thể ở chung được.” Bach Tuyết cười trộm, cô là cố ý nói như vậy, trêu chọc người đàn ông chỉ biết nghiêm mặt này, không có tình cảm.

Lang Vương kêu một tiếng đau đớn, không khỏi bội phục nhãn lực của Bạch Tuyết, bọn họ là một người, cô lại nhìn không ra.

Thật ra Bạch Tuyết nằm mơ cũng không ngờ tới Lãnh Dạ là yêu quái, hay là lang yêu kia.

“Lãnh Dạ? Anh nói xem trên đời này thật sự có yêu quái sao? Em cảm giác có phải mình bị chứng ảo tưởng rồi không, những chuyện đó đều là ảo giác của em, giống như anh, anh là người đàn ông của em, nhưng em lại không có đoạn trí nhớ trước kia của hai chúng ta, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?” Bạch Tuyết nghi hoặc hỏi.

Lang Vương đau lòng nhìn cô, mọi chuyệ giờ mới bắt đầu, cuối cùng thì cô có thể đối mặt với những chuyện sau này hay không?

Ma vương sẽ tìm tới.

Mà anh, sớm hay muộn gì cũng sẽ muốn cô…

Đứa ngốc, em không có chứng ảo tưởng, trên đời này có rất nhiều chuyện không giải thích được, về chuyện yêu quái có tồn tại hay không, sau này bản thân mình sẽ biết, nơi này em không có trí nhớ của chúng ta cũng không sao, chỉ cần em nhớ chuyện sau này là ok.” Lang Vương chỉ chỉ vào huyệt thái dương của Bạch Tuyết, ôn nhu nói.

Bạch Tuyết mê mang nhìn Lãnh Dạ, lúc này anh thật ôn nhu, thật ra thì anh cũng rất đẹp trai, khiến con mắt cảu cô không cách nào dời chỗ khác được.

“Anh về nhà với em được không?”Bạch Tuyết muốn Lãnh Dạ lấy thân phận là người đàn ông của cô xuất hiện trước mặt cha mình. Tâm tư của cô Lang Vương tự nhiên sẽ hiểu, trong khoảng thời gian này đã làm khổ cô rồi.

“Ừ,” Cho nên không cam lòng ừ một tiếng.

Mặc dù hắn đáp ứng như thế nào, Bạch Tuyết cũng rất cao hứng, cho nên vui sướng thu dọn đồ đạc, sau đó đi qua phòng mấy đứa nhỏ kết quả sáng sớm bọn nó đã ra ngoài, chỉ để lại mảnh giấy cho bọn họ: chúc mừng cha mẹ đi đoàn viên, bọn con đi ra ngoài, cha mẹ cứ sắp xếp tiết mục cho mình đi, cúi chào.

Bạch Tuyết cầm tờ giấy trọn tròn mắt, bọn nó còn nhỏ như vậy, đi nơi nào chứ.

“Lãnh Dạ, Lãnh Dạ, không xong rồi, không thấy bọn nhỏ đâu.” Bạch Tuyết vội vàng đi tìm Lãnh Dạ.

“Ừ,” Lãnh Dạ nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Này, thái độ của anh là sao hả? Đó là con của anh đó.:

“Tụi nó đi ra ngoài chơi thôi, em khong cần lo lắng.” Lang Vương vẫn nhàn nhạt nói, vừa mở tủ quần áo, từ bên trong lấy một chiếc cà vạt ra ướm thử trên người một chút, giống như xem một chút có hợp không.

“Tại sao có thể không lo lắng chứ, tụi nó là trẻ con, mới sinh được mấy ngày thôi. Mặc dù tụi nó có thể chạy, nhảy tự chăm sóc mình. Nhưng em vẫn không yên lòng, nếu gặp người xấu thì sao đât? Hơn nữa, con của em lớn lên đáng yêu như vậy, rất nguy hiểm.” Bạch Tuyết lo lắng nói.

“”Bọn nhỏ anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, có người đi theo tụi nó.” Lang Vương vừa xử lý cà vạt, vừa trả lời Bạch Tuyết.

“Hả, có người đi theo bọn nhỏ hả, sao anh không nói sớm một chút, hai em lo lắng muốn chết.” Khó trách anh bình tinxnh như vậy, nguyên lại đã sớm chuẩn bị.

“Em cũng không có hỏi anh.” Lang Vương cúi đầu, cắn một cái trên môi đỏ mọng của cô.

“Xấu xa.”

Bạch Tuyết cầm lấy cái áo khoác đi tới trước gương, nhìn mình trong gương, khuôn mặt này thật sự rất trẻ tuổi, cô đã là mẹ, chẳng qua không biết mẹ cô ở đâu.

Đột nhiên, trong gương xuất hiện một bóng mờ, một người phụ nữ trung niên, im lặng ngồi ở trong vườn hoa, đang nhìn quyển sách trên tay, bà mang kính lão, bộ dáng rất hiền lành.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên đi tới, khoác thêm một cái áo lên người bà, rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Nếu em nhớ con bé, anh sẽ dẫn em về nước nhìn con bé một chút.” Người đàn ông đau lòng nhìn bà nói.

“Con bé….”Đột nhiên bà che mặt khóc thật thương tâm.

“Nhất định là con bé cũng đang tìm em, bây giờ nó cũng đã trửng thành, có quyền biết tại sao em rời bỏ nó.”

“Nó nhất định rất hận em, năm đó con bé còn nhỏ như vậy, vốn không có mẹ, con bé sẽ hận em lắm.” Bà khóc.

“Lúc đó em là bị ép buộc, nếu như không đi, cả em và con bé đều không sống được.” Người đàn ông an ủi vỗ vỗ vai bà.