Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 77-2: Hạ thánh chỉ – Phần 2




“Phải không? Thật sự rất muốn gặp mặt vị nữ tử đó, xem xem qua nhiều năm rồi nàng ấy có còn giữa được vẻ đep như vậy không!” Ta lơ đãng nói.

A! Cả đời Diệp Dược Nô ta chưa bao giờ quan tâm đến cảm thụ của người khác mà bây giờ cũng không biết vì sao ta lại thấy mềm lòng với hắn!

Trên đời này không có gì là tuyệt đối! Hôm nay ta không trừng trị hắn thì không có nghĩa là ngày mai cũngkhông. A! Thật sự là thế sự biến hóa vô thường. Ta thầm nghĩ trong lòng.

Người trên đời này, không co bằng hữu tuyệt đối, cũng không có kẻ thù tuyệt đối! Đương nhiên, ta và Đường Vấn Thiên là ngoại lệ! Chắc chắn hắn sẽ không vì biết ơn ta đã cứu đệ đệ của hắn mà hảo tâm đối đãi với ta, cũng không vì hắn là ca ca của Đường Vấn Hiên mà không xuống tay với hắn! A! Nghĩ đến đây, ta liền đứng dậy, nói với Đường Vấn Hiên, “Hôm nay đến đây thôi! Nhớ kỹ ta lời ta nói, uống thuốc đều đặn!”

Hắn thản nhiên nhìn ta, trong mắt ánh lên tia khổ sở, thấy ta phải đi, một hồi lâu mới nói, “Có phải là Tuyên thì có thể không?” Hắn nói, tiếng nói rất nhỏ, mặc dù ta nghe được nhưng vẫn giả vờ không biết. Bước chân không dừng lại, trong tích tắc khi ta đóng cửa, hắn giương giọng nói, “Có phải là Tuyên thì có thể hay không?”

Cách 1 cánh cửa, ta nhìn vào gương mặt hắn, trên mặt hắn mang theo 1 ít lo lắng, một hồi lâu mới nói, “Hảo hảo nghỉ ngơi!” Dứt lời, liền đóng cửa lại, bước nhanh đi! Bên tai lại nghe thấy tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ của hắn.

Sao hắn lại hỏi ta câu này? Có phải là Tuyên thì có thể hay không? Nếu có thể ở bên cạnh Tuyên thì ta đã không đào hôn. Nếu là có thể ở bên Tuyên! A! Ta đột nhiên tỉnh ngộ. Hắn nói như vậy, rốt cuộc  là có ý gì! Rốt cuộc hắn đã bị Đường Vấn Thiên lợi dụng sao? Rốt cục, hay là bị Đường Vấn Thiên hạm hại? Ngày đó, ta chỉ có thấy được bóng lưng của hắn và vết sẹo hình chữ thập trên ngực chỗ trái tim nhưng không có chính thức nhìn thấy mặt hắn! Người kia, rốt cuộc có phải là Tuyên hay không?

Hay là, chỉ là 1 người do Đường Vấn Thiên sắp xếp? A! Ngày đó mặc dù có điểm sáng tỏ nhưng lại vẫn lựa chọn rời đi, nhưng lại vẫ lựa chọn thương tổn.

Thà rằng ta nợ người trong thiên hạ chứ người trong thiên hạ không thể nợ ta! Đúng là bởi vì như thế nên ta đã bỏ lỡ mất mối nhân duyên tốt đẹp với Tuyên. Nhưng nếu trời cao cho ta thêm 1 cơ hội nữa thì ta vẫn sẽ lựa chọn cách làm như vậy!

Phụ hắn, chịu tẫn người trong thiên hạ!

Thư tín đã được gửi ra ngoài, nếu Đường Vấn Thiên cho ta thấy quan tài của lão hoàng đế thì chỉ có thể thán 1 tiếng bất đắc dĩ thôi! [ta thề là ta ko hiểu đoạn nỳ ==]

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, a! Rốt cuộc mùa đông cũng đã qua rồi sao? Đông qua, có phải xuân sẽ tới hay không?

Ta không trực tiếp trở về phòng, chỉ chậm rãi tiêu sái qua chính điện, trở lại dưới táng cây hoa mai. Lúc này mặc dù không thấy rõ hoa mai nhưng cũng có thể ngửi thấy hưong thơm của nó! A! Như vậy, ta liền có cảm tưởng rằng hắn vẫn đang ở bên cạnh ta, không phải sao?

Di chuyển tầm mắt, ta thấy Đường Vấn Hiên mở cửa sổ, hắn cũng ngủ không được, phải không?

Hắn cũng ngắm hoa mai trong bóng đêm đúng không? Ta than nhẹ, tựa lưng vào thân cây mai. Nhìn cánh cửa sổ đang mở rộng, nước mắt cứ thế chậm rãi rơi xuống!

Tiếng khóc của ta từ thút thít chuyển thành khóc lớn, hẳn là thanh âm này đã truyền đến trong phòng hắn!

Hắn sắp đến dây! Ta biết, nhưng bây giờ ta không muốn gặp hắn!

Đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì trong phòng hắn lại vang lên tiếng đàn. Là 1 khúc nhạc cổ. Đầu tiên là thử mấy thanh âm, sau đó, tiếng đàn trở nên chậm rãi thuần thục, mặc dù là lần đầu tiên đàn nhưng trong tiếng đàn của hắn, ta đã có thể nhận ra 1 thông điệp nào đó!

A, Vấn Hiên, ngươi đã nảy sinh thâm tình rồi sao? Vấn Hiên, tại Tuyên thành ngươi đã phát sinh tình cảm với ta rồi sao?

Khi ở trong cung, lần đầu tiên nhìn thấy, ngươi đã biết ta là ai rồi sao? Nghe tin ta và Tuyên Tuyết Tán thành thân, ngươi liền kiên quyết không uống thuốc là vì hy vọng rằng ta sẽ để tâm đến ngươi hơn 1 chút, phải không? Tại sao đến bây giờ ta mới biết rằng tình cảm của ngươi dành cho ta là sâu sắc đến thế?

Tại sao ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết, nếu hôm nay ngươi không tấu khúc đán sầu bi này thì làm sao ta có thể biết được tâm ý của ngươi?

Vấn Hiên! Ngươi vốn là 1 ngươi lạnh lùng mà cũng thật đa tình, nhưng cũng lại ngu ngốc như vậy. Ngu ngốc đến mức làm ta không đành long thương tổn ngươi!

Chỉ là, cả đời này của ta, làm sao có thể cải thiện quan hệ với Đường Vấn Thiên? Sau chuyện của Tuyên, lòng ta đã đau đến mức không còn dũng khí để tiếp nhận 1 tình cảm thứ 2 rồi! Cho nên, chỉ có thể cự tuyệt hảo ý của ngươi! Cự tuyệt!

Nếu rời đi là biện pháp tốt nhất thì ta sẽ không ngại ngần mà thực hiện! A, lại rời đi sao?

Cứ như vậy, cả đêm ta đã đứng dưới táng cây mai, tiếng đàn của Đường Vấn Hiên cũng cứ thế vang lên suốt 1 đêm dài. Bắt đầu là kịch liệt kỳ ái rồi dần đần chuyển sang trầm thấp nức nở.

1 đêm này, ta biết, trong Xuất Vân điện không có 1 ai ngủ được. Bọn họ cũng đang chủ tử đánh đàn suốt cả đêm!

Ở phía đông dần dần hiện lên ánh sáng màu hồng nhạt. A! Đúng rồi! Ở đây chờ đợi lâu như vậy, ta bước sang ngày tiếp theo!

Mặt trời vẫn cứ mọc lên, không phải sao? Tại sao ta lại cứ phải chìm đắm vào quá khứ, nhìn vào tương lai không phải tốt hơn sao?

Nghĩ đến đây, lúc này ta mới nở nụ cười, a, hôm nay là 1 ngày mới!

Ta bước nhanh đến bên cửa sổ của Đường Vấn Hiên, nói với hắn, “Vấn Hiên, mau tới đây, mặt trời mọc rồi!”

Hắn vốn đang trầm luân trong thế giới của riêng mình, nghe thấy ta nói chuyện, liền buông tay ra, bỏ tay vào ống tay áo, khoanh trước ngực.

Hắn đứng trong phòng, ta đứng ngoài phòng, 2 người chúng ta cứ như vậy nhìn về hướng mặt trời mọc.

“Xuất Vân điện sở dĩ được gọi Xuất Vân điện; không chỉ chỉ vì Xuất Vân điện ở vị trí cao nhất mà những đám mây ở nơi này xuất hiện sớm hơn hết so với những nơi khác trong cung!” Hắn nói nhỏ ở phía sau ta.

Ta nhìn chăm chú về phía chân trời, phía chân trời chậm rãi loé ra thứ ánh sáng màu hồng, thật ấm áp, thứ ánh sáng ấy làm cho tất cả mọi người đều ấm lên!

A! Thật tốt! Ta cười nói, vốn là mặt trời mọc đây! Ta quay đầu lại nhìn hắn, ánh sáng sớm mai chiếu lên người hắn, hắn vận long bào trắng, sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc lại thập phần rực rỡ, trông cứ phiêu diêu như tiên.

Ánh mắt của ta di chuyển về cây đàn của hắn, cười nói, “Chắc đã đau tay rồi đây!”

Hắn cười khổ, “Còn không được.”

Tơ máu! A! Ta cư nhiên đã quên! Hắn đã đàn suốt 1 đêm!

Xuyên qua cửa sổ, ta nắm lấy bàn tay đang giấu vào ống tay áo của hắn ra, trên 10 đầu ngón tay đã nhiễm đầy tơ máu.

Tại sao có thể như vậy? Hắn lại tàn phá chính da tay của mình! Hắn bị ngu ngốc sao? A! Cũng là ta quá khinh suất, ta không biết rằng tấu đàn suốt 1 đêm có thể làm tổn thương da tay!

“Tại sao ngu ngốc như vậy!” Ta lấy khăn bao bọc lại bàn tay hắn.

Hắn cứ để cho ta bao bọc lấy tay hắn như vậy, một hồi lâu mới nói, “Ta sợ ngươi khóc!”

Trái tim của ta không khỏi thấy chua xót. Hắn sợ ta khóc nên đã vô tình tàn phá da tay của chính mình! Nam nhân này! Nếu hắn đồng ý từ bỏ thân phận thái thượng hoàng thì ta cùng hắn đi tha hương, nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? A! A!

Ta đang định mở miệng thì ta thấy 2 người trong cung đang tiến lại đây, ta thấy trong tay 2 người đó là thánh chỉ màu vàng, trong lòng cả kinh. Là Đường Vấn Thiên sao?

Hắn ta và Đường Vấn Hiên đứng bên cửa sổ, kinh hỉ nói.”Rốt cục cũng tìm được rồi! Chúc mừng Thu Vũ cô nương, mời Thu Vũ cô nương tiếp chỉ!”