Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 10-1: Hành trình ba người – Phần 5




“Nàng ấy nói gì với ngươi? Mấy ngày trước khi ngươi thành thân, mà sau đó người lại bị Tuyết Vô Ngân vứt bỏ! A! Ha ha! Ta đã sớm biết rằng chuyện không đơn giản như vậy, nguyên lai đúng là như thế! Diệp Dược Nô! Đôi khi ngẫm lại, trong hoàng cung thiếu vắng nàng thì thật sự rất nhàm chán!” Hắn nói rất đáng ghét nhưng đôi mắt lại vô cùng thương tâm! Tựa hồ như ta đã làm chuyện gì có lỗi với hắn

Sắc mặt ta biến rồi biến, cau mày không nói! Hắn rốt cuộc đang tức giận cái gì? Người hắn yêu cho tới bây giờ là Tuyên Tuyết Nhi, không phải sao? Ta và Đường Vấn Hiên có cái gì, sao hắn lại để ý?

“Đại ca! Mặc dù ta biết như vậy là rất không nên, nhưng người cũng biết, ta rất thích nàng! Vẫn luôn như vậy!” Vấn Hiên bình tĩnh nhìn vào hắn

Đường Vấn Thiên cười lạnh “Trong mắt ngươi bây giờ còn có đại ca này sao? Thê tử của bằng hữu còn không thể giở trò, càng huống chi là đại tẩu! Ngươi không cần mặt mũi nhưng ta thì còn! Ta sẽ không từ bỏ! Mặc dù người thê tử này vốn là chính tay ta vứt bỏ, nhưng ta sẽ không từ bỏ Diệp Dược nô! Chờ chuyện này qua đi, liền hồi cung với ta!”

Sắc mặt Đường Vấn Hiên hoá trắng, sợ run 1 hồi lâu “Nếu như vậy, không bằng để cho nàng ấy lựa chọn!”

Đường Vấn Thiên bật cười ha ha, cả giận nói “Sao ta có thể cho nàng cơ hội tự mình lựa chọn! Từ lúc nàng trở thành thê tử của ta, từ lúc nàng trở thành người của ta, từ lúc nàng sinh hạ hài tử cho ta, nàng chính là người phụ nữ của Đường Vấn Thiên! Nàng chưa từng có cơ hội để lựa chọn! ngươi, cũng giống như vậy!”

Ta cau mày, trong lòng không khỏi phẫn nộ, không khỏi 1 chưởng đánh thẳng vào mặt hắn, làm mặt hắn lệch hẳn sang 1 bên “Ngươi nói ta không có quyền lựa chọn, ta đây liền lựa chọn cho ngươi xem! Đường Vấn Thiên! Ngươi chán ghét ta và Đường Vấn Hiên ở cùng 1 chỗ, ta liền lần này tới lần khác ở cùng 1 chỗ với hắn, ta xem ngươi cản ta thế nào!” Dứt lời, liền 1 tay tóm lấy Đường Vấn Hiên, giận dữ, phẫn nộ ấn môi mình lên mối hắn

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đứng dây muốn đụng tới 2 người bọn ta, ta vội vàng tránh sang bên cạnh 1 chút. Hắn 1 mình xoay sở không được, đụng vào thành xe ngựa, cả xe ngựa bị chấn động thiếu chút nữa đã lộn nhào! Hắn đau đến nghiến răng, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười thắng lợi

Ta híp mắt. Hắn đang cười cái gì? A! Đúng rồi! Ta và Vấn Hiên mặc dù tránh được đợt công kích của hắn nhưng hắn lại thành công tách 2 người bọn ta ra

“Đại ca, ngươi không sao chứ?” Đường Vấn Hiên cau mày “Không nên thương tổn chính mình như vậy!”

“Sao hắn lại có việc gì được! Một người bị bắt trói, cư nhiên cho tới lúc này rồi mà còn không biết 2 chữ “an phận” viết như thế nào! Vấn Hiên! Lại đây!” Ta cười nói với hắn

Sắc mặt Đường Vấn Thiên trắng không còn chút máu. Đường Vấn Hiên nhìn Đường Vấn Thiên 1 chút rồi lại nhìn ta 1 chút, 1 hồi lâu mới đứng lên, đi về phía ta

Ta nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Đường Vấn Thiên, 1 bả ôm lầy cổ của Đường Vấn Hiên. Đôi mắt nhìn thẳng vào hắn “Chúng ta làm chuyện vừa rồi chưa làm xong!” Vừa dứt lời, Đường Vấn Thiên lại đứng dậy xông tới đây

“Binh” một tiếng! Hắn lại đụng vào thành xe ngựa! Lớp sắt phát ra thanh âm “ong ong”! Hắn đau đến nghiến răng nhưng 2 tròng mắt vẫn không chịu thua mà nhìn chằm chằm vào 2 bọn ta! Ý tứ rất rõ ràng, hắn thành công rồi!

Ta chau mày, nói với Đường Vấn Hiên “Vấn Hiên, lại đây!”

Đường Vấn Hiên nhìn hắn, rồi lại nhìn ta, 1 hồi lâu mới nói “Thôi! Đại ca, ngươi không nên như vậy nữa! Ngươi như vậy, ta thấy rất khó xử!”

“Vậy thì đừng đụng đến nàng ấy! Để lại làm nàng tức giận! Ngươi biết rõ ta mà sao lại còn làm như vậy! Vấn Hiên! Ngươi rõ ràng là biết rõ! Tại sao?” Hắn anh ách nói, trong thanh âm lộ ra cảm tình mãnh liệt, nếu không biết thì còn có thể tưởng rằng hắn thật sự yêu ta rất sâu đậm!”

Ta lắc đầu, như thế nào có thể bị hắn đao động! Hắn từng làm tổn thương ta! Ta như thế nào có thể! Hít sâu mấy hơi, lạnh lùng nói “Tử bỏ người nào, không từ bỏ người nào, không phải là chuyện mà các ngươi có thể quyết định! Như thế nào, Vấn Hiên từ bỏ ta là được rồi phải không? Ý của ta là, cho dù như thế nào, ta cũng không muốn nam nhân Đường gia Hoàng quốc các ngươi! Ngươi cho rằng, ta thật sự sẽ gả cho Vấn Hiên? Ngươi sợ như vậy, đơn giản chỉ vì sợ ta sẽ làm mất mặt Hoàng quốc. Tuyệt Thế và Tuyết Hoàng là do ta sinh ra. Lúc này, ngươi đã đáp ứng giao cho ta 1 hài tử, kết quả là ngươi lại nuốt lời! Nếu như ngươi giao Tuyệt Hoàng cho ta thì ta liền đáp ứng ngươi, không tìm 1 nam nhân nào nữa. Cô độc sống nốt quãng đồi còn lại. Như vậy cũng không làm mất mặt Hoàng quốc, có phải không?”

Hắn thoáng giật mình, khóe môi chầm chậm rủ xuống.

Hai tròng mắt Đường Vấn Hiên lại đỏ lên 1 chút, 1 hồi lâu không nói nên lời

Theo ý của ta, Đường Vấn Thiên đương nhiên sẽ đáp ứng phen giao dịch này. Bời vì Đường Vấn Thiên rất coi trọng đại cục, hơn nữa đây là ước định năm đó giữa ta với hắn, lại có thể đem ta và Vấn Hiên tách ra. Vừa có thể làm cho chuyện xấu của Diệp Dược Nô không bị truyền ra giang hồ, còn có thể làm cho hậu cung của hắn thanh tĩnh. Hắn không có lý do gì mà không đáp ứng

“Ta cự tuyệt!” Hắn không chút nghĩ ngợi, lạnh giọng đáp.

Ta ngẩn ra. Lạnh lùng nhìn hắn, như thể cho tới bây giờ chưa hề gặp qua hắn. Hắn, như thế nào có thể nói ra lời này? Không phải là hắn sợ ta và Vấn Hiên ở cùng 1 chỗ sai? Bây giờ ta đã đáp ứng không ở cùng 1 chỗ với hắn rồi, chỉ muốn hắn thực hiện lời hứa lúc đầu của hắn mà thôi, hắn lại cư nhiên không đồng ý

“Ngươi không có lý do gì mà không đồng ý địa, ngươi như thế nào lại không đồng ý! Rõ ràng là không muốn ta và Vấn Hiên ở chung 1 chỗ! Tại sao lại nói ra lời này, ngươi không đồng ý? Đã xảy ra chuyện gì? Đường Vấn Thiên, người đang làm cái quái gì?” Ta không thể tin được, thì thào tự nói

“Ta cũng không đồng ý! Nàng muốn cô độc sống nốt quãng đời còn lại thì cũng phải hỏi qua ta! Diệp Dược Nô, lời hứa hẹn của nàng có phải đều là gạt người hay không? Nếu như vậy, tại sao lúc đầu lại cho ta hi vọng! Chờ đợi 1 người vĩnh viễn cũng sẽ không ở bên cạnh mình thật sự là rất thống khổ, nàng có biết không? Nếu như không được thì tại sao lại cho ta hi vọng! Như vậy, rất đau, nàng có biết không?” Đường Vấn Thiên trầm thống nói, vỗ vỗ ngực, sắc mặt tái nhợt

Ta thấy hắn thần sắc không đúng, vội vàng đi tới dìu hắn, “Ngươi làm sao vậy? Sức khỏe không phải đã tốt lắm sao? Ta xem xem!” Dứt lời, liền muốn bắt mạch cho hắn

Đường Vấn Thiên mày, “Vấn Hiên, bệnh của ngươi vẫn còn sao?”

Hắn né tay ta, suy yếu nói “không có gì! chỉ là mới vừa nghe thấy nàng nói, trong lòng rất đâu! Nàng vốn là nữ tử luôn làm ta đau lòng! 1 câu nói của nàng, 1 động tác của nàng cũng sẽ làm ta đau lòng! Nếu như không đau lòng như vậy thì sao ta có thể xác định rằng ta yêu nàng đây?”

Ta nghe vậy cái mũi cay cay, đột nhiên rất xúc động muốn đáp ứng hắn. Nhưng lại nghĩ đến Tuyệt Thế và Tuyết Hoàng. Đường Vấn Thiên băn khoăn là không sai! Nếu ta đến với hắn thì Tuyệt Thế và Tuyết Hoàng sẽ bị người khác nhạo báng cả đời

Ta sinh ra bọn chúng nhưng vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của mẫu thân. Lúc đầu, nhìn thấy bọn chúng lại hận đến chết. Ta thậm chí lại còn từng muốn độc sát chúng nó. 1 người như ta sao xứng làm mẫu thân đây? Cả đời này, ta không thể làm gì cho bọn chúng, nếu như ta ích kỷ mà lựa chọn Đường Vấn Hiên thì ta còn mặt mũi nào mà gặp bọn chúng

Bọn chúng bây giờ không cảm thấy nhưng tương lai khi lớn lên sẽ nhận thức rõ sự tình, sẽ trách móc ta về chuyện này

Cho dù Vấn Hiên anh tuấn, cho dù tốt bụng, cho dù ôn nhu, ta cũng không nên tham luyến hắn

“Vấn Hiên, để cho ta xem đi! Chỉ có xem mạch mới biết thân thể của ngươi có khoẻ hay không! Ít nhất cũng hãy để ta làm cho ngươi 1 chuyện, được không?” Ta suy yếu cười với hắn

Đường Vấn Thiên lạnh lùng nhìn 2 bọn ta. Hắn ngồi ở 1 góc, không lên tiếng cũng không động đây nhưng ánh mắt vẫn vô cùng nguy hiểm, sáng quắc nhìn chằm chằm ta cầm tay Đường Vấn Hiên! cứ như thể muốn đốt cháy bàn tay ta

Ta biết, nếu ta có hành động làm loạn thì hắn sẽ nhảy lại đây là tách 2 bọn ta ra! Tên Đường Đình Hiên này thật tốt. Cư nhiên đem 3 người bọn ta ném vào cùng 1 chỗ. Thoạt nhìn là muốn thực hiện âm mưu nhưng lại không cản thận tìm lầm người, chình mình cũng bị người khác đánh bất tỉnh rồi

Ta kiên định vươn tay về phía hắn “Vấn Hiên, đưa tay cho ta!”

Hắn giấu tay ra phía sau “ta nói rồi, ta không có việc gì!”

Ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn Đường Vấn Thiên 1 cái, bên trong đôi mắt hắn có sự lo lằng nồng đậm Lo lắng cho tình địch cũng là đệ đệ yêu quý nhất

Hắn là người mà 2 bọn ta đều quan tâm. Bên môi ta nở nụ cười bất đắc dĩ, nói với Vấn Hiên “Thôi! Sau này trở thành phu quân của Diệp Dược Nô thì sợ thì thân thể bất hảo”

Sắc mặt Đường Vấn Thiên thoáng cái xanh mét, 2 tròng mắt đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu

Nhưng mặt của Đường Vấn Thiên lại thoáng cái phát ra tia sáng vui sướng, hắn cầm lấy tay ta, cà lăm nói “Nàng nàng nàng! Thật sao! thật vậy chăng?”

Ta cười nói, “Là thật! Vấn Hiên! Diệp Dược Nô ta nói lời cho tới bây giờ đều giữ lấy lời!”

Khoé môi Đường Vấn Thiên co quắp, đang định cử động thì lại bị ta đứng đậy điểm huyệt. Chau mày nhìn hắn, ta lạnh lùng “Đừng có phá hỏng chuyện của ta!”

Trong đôi mắt hắn có lệ, mãnh liệt lắc đầu, động tác này có thể làm cho nước mắt không rơi xuống

Xoay người, quay đầu lại. Phi thân nhào trong lòng Vấn Hiên. Ta nghe thấy thanh âm nghiến răng ở phía sau

“Diệp Dược Nô! Nàng phải nghĩ đến hài tử! Nàng quên ta rồi sao? Nàng rốt cuộc đang làm gì?” Hắn ở phía sau rống giận

Ta không để ý tới hắn, vòng tay ôm lấy cổ Vấn Hiên. Thời gian như đứng yên tại thời khắc này. Trống ngực hắn rất nhanh. Luật đập trái tim cũng không ổn định

Một hồi lâu, ta buông hắn ra. Trên mặt hắn vẫn còn hồng quang hưng phấn

“Vấn Hiên, nguyên lai ngươi không phải thân thể bất hảo, vốn là thân thể rất tốt! Phải không?” Ta cười nhìn hắn. Biết hắn không có việc gì, trong lòng ta không khỏi thư thái thở dài ra 1 hơi

Sắc mặt hắn trắng xuống “Nàng vừa mới…. Là vì muốn giúp ta xem mạch?”

Ta nhanh chóng gật đầu “Cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta vận dụng phương pháp này!”

“Cho nên, lời vừa mới nói, cũng là gạt ta?” Hắn chế trụ tay ta. Cười lạnh nói.

“Ta là muốn tốt cho ngươi!” Ta bất động thanh sắc rút tay về, không tự chủ được mà liếc mắt nhìn trộm Đường Vấn Thiên 1 cái

Lúc này, sắc mặt hắn đã đẹp mắt hơn 1 chút, ngồi ở trong góc không lên tiếng

Chạm! Đường hỏi hiên một chưởng chụp tại xe ngựa địa bên bờ, tơ vàng võng địa thanh âm truyền đến, hắn đau đến bắt tay lùi về. Ngồi vào một bên.

“Ngươi không sao chứ! Hỏi hiên!” Ta cau mày. Hắn cũng không lý ta, đem đầu chuyển tới một bên. Không xem chúng ta hai người, “Ngươi là nghĩ muốn theo hoàng sử hồi cung, phải không? Bởi vì trong hoàng cung đầu có tuyệt thế theo tuyệt hoàng, phải không?” Hắn địa trong thanh âm đầu, tràn ngập   tuyệt vọng.

Ta cau mày nhìn hắn.

“Nếu nàng ấy thật sự muốn cùng ta hồi cung thì sẽ không nói mình là Diệp Dược Nhi rồi! có chết cũng không muốn thừa nhận mình là Diệp Dược Nô, sợ là nàng đã quyết tâm tránh xa huynh đệ chúng ta!” Ánh mắt sáng quắc tràn đầy mong muốn Đường Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào ta, như thể đang chờ đợi đáp án của ta

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết