Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 5-2: Ván cờ vận mệnh – Phần 2




Ta đã vì hắn mà làm trái với nguyên tắc của chính mình, kéo hắn trở về từ quỷ môn quan, tiếp tục đứng ở bên cạnh nam nhân này, ta sợ trái tim ta sẽ lại mềm yếu

“Nhưng, thái thượng hoàng nên làm quân tử thì hơn. Người xấu hẳn nên để người khác làm!” Ta nhỏ giọng nói

Hắn cả kinh, híp mắt nhìn ta một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi tiêu sái đến trước mặt ta, vén tay áo trái của ta lên, tinh tế nhìn vào nơi cổ tay, ta thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của hắn phả lên trên cánh tay ta

Nhìn thật lâu, hắn như là thấy vậy là đủ rồi, lúc này mới không cam lòng thả tay ra, cau mày thở dài noi “Ngươi quả nhiên không phải là nàng ấy” dứt lời, liền chán nản ngồi vào 1 bên

Trong lòng ta thở ra 1 hơi thật dài. Muốn qua mặt 1 người thông minh như vạy, thật không dễ dàng

“Họ Đường kia! Nếu như hôm nay ngươi không cho ta đi thì tốt nhất là ngươi cứ giết chết ta ở trong Xuất Vân điện. Nếu không, ta khó có thể đảm bảo sẽ không xẻ ngươi ra thành từng mảnh! Đến lúc đó, ta sợ có lỗi với tỷ tỷ đã chết!” Ta cười lạnh nói.

Hắn thoáng giật mình, nhìn ta trong chốc lát, “Ngươi quả nhiên không phải nàng ấy! Nàng ấy vốn là người ôn nhu. Nàng ấy, cho dù có hận, có giận cũng sẽ không nói ra những lời này. Mục đích của ta rất đơn giản, đã nói với ngươi rồi, ta chỉ muốn ngươi làm mẫu cho ta vẽ tranh là được. Tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi. Cũng cam đoan sẽ không để cho hoàng huynh biết ngươi đang ở trong Xuất Vân điện!”

Ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang 1 bên “Ngươi là ai chứ? Tại sao ta phải tin tưởng lời nói của ngươi!”

Hắn nói “Cho dù bị ngươi xẻ thành trăm mảnh, ta cũng sẽ không thả ngươi đi!” Dứt lời, như là đột nhiên có khí lực, đứng lên khỏi ghế, vỗ tay nói “Ngươi đâu! Mang nàng đi cho ta!”

Cánh cửa, bị mở ra rồi, tiến vào hai gã thị vệ. Nhìn thấy ta, cũng không lên tiếng, liền nâng ta, mang ra ngoài

Trong lòng ta phát hoả, nhưng nét mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Hảo cho ngươi một Đường Vấn Hiên, ta diễn trò thành như vậy mà ngươi vẫn khư khư cố chấp. Xem ra, ta chưa đả kích người đến chết khiếp

Đường Vấn Hiên đi theo phía sau 2 người bọn kia, chậm rãi tiêu sái. Ta cứ như vậy bị hắn bắt giữ, đi vào mật đạo dẫn đến Xuất Vân điện

Ta chưa bao giờ biết Xuất Vân điện cư nhiên có mật đạo nối thẳng ra ngoài cung

Hơn nữa, cái mật đạo này lại rất mới. Nếu ta đoán không sai, hẳn là mới nào không bao lâu!

Miệng mật đạo ở ngay tại trong phòng Đường Vấn Hiên. Bọn họ đem ta lôi ra từ bên trong mật đạo, lúc này mới rời đi.

Ta không lên tiếng, liền quay đầu lại, nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ. Đã bao lâu? Đã bao lâu ta không đến nơi đây rồi

Ta như thế nào đã quên, cảnh tuyết trong Xuất Vân điện vốn là cảnh tuyết đẹp nhất trong hoàng cung

“Có phải rất đẹp không? Lập tức muốn vẽ bức tranh về ngươi, muốn ngươi đứng dưới cây mai, ngồi cũng được! Yên tâm đi! Bên trong Xuất Vân điện toàn bộ là người của ta! Bọn họ sẽ không báo cáo với hoàng huynh!” Hắn cười nói.

“Hoàng quốc thật sự là một nơi làm kẻ khác ghê tởm. Khắp nơi đều là tuyết, khắp nơi đều là hoa mai! Cũng chẳng có loài thuốc nào khác! Ghê tởm!” Ta tức giận nói

Hắn cười, vươn tay ra ngoài cửa sổ, hái được 1 bông hoa mai, trước khi ta kịp có phản ứng, đã cài đoá mai lên tóc ta

Ta bị hành động của hắn làm cho ngây ngẩn cả người. Nam nhân này! Hắn đang làm cái gì?

“Ngươi mặc dù không phải nàng ấy nhưng lại rất giống nàng ấy, trên đời này không người nào có thể giống nàng, cài hoa mai đẹp như vậy! Ngươi cũng giống như thế!” Hắn có ý chỉ mái tóc bạc của ta

“Không phải ngươi nói muốn vẽ tranh sao? Sao lại không vẽ? Vẽ tranh sớm thì chấm dứt sớm!” Ta lạnh lùng nói

Hắn bình tĩnh nhìn ta. Nhẹ giọng nói, “Họa sĩ còn chưa tìm được, loại tranh này, ta nghe nói phải vẽ rất lâu. Ngươi chắc hẳn phải ở chỗ này nửa năm!”

“Nửa năm? Ngươi nói nửa năm? Sao ta có thể ngây ngốc ở chỗ này nửa năm? Ngươi đang đùa phải không?” Ta kêu lên

Hắn không lên tiếng, chỉ vào dưới chân cầu thang “Nơi này vốn không hợp nhất với hoàng cung, mấy năm trước đã xây 1 bức tường vây, bây giờ đã dứt khoát phong kín rồi. Ta không tới trong hoàng cung, bọn họ cũng không đến nơi này của ta!”

Ta cau mày. Bọn họ huynh đệ trong lúc đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta còn nhớ rõ, năm đó Đường Vấn Thiên bởi vì ta ném tuyết vào Đường Vấn Hiên mà muốn đưa ta vào chỗ chết, Đường Vấn Hiên càng vì hắn mà trao ngôi vị hoàng đế vào tay hắn. Mới có mấy năm mà thôi, hai người bọn hắn sống cách vách nhưng lại không qua lại

“Mấy năm trước ta đến đây, cũng không phải như thế!” Ta nhỏ giọng nói.

Hắn cười khổ nói, “Đúng vậy! Đó là bởi vì lúc ngươi tới, ta cam tâm thoái. Đem tỷ tỷ của ngươi đánh bại bởi ca ca của ta Nhưng cũng bởi vì ta thoái nhưỡng mà đã đưa tỷ tỷ của ngươi vào tuyệt lộ. Ngươi nói xem, ta phải làm sao bây giờ đây? Trong lòng ta hận, trong lòng ta oán nhưng lại không thể làm ra chuyện thương tổn đại ca. Cũng giống như hắn không thể làm thương tổn ta. Chỉ là, cảm tình huynh đệ giữa bọn ta liền chậm rãi phai nhạt. Đây đúng là báo ứng của ta rồi!” Ta đưa 2 tay đến trước 2 mắt mình, bất giác run rẩy

A! hai tay này vì ta mà tất cả đều là mùi máu tanh. Hai tay này cũng vì ta mà tấu cầm suốt cả đêm, đem 10 đầu ngón tay tàn phá toàn bộ, trên cầm huyên [dây đàn] cũng nhiễm đỏ

Mà bây giờ, hắn lại vỉ ta mà nhốt chính bản thân mình bên trong cái Xuất Vân điện nho nhỏ này

Cổ họng ta nghẹn lại, trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời

Hắn thì bình tĩnh nhìn ra phương xa, không nói lời nào. Một hồi lâu mới noi “ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ta gọi cung nữ giúp ngươi chuẩn bị mọi thứ!” Dứt lời, liền đứng dậy rời đi

Hắn muốn đi đâu? Ta cau mày. Nơi này không phải là phòng của hắn sao?

Bên trong căn phòng này tràn ngập mùi hương của hắn. Bây giờ đã bớt đi hương  thơm của mùi thuốc. Thêm vài phần mùi hương của nam tử. Một nam nhân luôn ngâm mình trong bể dược rốt cuộc cũng trở thành 1 nam tử hắn rồi

Hắn vừa đi, ta liền lấy túi hương từ trong lòng ta, tinh tế ngửi. Một hồi lâu mới đứng lên, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ

Hắn muốn ta ở lại chỗ này, ta rất không muốn ở, nhưng sau lúc nhìn thấy cuộc sống của hắn, nhìn thấy tình cảnh của hắn, trái tim của ta lại mềm xuống. Đúng vậy a! Hắn không phải là Đường Vấn Thiên, năm đó, trong hoàng cung, hắn đối xử với ta rất tốt. Rất nhiều lúc, không có hắn, ta không có dũng khí để tiếp tục bước đi. Ta thấy thời gian của Đường Vấn Hiên còn chưa đến 1 nửa là dành cho hắn. Nếu không phải Đường Vấn Thiên cường ngạnh xuất hiện như vậy, thì ta có thể tiếp nạp hắn hay không, cũng là chuyện không ai biết

Nhiều năm như vậy không gặp, hắn vẫn như cũ, đặc biệt làm cho người ta đau lòng!

Hôm nay chứng kiến mặt bất đồng [không giống] như trước của hắn, trong lòng ta sao có thể không đau! Hắn vốn hẳn phải giống như thần tiên, 1 nam tử không dính khỏi lửa nhân gian. Vì ta mà cưu nhiên cũng nời lên âm mưu chơi đùa, cư nhiên cũng bat91 đầu tính toán! Cư nhiên! Cư nhiên!

Hôm nay bị hắn bắt đến đây, cũng nhân tiện để ta trả ơn hắn

Hắn muốn vẽ tranh, ta đương nhiên không thể để cho hắn vẽ. Ta sợ sau này khi còn giữ bức hoạ, hắn sẽ không quên được ta!

Chỉ là a, bây giờ ta một đầu địa tóc bạc, để cho hắn vẽ, có thể như thế nào? Với lại, có thể như thế nào. Cuối cùng cũng vẫn là già

Qua được một hồi lâu, ta như đã hạ quyết tâm, xé bông hoa mai hắn gài lên tóc ta xuống, ném lên mặt đất, dùng chân giẫm nát. Ta và hắn, như thế nào có thể! Trong hắn đang chảy 1 dòng máu giống với Đường Vấn Thiên. Cùng 1 phụ thân, cùng 1 mẫu thân! Cùng mặt ngoài ôn nhu như ngọc, cùng nội tâm giống như ác ma!

Ta không nên lại bị họ Đường tính kế. Kéo bao quần áo ra, ta mở cửa mật đạo của hắn, đang định đi vào thì đã thấy hắn đứng bên trong mật đạo, nhìn ta, đầy thương tâm, tuyệt vọng

Ta ngẩn người, ngăn môi cười nói, “Sao thái thượng hoàng lại ở chỗ nà! Đứng ở chỗ tối thế này, muốn dọa người sao?”

Hắn nói, “Ta từ khác phòng lại đây, vừa lúc chứng kiến tình huống ta không nên chứng kiến. Độc trên người ngươi đã giải rồi sao? Ta đã quên, 1 chút độc đó, sao ngươi có thể để vào mắt?”

Hắn chậm rãi đi ra từ bên trong mật đạo. Cau mày nhìn bông hoa bị ta giẫm nát trên mặt đất, khoé môi dần dần rủ xuống, một hồi lâu mới nói “Quả nhiên vốn là tỷ muội!”

Ta thoáng giật mình, lúc này mới nhớ tới khi ta làm trò trước mặt hắn, đã mấy lần hành động thế này. Sắc mặt thoáng trắng không còn chút máu. Cười nói “Đã giải độc rồi, vậy thì không quấy rầy thái thường hoàng nghỉ ngơi! Dược Nhi cáo lui!” Dứt lời, liền muốn rời đi.

Nhưng sau lưng lại đột nhiên tê rần, ta mở to 2 mắt! Người này, rốt cuộc có phải là Vấn Hiên hay không?

Hắn chậm rãi tiêu sái đến trước người ta “Xin lỗi, ta vốn không muốn điểm huyệt ngươi! Nhưng ngươi lại rời đi lần nữa! Ngươi cũng biết, Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng luôn đến nơi này của ta chơi. Tuyệt Hoàng thì nhiều hơn 1 chút. Bởi vì nó giống tỷ tỷ của ngươi nên càng được ta yêu thích. Tuyệt Thế cũng rất tốt, vừa mới nhìn thấy bộ dáng hắn giả nữ trang, thật thật sự rất giống tỷ tỷ của ngươi! Thôi! Hai người chúng ta đánh 1 ván cờ, thế nào? Người Diệp gia ngươi vốn tinh thông. Hai người chúng ta đánh 3 ván để phân chia thắng bại, ta thắng thì ngươi ở lại để cho hoạ sĩ vẽ tranh, ta thua thì ta sẽ thả ngươi đi, được không?”

Nam nhân này, lúc nào mà đã mưu mô thế này! Xem ra, hiểu biết của ta về hắn thật sự còn chưa đủ

Không lo lắng thêm, liền gật đầu, nhưng lại phát hiện chính mình đã phạm vào 1 sai lầm lớn

Hắn như 1 hài tử được cho kẹo, vô cùng cao hứng. Một tay cúi xuống ôm lấy ta. Cũng không quan tâm xem ta có đáp ứng hay không. Để ta ngồi vào bên cạnh chiếc bàn! Tìm ta 1 bàn cờ, bày ra 1 bộ quân cờ, hăng hái bừng bừng bày ván cờ phía đối diện ta

Hắn, từ lúc nào mà đã cường tráng như vậy? Mới bao lâu trước, hắn ngay cả bước đi còn cần phải có người dìu. Mà bây giờ, hắn cư nhiên không cần tốn nhiều sức liền có thể ôm ta lên

Ở trong lòng ta, hắn vẫn vốn là 1 người yếu ớt, cần phải có người bảo vệ, mà bây giờ, cái người yếu đuối này đột nhiên trở nên cường đại, cư nhiên làm cho ta chân tay luống cuống như vậy

Mới được 1 canh giờ, 1 ván cờ đã bị hắn dễ dàng giành phần thắng

Bên môi hắn phiếm nụ cười. Nói “Không thể phân tâm, không thể phân tâm! Vừa phân tâm, ngươi liền thất bại!”

Ta hừ lạnh một tiếng. Thật sự là cao chiêu! Ta đóng vai Dược Nhi – 1 người kỳ nghệ vốn rất tệ, kỳ phẩm thì càng tệ hơn, hơi thua 1 ván thì không vội vàng, thua đến ván thứ 2 thì sẽ lật đổ bàn cờ, biến quân cờ thành ám khí, tấn công người đối địch với nàng

Ta thắng hắn, thì sẽ nói cho hắn, ta chính là Diệp Dược Nô

Ta thất bại, thì sẽ ở lại chỗ này của hắn nửa năm

Nam nhân này, chỉ cần 1 chiêu này mà đã làm cho ta tiến không được, lùi cũng không xong