Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 222




Lý Thương Nguyệt lại một lần nữa ngây ngẩn cả người. .

Hắn nghẩng đầu lên, có chút không tin đang nhìn người đầy ý cười trước mặt mình, nữ nhân này lại cười rất ngu ngốc, buồn buồn hỏi: “Ngươi không phải sợ ta ngã xuống sau đó liên lụy tới ngươi?”

Nàng. . . . . . Thật là một nữ nhân rất kỳ quái! Tất cả mọi người đều “bảo vệ ta” như vậy , không để cho ta động cái này không để cho ta động cái kia chính là sợ ta không cẩn thận sau khi bị thương bị tên kia trách phạt thôi. Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy? Chẳng lẽ nàng thật không sợ sao?

“Ngươi. . . . . . Không sợ bị ta liên lụy sao?”

“Tại sao phải liên lụy tới ta? Coi như ngã xuống, người bị thương cũng là ngươi thôi.” Hạ Lan Phiêu cây ngay không sợ chết đứng nói.

. . . . . .

Một vị thiếu niên tâm linh thuần khiết trong nháy mắt bể nát.

“Xấu nữ nhân!”

“Tiểu quỷ tử (*thằng quỷ nhỏ)!”

“Xấu nữ nhân!”

“Tiểu quỷ tử!”

Mặc kệ nói thế nào, Hạ Lan Phiêu rốt cuộc cũng được lưu lại ở Lý phủ, trở thành “nha hoàn cận thân” của Nhị thiếu gia Lý gia, cũng vật hy sinh lóe sáng trong mắt mọi người. Nàng len lén đến phòng thu lấy trước tiền lương tháng này, trả nó cho Tuyết Nha, còn lại cẩn thận cất kỹ, trong lòng đang nở hoa.

Quả nhiên là lao động vinh quang nhất a. . . . . . Không ngờ phục vụ tên tiểu quỷ thiếu gia kia lại có tiền lương cao như vậy! Ta muốn ở chỗ này làm mấy tháng, để dành ít tiền rồi đi tìm con đường về nhà. . . . . .

Phi phi! Có thể có ít tiền ở đây là được rồi? Có thể trở về cũng không tệ rồi, lại còn muốn vớt một khoản nữa? Hạ Lan Phiêu, ngươi không thể tham tiền, không thể tham tiền. . . . . .

“Tiểu Phiêu, Nhị thiếu gia có tốt với ngươi không?” Tuyết Nha lo lắng nhìn nàng, muốn nói lại thôi. .

“Làm sao vậy?”

“Nếu như có thể mà nói, vẫn là nên giữ một khoảng cách với Nhị thiếu gia đi. Mặc dù hắn cũng là cháu ruột của lão gia, nhưng phụ thân hắn—— cũng chính là con trai độc nhất của lão gia, bởi vì mẫu thân hắn mà rời khỏi Lý gia, đến chết cũng không sự tha thứ của lão gia. Tuy nói lần này người được đề cử làm tộc trưởng trong đó có Nhị thiếu gia, nhưng hắn dù sao đi đứng không có tiện, là không thể nào làm tộc trưởng —— tất cả mọi người nói rằng người đảm nhiệm Tộc trưởng nhất định là Đại thiếu gia, mà hắn thật sự hận nhất là mẫu thân Nhị thiếu gia đã chiếm đoạt phụ thân mình. Chờ lão gia quy thiên, tộc trưởng mới nhận chức sẽ không để cho Nhị thiếu gia tiếp tục lưu lại Lý gia, nếu như ngươi là tâm phúc của Nhị thiếu gia chỉ sợ cũng khó thoát khỏi sự trả thù của Đại thiếu gia. Cho nên, vẫn là giữ một khoảng cách với hắn thì tốt hơn. . . . . .”

Thật cẩu huyết! Thì ra chuyện xưa của Lý Thương Nguyệt là cha hắn cưới một nữ nhân cha hắn không thương, sau đó yêu một nữ nhân mà trong gia tộc không chấp nhận, cuối cùng tới bỏ trốn, sinh ra Lý Thương Nguyệt. . . . . . Nếu là ở hiện đại, quả thật có thể viết bản kịch mới của Quỳnh Dao rồi! Tại sao mỗi thời đại đều gia trưởng tính nóng hứng thú với việc đánh gãy uyên ương như vậy? Aizzz. . . . . .

“Tuyết Nha, cám ơn ngươi nhắc nhở. Tính khí tiểu tử kia cũng không được tốt, nhưng hắn tuyệt đối không có tùy hứng giống như các ngươi tưởng tượng như vậy. Hắn cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. . . . . .”

“Thôi, chủ ý của ngươi đã định, ta liền không thuyết phục ngươi nữa. . Ngày mai sẽ là đại hội lựa chọn tộc trưởng, ngươi sẽ tham gia cùng Nhị thiếu gia sao?”

“Sẽ đi.” Hắn không mang theo ta đi, ta cũng sẽ mặt dày mày dạn đi theo hắn!

“Vậy ngày mai gặp. Ngày mai, ngươi có thể thấy cháu ngoại của lão gia, thật là một mỹ thiếu niên! Thật hạnh phúc!”

Tuyết Nha nói xong, trong mắt toát ra bong bóng hồng phấn, nếu không phải Hạ Lan Phiêu đè nàng lại nói không chừng nàng sẽ bay tới bầu trời rồi. Hạ Lan Phiêu buồn cười đưa nàng đi, đẩy cửa phòng của Lý Thương Nguyệt, thấy Lý Thương Nguyệt đang nhìn trăng sáng ngẩn người, cười hì hì nói: “Thiếu gia, mau ngủ, ngày mai còn phải tham gia tranh cử tộc trưởng, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được nha!”

“Ta không đi.”

“Tốt lắm, vậy ta đi trước. . . . . . Cái gì? Ngươi không đi? Ngươi lặp lại lần nữa!”

“Ta không đi!” Mặt Lý Thương Nguyệt đỏ lên: “Vì cái gì muốn ta đi làm chuyện nhàm chán như vậy!”

“Làm Tộc trưởng rất nhàm chán sao? Tiểu quỷ này, tại sao một chút lòng cầu tiến cũng không có?” Hạ Lan Phiêu rống to.

“Ngươi dựa vào cái gì can thiệp chuyện của ta? Ngươi là ai?”

“Ta. . . . . .”

Hạ Lan Phiêu cứng họng rồi.

Nàng chỉ biết nếu như Lý Thương Nguyệt không đi chọn Tộc trưởng, như vậy nàng sẽ không cách nào đến gần huyết ngọc, chớ nói chi là trộm được huyết ngọc tốt hơn năm mới. Đường về nhà cách ta thật là càng ngày càng xa. . . . . . Thật là khổ sở. . . . . .

“Ô ô ô.” Nước mắt của Hạ Lan Phiêu chậc chậc rơi xuống.

Lý Thương Nguyệt mặt lạnh, không có liếc nhìn nàng một cái.

“Ô ô ô.” Hạ Lan Phiêu dùng ánh mắt ai oán nhìn Lý Thương Nguyệt.

Khóe miệng của Lý Thương Nguyệt không tự giác co quắp một cái.

“Ô ô ô. . . . . .”

Lần này, Hạ Lan Phiêu là thật đau lòng. Nàng co rúc ở góc tường, không được nức nở, không ngừng dùng một ánh mắt linh động của một loài động vật ăn cỏ đau thương nhìn Lý Thương Nguyệt, trong lòng hắn một chút dao động. Cuối cùng, Lý Thương Nguyệt chợt vỗ bàn một cái, vẻ mặt xuất hiện vạch đen: “Không được khóc! Ta đi là được!”

“Nhị thiếu gia thật tốt!”

Hạ Lan Phiêu trong nháy mắt ngừng rơi nước mắt, chạy thẳng tới Lý Thương Nguyệt cười ngọt ngào, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Thương Nguyệt đỏ lên. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, không được tự nhiên nói: “Mặc dù ta tham gia, nhưng ta cũng không thể thắng. Tộc trưởng Lý gia không thể nào là một người có xuất thân đê tiện mà còn bị què nữa.”

“Nhị thiếu gia. . . . . .”

“Ngươi muốn để cho ta đi, ta đi là được. Còn nữa, đừng khóc, vẻ mặt ngươi khóc thật khó nhìn.”

Lý Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, nhưng bóng lưng cô đơn lạnh lẽo như vậy. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng co lại, không kiềm chế được đi lên phía trước, ôm hắn vào trong ngực: “Nhị thiếu gia, cám ơn ngươi.”

“Xấu nữ nhân, buông ta ra!”

“Không buông.”

“Này!”

Nhưng là, ngực của nàng thật thật ấm áp. . . . . . Giống như mẫu thân. . . . . .

Đại hội lựa chọn tộc trưởng rốt cuộc đang ở trước mắt rồi.

Lúc trời còn chưa sáng, Hạ Lan Phiêu liền bị mấy nha đầu kéo, nhắm mắt lại được các nàng rửa mặt trang điểm. Nàng ngáp ra cửa, cũng nhìn thấy một thiếu niên trong nháy mắt trợn to hai mắt, không thể tin hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . .”

“Xấu nữ nhân, miệng há to như vậy thật khó coi! Chẳng lẽ không nhận ra bản thiếu gia rồi sao?”

“Ngươi thật sự là Thương Nguyệt?”

“Nói nhảm!” Người nào đó không vui nhăn mày lại.

“Thật đáng yêu!” Thật là lại muốn đưa tay qua ôm ôm. . . . . .

Sau khi tỉ mỉ ăn mặc thì Thương Nguyệt khiến người ta vô cùng kinh diễm. Lúc hắn không nói lời nào vốn là có chút giống như con nít, hiện tại mặc trường bào màu bạc tinh xảo đầu đội ngân quan, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn như tuyết của hắn, quả thực là một phiên bản búp bê SD. Mặc dù vẫn ngồi ở trên xa lăn bằng gỗ, nhưng chỉ khiến hắn có thêm chút gầy yếu và đau thương, càng khơi dậy ý muốn bảo hộ của nữ nhân.

“Nhị thiếu gia, chúng ta cùng nhau cố gắng lên! Nhất định phải lấy được huyết ngọc!” Hạ Lan Phiêu nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu.