Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 266




Hạ Lan Phiêu thấy Tiêu Mặc đồng ý, hơn nữa nàng lường trước Thục phi không dám lộ liễu gia hại nàng như vậy, liền chuẩn bị nếm thử một chút hương vị của canh này. Bởi vì, ta yêu hắn......

"Canh này mùi vị không tệ, không nhìn ra Thục phi còn có tay nghề này. Tiêu Mặc, chàng cũng nếm thử một chút nhé?"

"Không cần." Tay của Tiêu Mặc dừng lại một chút: "Đây là Thục phi chuẩn bị cho nàng."

"Ơ ơ, người nào không biết nàng chuẩn bị cho ta nhưng mục đích cũng là hấp dẫn lực chú ý của chàng? Nàng ta nhất định muốn tối nay chàng đi theo nàng ta đấy."

"Vậy sao...... Như vậy, Hạ Lan đang đuổi ta đi sao?"

"Ta mới không thả ngươi đi! Cứ để ta làm ác nữ mị hoặc quân vương đi."

Hạ Lan Phiêu co rúc ở trong ngực của Tiêu Mặc, cười ngọt ngào với hắn, mà Tiêu Mặc cũng mỉm cười ôm lấy nàng. Mặc dù Tiêu Mặc đang mỉm cười, nhưng Hạ Lan Phiêu cảm giác trong lòng hắn có tâm sự. Nàng nhìn Tiêu Mặc, không khỏi hỏi: "Tiêu Mặc, gần đây chàng có chuyện gì phiền lòng sao?"

"Không có. Tại sao nàng hỏi như vậy?"

"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy gần đây chàng có chút kỳ quái thôi...... Khinh Vũ nói hài tử lớn hơn chút nữa là có thể cảm thấy máy thai rồi, nhất định rất thú vị. Không biết nó có nghịch ngợm không?"

"Hạ Lan......"

Tiêu Mặc nhẹ nhàng vuốt ve gò má trên mặt Hạ Lan Phiêu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Hạ Lan Phiêu lải nhải nói với Tiêu Mặc sự vất vả của nữ nhân mang thai sinh con, Tiêu Mặc chỉ là trầm mặc nghe, ánh mắt lành lạnh. Mà đúng lúc này, Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy bụng một hồi đau nhức kịch liệt, theo bản năng bưng kín bụng: "Thật là đau......"

"Hạ Lan, nàng làm sao vậy?"

"Bụng của ta thật là đau...... A!"

Bụng của Hạ Lan Phiêu truyền đến hàng loạt đau nhức, đau đến mức làm cho nàng mồ hôi lạnh chảy ròng. Nàng vốn không muốn làm cho Tiêu Mặc lo lắng, nhưng đau đớn này thật sự là đau toàn tâm, khiến cho nàng ngay cả hơi sức để gào thét cũng không có.

Nàng chỉ cảm thấy hạ thể ướt, vén chăn lên nhìn, lại thấy máu tươi đang chậm rãi mà mãnh liệt chảy xuống từ bắp chân của nàng. Nàng đưa bàn tay run run vuốt vết máu trên chân mình, rốt cuộc rưng rưng nói: "Tiêu Mặc, ta đau......"

"Ta biết rõ! Người tới, mau mời Thái y!"

"Đau quá...... Hài tử......"

Tay của Hạ Lan Phiêu che bụng thật chặt, sắc mặt chợt tái nhợt không có một chút huyết sắc. Tóc đen của nàng bị mồ hôi thấm ướt, xốc xếch dính vào trán, mà dưới người nàng, máu giống như suối phun, cuồn cuộn không dứt.

Nàng nhìn cái mền màu hồng bị máu tươi của mình nhuộm đỏ, nắm chặt cánh tay của Tiêu Mặc, nước mắt lập tức xông ra. Tiêu Mặc vội vàng ôm nàng, nhưng không cách nào vì nàng chia sẻ khổ sở, chỉ đành phải không ngừng nói: "Hạ Lan, sẽ không có chuyện gì. Ta sẽ không để cho nàng có chuyện!"

Có thể là vì mất quá nhiều máu, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, trước mặt cũng trống rỗng. Nàng cố hết sức mở mắt, nhưng rốt cuộc vẫn đánh không lại cái loại đó vô lực hư vô, lọt vào hôn mê. Trước khi hôn mê, nàng dùng khí lực cuối cùng nói với Tiêu Mặc: "Hài tử...... Nhất định phải giữ được hài tử......"

Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại lần nữa, nàng đã phân không rõ ban ngày hay là ban đêm.

Nàng khó khăn mở mắt, hoảng hốt nhìn thấy rất nhiều người ở trong phòng nàng, cũng không có một người nói chuyện, không khí an tĩnh quỷ dị. Nàng giật mình một cái, theo bản năng sờ sờ bụng của mình, lại chỉ sờ tới một mảnh bằng phẳng. Nàng lắc đầu không thể tin, dùng âm thanh nhẹ như tiếng muỗi nói: "Tiêu Mặc...... Hài tử không có sao chứ......"

"Hạ Lan, rốt cuộc nàng cũng tỉnh!" Tiêu Mặc xông lên phía trước, một tay ôm lấy nàng: "Nàng hôn mê hai ngày, ta......"

"Hài tử không có sao chứ."

......

"Hạ Lan, nàng không có việc gì là tốt rồi."

"Tiêu Mặc, ngươi trả lời ta."

......

"Hạ Lan, sau này chúng ta vẫn còn có thể có hài tử."

"Ý của ngươi là...... Con của chúng ta, không còn?"

"Tất cả rồi sẽ tốt."

"Không, ta không tin! Ta tuyệt đối không tin! Con của chúng ta sẽ không còn nữa!"

Hạ Lan Phiêu kích động hô to, đột nhiên cảm thấy nơi cổ họng ngòn ngọt, "Oa"  một cái liền ói ra khỏi một ngụm máu tươi. Tiêu Mặc thấy thế, vội vàng gọi Thái y đến, mà Hạ Lan Phiêu một phát bắt được cánh tay của hắn, oán độc nói: "Ta uống canh Thục phi đưa tới mới có thể sinh non đấy! Tiêu Mặc, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!"

"Ta đã nhốt Thục phi rồi, nhất định sẽ cho nàng một công đạo. Hạ Lan, nàng không cần như vậy......"

"Ngươi kêu ta tỉnh táo thế nào đây! Ta bỏ lỡ là hài tử, con của chúng ta! Tiêu Mặc, ta hận nàng! Ta hận nàng!"

"Ta biết rõ...... Hạ Lan......"

Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, thân thể đều nhè nhẹ run lên. Nỗi khổ sở của hắn tuyệt đối không thua kém Hạ Lan Phiêu, nhưng chuyện hắn có thể làm chỉ là gắng giữ tỉnh táo, an ủi cái nữ nhân bi phẫn muốn chết này. 

"Ta thật hận......"

Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, Hạ Lan Phiêu mới lại mơ màng ngủ. Tiêu Mặc không tự chủ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, chỉ cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn khẽ hôn cái trán của Hạ Lan Phiêu, đột nhiên lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi...... Thật, thật xin lỗi......"