Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 374




Edit: kaylee

"Vương Gia bớt giận."

Mắt thấy trên mặt ôn nhã trước sau như một của Vương Gia nhà mình thế mà lại lộ ra phiền não, các tướng quân bên cạnh vội vàng khuyên giải.

Tiêu Nhiên phất tay một cái, ý bảo thủ hạ đừng lo lắng cho hắn, sau đó biến sắc, trầm thấp nói: "Năm mới sắp đến, nếu lương thảo còn có dư, làm các binh sĩ của ta có một bữa ăn ngon. Năm mới đến, đề xuất toàn diện tiến công."

"Vương Gia muốn chủ động tiến công?"

"Phải, cho tới nay, đều là Đông Câu quốc cố ý khiêu khích, chúng ta mệt mỏi phòng vệ, cũng nên chủ động tiến công một lần. Nói cho các tướng sĩ, mài đao kiếm đánh bóng, thời điểm lập công đến."

"Dạ! Tề quân bên kia......"

......

"Bổn vương tự mình đi nói với Tướng Quân Hạc Minh." Tiêu Nhiên rốt cuộc nói.

——— —————————

Từ trên lý trí mà nói, Tiêu Nhiên là cực kỳ không muốn gặp Hạc Minh.

Mặt mũi yêu nghiệt không giống nam tử của Hạc Minh, tính tình kỳ quái của Hạc Minh, tiếng cười làm người ta rợn cả tóc gáy của Hạc Minh đều là nguyên nhân Tiêu Nhiên vô cùng chán ghét và tránh né.

Nhưng mà, cho dù như thế, hắn không thừa nhận cũng không được "Ý tưởng đột phát" của Hạc Minh cũng là người đọc binh thư như hắn không nghĩ ra.

Có lẽ, cũng chính bởi vì vậy, mới có thể giằng co được với hiểm chiêu của Đông Câu quốc binh lực ngang nhau.

Nam tử giống như cường đạo đó......

"A ha ha ha, vì sao Tiểu Nhiên Nhiên lại tới? Có phải mấy ngày không gặp nên nhớ ta hay không?"

Vừa vào lều lớn của Tề quốc, Tiêu Nhiên đã nghe được tiếng cười đặc trưng của Hạc Minh, không khỏi nhăn mày lại. Hắn khẽ nhíu mày, có chút không vui nhìn Hạc Minh nghiêng người dựa vào trên ghế da hổ khoan thai tự đắc uống rượu ngon, trầm thấp nói: "Qua năm mới, chúng ta cùng nhau tiến quân Đông Câu quốc."

"Tính tình của Tiểu Nhiên Nhiên thật gấp ~~~ nhưng ngươi tới thương lượng với ta, hay là tới báo cho ta biết?"

Mặc dù đang ở trại lính, nhưng Hạc Minh cũng không mặc quân trang. Trong phòng hắn điểm năm chậu than bằng vàng ấm áp, làm cho lều lớn của mình ấm áp như mùa xuân, mà bên trong trướng của hắn cũng gần như xa hoa.

Thân thể hắn mặc sa y màu đỏ, lộ nửa bả vai, lười biếng tựa vào trên ghế da hổ, trong tay cầm một cái ly bạch ngọc, rượu ngon màu đỏ trong ly xinh đẹp rung động lòng người giống như đôi môi tươi đẹp của hắn.

Hắn miễn cưỡng nhìn Tiêu Nhiên một cái, tự nhiên uống rượu, nhưng trong mắt trừ lười biếng ra có chỉ là...... Uy hiếp và nguy hiểm.

"Hai cái đều có. Hạc Minh, ta chủ chiến, ngươi chủ hòa, ta hi vọng đánh đòn phủ đầu, ngươi lại chậm chạp không chịu xuất binh, chỉ là bị động phòng ngự...... Coi như ta ngươi có nhiều thù oán hơn nữa, chiến tranh cũng không phải trò đùa. Tiếp tục giằng co như vậy, đối với hai bên cũng không có chỗ tốt."

"A ~~ Ý của Tiểu Nhiên Nhiên là ta rất sợ chết sao?"

"Ta cũng không ý đó. Còn nữa, xin Tướng Quân Hạc Minh gọi thẳng tên huý của ta."

Gân xanh trên trán Tiêu Nhiên giật giật.

Đối với mỹ danh (tên đẹp) "Tiểu Nhiên Nhiên" này, hắn luôn luôn là tránh không kịp. Hắn cố chấp không để cho Hạc Minh gọi mình chán ghét như vậy, nhưng Hạc Minh vẫn cố chấp gọi hắn là "Tiểu Nhiên Nhiên", hình như sự tức giận của hắn (TN) chính là nguồn vui sướng của hắn (HM).

Trước mắt, Hạc Minh rất là dịu dàng cười một tiếng với Tiêu Nhiên, êm ái nói: "Tiểu Nhiên Nhiên, rốt cuộc tại sao ngươi muốn chủ chiến?"

"Kéo dài như vậy chỉ hao phí thêm lương thảo, dao động lòng quân, chỉ có hại với tình huống đối chiến, cũng không ích lợi."

"Thì ra là Tiểu Nhiên Nhiên lo lắng chính là vấn đề lương thảo à ~~~" Hạc Minh khẽ mỉm cười: "Nhưng mà, hình như ngươi quên mất, Đại Chu vận chuyển lương thảo đến Đại Tề không dễ dàng, Đông Câu quốc chuyển vận lương thảo cũng không dễ dàng, nhưng Tề quốc ta lại không thiếu hụt lương thảo ~~~ cho nên lý do của ngươi cũng không dùng được ~~~"

"Hình như Tướng Quân Hạc Minh cũng quên mất, Đại Chu và Tề quốc thành lập liên minh là để trợ giúp Tề quốc vượt qua khẩn cấp." Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.

"Chẳng lẽ không phải các ngươi lo lắng Đông Câu quốc ngày càng kiêu ngạo, uy hiếp đến an nguy của Chu quốc sao?" Hạc Minh cũng cười nhạt một tiếng: "Chúng ta vốn là ai cũng có tâm tư riêng. Chúng ta không cùng lập trường, suy tính là ích lợi của bản thân, không thể nào giao tính mạng vào trong tay đối phương, "Liên minh" như vậy cũng chỉ là khiến tiểu tử Lãnh Phi Tuyệt kia có chút kiêng kỵ mà thôi —— chẳng lẽ không đúng sao?"

Tiêu Nhiên trầm mặc không nói.

Hạc Minh nói không sai, nếu nói "Chu Tề liên minh", thật ra thì hai bên cũng là làm theo điều mình cho là đúng, trừ nhất trí đối ngoại ra, vẫn giữ nghi kỵ và phòng bị với nhau. "Tạo thế chân vạc" vốn chính là một cục diện bế tắc, nhưng cũng là thế vững chắc nhất. Đáng tiếc, có người nhất định phá hư những thứ này......

Như vậy thì, tận lực lấy được chút chỗ tốt trong cuộc chiến tranh này đi!

"Tiểu Nhiên Nhiên, chiến trường là U Châu của Tề quốc ta, cho dù rất nhiều dân chúng đã rời đi, nhưng còn có rất nhiều người ở chỗ này, có chết cũng không chịu rời đi ~~~ tùy tiện khai chiến mà nói hai bên sẽ đều chịu đả kích, nhưng dân chúng vô tội cũng sẽ chết đó ~~~"

"Vậy thì như thế nào?" Tiêu Nhiên dừng lại, sau đó nói: "Thương vong trên chiến trường là không thể tránh được."

"Đó là bởi vì chết không phải dân chúng Đại Chu ngươi." Hạc Minh biến sắc, sau đó nụ cười từ từ nở rộ: "Đúng rồi, tại sao ta có thể quên hoàng tộc các ngươi vì giữ được ngôi vị hoàng đế có thể hy sinh những thứ gọi là ‘dân chúng đê tiện’ kia cũng không đáng kể ~~ ha ha......"

Tiêu Nhiên trầm mặc.

Thật ra thì, hắn cũng không phải là một người lòng dạ độc ác, nhưng mà hắn cũng rất rõ ràng, vì thắng lợi, có hy sinh phạm vi nhỏ cũng là bình thường. Nhưng hắn cũng không biết, tại sao Hạc Minh nhìn có vẻ tàn bạo khát máu lại ghét "Hy sinh" như thế, tính cách của và lập trường bọn hắn đều giống như đổi chỗ.

Mà rốt cuộc hắn tính toán như thế nào?

"Nói như vậy, ngươi là không đồng ý, đúng không?" Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn Hạc Minh: "Đã như vậy, một mình Đại Chu ta xuất binh."

"Ý của Tiểu Nhiên Nhiên là hợp tác tan vỡ sao?"

"Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ."