Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 402




Edit: kaylee

Lúc ta tuyên bố nàng là Hoàng Hậu, nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, duỗi tay về phía nàng, mặc dù tính trước kỹ càng, nhưng thật giống như một nam hài mới nếm thử tư vị tình cảm, có chút lo sợ lo lắng.

Đúng, ta chính là đang sợ.

Trừ đi mất đi nàng ra, ta chưa bao giờ sợ vậy mà lúc này lại sợ.

Ta sợ hãi bị nàng cự tuyệt.

Hạ Lan, nàng sẽ cự tuyệt sao?

Nàng sẽ cự tuyệt đứng ở bên cạnh ta, chấp chưởng thiên hạ cùng với ta sao?

Nếu nàng cự tuyệt...... Ta chỉ có thể......

Theo nàng mà thôi.

Nếu nàng thật sự không muốn làm hậu, ta cũng không thể bức bách nàng, chỉ có thể để trống hậu vị, khiến mọi người suy đoán lung tung mà thôi.

Sự lựa chọn của nàng rốt cuộc là cái gì......

Mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc mỉm cười đưa tay ra với Tiêu Mặc, trong mắt mơ hồ hiện lên nước mắt.

Tiêu Mặc ngẩn ra, rất nhanh sau đó kéo tay của Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy như vậy giống như địa lão thiên hoang. Vẻ mặt hắn bình tĩnh chu toàn với các vị đại thần, cảm thụ nhiệt độ tay nhỏ bé truyền tới trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy mắt cũng có chút chua xót. Hắn ổn định cảm xúc, thành công khiến các vị đại thần á khẩu không trả lời được, mà Sử quan muốn viết cái gì đã không phải là chuyện hắn để ý nữa.

Hắn chỉ biết, nữ nhân hắn yêu kia cả đời sẽ không rời hắn đi.

Như vậy thật tốt.

"Hạ Lan......"

Tiêu Mặc nhìn nữ tử nhu thuận giống như một con mèo nhỏ trong ngực mình, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt. Hắn chỉ cảm thấy tất cả tiến hành quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Hắn chỉ cảm thấy một cái tay nhỏ khẽ vuốt hai gò má của hắn, giọng nói của Hạ Lan Phiêu cũng như cách một đời.

"Tiêu Mặc, chàng mệt không?"

"Hả?"

"Làm chuyện gì đều phải suy tính nhiều như vậy, chàng mệt không?"

"Ta không mệt." Tiêu Mặc nhìn ngoài cửa sổ, cười nhạt: "Chế tạo cho chúng ta nhiều đau khổ như vậy, tác giả nghĩ ra nhiều âm mưu như vậy vì ta mới mệt mỏi."

——— bên trên, đương nhiên là một trò đùa ———

"Tiêu Mặc, chàng mệt không?"

"Hả?"

"Làm chuyện gì đều phải suy tính nhiều như vậy, chàng mệt không?"

"Ta không mệt." Tiêu Mặc nhìn ngoài cửa sổ, cười nhạt: "Cũng sớm đã quen."

"Quen cái gì?"

"Quen tính toán người khác, bị người tính kế...... Ta nói mỗi câu, làm mỗi chuyện đều phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ, ta không thể cho phép mình có chút sai lầm nào...... Nhưng ta quả thật đã thành thói quen."

Hạ Lan Phiêu cảm thấy trong lòng ê ẩm.

Mặc dù nàng hiểu rõ hoàn cảnh Tiêu Mặc lớn lên, hiểu trách nhiệm vương giả phải gánh vác, nhưng cuộc sống cẩn thận mọi chuyện như Tiêu Mặc, không chút nào được thư giản vẫn làm cho nàng cực kỳ cảm khái. Khách quan Tiêu Mặc mà nói, Mộ Dung có Hạc Minh giúp một tay, ở trên quốc sự nhẹ nhõm hơn Tiêu Mặc một chút, mà bọn họ khác nhau đương nhiên cũng có quan hệ với việc từ nhỏ Tiêu Mặc đã nhìn mặt mà nói chuyện, nên tính tình cẩn thận hơn một chút.

Chừng nào thì chàng mới có thể vui vẻ chân chính, chừng nào thì chàng có thể chỉ sống vì mình, Tiêu Mặc?

Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, đột nhiên phát hiện Tiêu Mặc đang yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Hạ Lan Phiêu bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, không khỏi cười nói: "Tiêu Mặc, chàng cứ nhìn ta làm cái gì? Rất dọa người."

"Nàng...... Tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý?" Tiêu Mặc rốt cuộc hỏi.

"Thay đổi chủ ý gì?"

......

"À, chàng nói chuyện làm Hoàng Hậu à." Hạ Lan Phiêu nhẹ nhõm cười một tiếng: "Ta đột nhiên nghĩ thong suốt chứ sao."

"Nghĩ thông suốt cái gì?"

"Chàng đó, làm người quá không hiền hậu. Chàng một lát diệt tộc người ta, một lát diệt nước người ta, kẻ thù quá nhiều, người người đều muốn giết chàng, chừng nào thì chàng chết cũng không biết. Những tiểu thư kia gặp phải cảnh tượng như thế này chỉ biết chui vào dưới mặt bàn, chỉ chừa một mình chàng đối mặt với nguy hiểm, chàng quá đáng thương. Cho nên, ta gắng gượng ở lại bên cạnh chàng, làm Hoàng Hậu nhàm chán kia."

"Hạ Lan......"

"Ta à, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt. Nếu thích chàng, chàng lại là Hoàng đế, thì cho dù ta còn muốn trốn tránh, cũng không cải biến được sự thật chàng là hoàng đế...... Thay vì nghĩ tới trốn tránh, không bằng đứng ở bên cạnh chàng cùng chàng cùng nhau đối mặt...... Tiêu Mặc, ta cũng muốn bảo vệ chàng." Hạ Lan Phiêu nói xong, vuốt gò má của Tiêu Mặc, nước mắt rốt cuộc lăn xuống: "Cho dù ta không cường đại bằng chàng, cho dù ta không thích cuộc sống cung đình...... Nhưng ta thích chàng. Cho nên, ta muốn ở bên cạnh chàng."

......

Nghe được lời nói của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc không nói gì, chỉ là dùng một tay kéo Hạ Lan Phiêu vào trong ngực. Hắn ôm Hạ Lan Phiêu, thật chặt dùng hết sức lực toàn thân ôm nàng, không bao giờ chịu buông tay nữa.

Hạ Lan, đây chính là đáp án của nàng sao?

Đây đúng là kết cục ta muốn, nhưng thấy nàng hy sinh vì ta như thế, ta đột nhiên biết mình ích kỷ cỡ nào.

Thật xin lỗi, Hạ Lan. Ta không nên dùng yêu cầu của mình để yêu cầu nàng, cũng không nên ép buộc nàng.

Nàng có thể vì ta lui bước đến đây, tại sao ta có thể từng bước từng bước mà ép sát nữa?

Có lẽ......

Hoàng Hậu bên cạnh ta chính là đơn thuần kích động như nàng, tính tình gặp phải chuyện cũng sẽ trầm tĩnh lạnh lùng, như vậy cũng không tệ.

A......

Để cho ta bảo vệ nàng đi, Tiểu Hạ Lan.

Cảm giác làm cho người ta lệ thuộc vào, không thể rời đi......

Hình như cũng không xấu.

"Tiêu Mặc...... Buông, buông tay......"

Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình bị siết ở trong ngực Tiêu Mặc gần như sắp hít thở không thông, mặt sung huyết đỏ bừng, khó thở, xương cốt cả người cũng sắp bị siết gãy. Nàng vội vàng thoái thác Tiêu Mặc, trong miệng mơ hồ không rõ mà nói: "Buông tay......"

"Hả?"

Tiêu Mặc đang chìm đắm ở trong suy nghĩ và nhu tình mật ý của mình đột nhiên ngẩn ra, không hiểu tại sao Hạ Lan Phiêu lại đột nhiên thay đổi mặt.

"Ta sắp bị chàng siết chết......"

......

Lời nói sát phong cảnh như vậy cũng chỉ có nàng mới nói ra......

"Ha ha ha!"

Tiêu Mặc buông lỏng cánh tay, đột nhiên cười phá lên. Hắn che cái trán, không ngừng lắc đầu, hình như rất bất đắc dĩ, lại hình như rất buồn cười. Hắn vẫn cười không ngừng, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc tức giận: "Này, chàng cười cái gì?"

"Không có gì." Trong nháy mắt Tiêu Mặc khôi phục nghiêm túc, thản nhiên nói.

......

"Nói cho ta biết! Có phải chàng đang cười ta hay không?"

"A......"

"Khốn kiếp! Không cho chạy, không cho đánh lại! Này, tay của chàng sờ chỗ nào? Ưm......"

Tình cảnh sau đó, xin độc giả tự động tưởng tượng.