Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 418




Edit: kaylee

Mặc dù Hạ Lan Phiêu không có nói nguyên nhân mình trốn đi, nhưng Tiêu Mặc mẫn cảm cảm giác Hạ Lan Phiêu có chuyện gạt hắn —— hơn nữa chuyện này còn là chuyện phiền toái không nhỏ. Hắn đã từng nghiêm túc tìm Hạ Lan Phiêu nói chuyện một lần, cố gắng làm cho nàng nói ra chân tướng mọi chuyện, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ là rơi lệ nói: "Tiêu Mặc, đừng ép ta   được không? Nếu chàng ép ta nữa, ta chỉ sợ ngay cả thời gian này cũng không có."

"Hạ Lan, rốt cuộc nàng đang nói cái gì?"

"Chàng sẽ biết...... Tiêu Mặc, xin không cần ép ta nữa. Ta có chuyện phải hoàn thành, nên mới phải tạm thời rời đi một đoạn thời gian. Thật xin lỗi."

Hạ Lan......

Tiêu Mặc chỉ cần nghĩ tới mặt mũi thỉnh thoảng thất thần của Hạ Lan Phiêu, nhớ tới dưới nụ cười vui sướng không che giấu được lo âu của nàng, sẽ cảm thấy tâm đau như bị đao. Thật may là, lần này sau khi nàng rời đi xem ra vui vẻ hơn rất nhiều, hẳn là chuyện đã giải quyết rồi.

Chỉ là, cảm giác bị giấu giếm thật không tốt......

"Tiểu Tiêu Dao, nương tới thăm con đây. Oa, dáng dấp con thực vui vẻ, thật xinh đẹp! Yến hội trăm ngày của con vào giao thừa, con thật là tiểu tử thúi có phúc khí! Lúc nương không có ở đây con có không ngoan hay không?"

Hạ Lan Phiêu vừa thấy nhi tử lập tức vội vàng vứt bỏ trượng phu của mình, ôm nhi tử hôn rồi lại hôn, chọc cho nhi tử cười khanh khách, cũng làm cho Tiêu Mặc có chút ghen tức. Hắn không biến sắc ôm Hạ Lan Phiêu vào trong ngực, khẽ hôn cái trán của nàng: "Hạ Lan, ta nhớ nàng lắm."

"Ta cũng thế." Trong lòng Hạ Lan Phiêu đau xót, vùi đầu ở trước ngực Tiêu Mặc.

"Về sau không cần lại rời đi nữa."

"Ừ, sẽ không. Đây sẽ là một lần cuối cùng."

"Được, ta tin tưởng nàng."

"Đứa ngốc......"

Trong lòng Hạ Lan Phiêu chua xót hơn, cười hôn môi của Tiêu Mặc, nhưng lòng của nàng cũng đang yên lặng rơi lệ.

Bởi vì, sợ rắng nàng không cách nào tuân thủ cái ước định này......

Nàng nhất định phải làm một người bội bạc.

Chỉ là, điều này cũng không có quan hệ.

Bởi vì sớm muộn gì hắn cũng tất cả quên.

Thời gian sau đó, cả ngày Hạ Lan Phiêu ở chung một chỗ với Tiêu Mặc, hận không thể lúc hắn vào triều cũng đi theo. Mỗi khi gần tối, bọn họ sẽ mười ngón tay đan xen đi dạo ở Ngự Hoa Viên, có lúc sẽ len lén chạy đi dân gian, cuộc sống rất là thú vị. Đối với Hạ Lan Phiêu "Dính người" Tiêu Mặc có chút buồn cười, lại cảm thấy rất là ngọt ngào, chỉ là gõ nhẹ đầu của nàng nói: "Hạ Lan, bây giờ tại sao nàng dính người như vậy?"

"Chẳng lẽ chàng không thích được ta kề cận sao?"

"A...... Thích, nhưng có chút không quen. Về sau quen là tốt rồi."

"Này không còn sai biệt lắm! Cuối cùng ta cũng cải tạo cọc gỗ như chàng thành nam nhân tốt hiểu tâm lý nữ nhân, ta thật sự vĩ đại, ha ha ha! Cô nương gặp chàng sau này cũng sẽ rất hạnh phúc đi!"

"Hạ Lan, nàng đang nói gì?" Tiêu Mặc không tự chủ chau mày.

Cô nương gặp sau này?

Hạ Lan cũng không phải một nữ tử hào phóng, làm sao nàng sẽ nói ra lời như vậy? Chẳng lẽ nàng đang cố ý thử dò xét ta?

"Hạ Lan, ta trừ nàng ra sẽ không có nữ tử khác. Nàng có thể nghe nói lũ triều thần lại lối chuyện nạp phi vì ta, nhưng ta đã có tử tôn, tất cả lý do yêu cầu nạp phi của bọn họ đều có thể cự tuyệt. Nàng không cần phải lo lắng."

"Ta tin tưởng chàng." Hạ Lan Phiêu khe khẽ thở dài: "Ta không bỏ được đưa chàng cho người khác, cũng không bỏ được nhi tử tìm kế mẫu...... A......"

Ngày mai là giao thừa, ngày mai chính là năm mới rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thật là quá nhanh......

Đứng ở bên trong Phượng Minh cung, Hạ Lan Phiêu nhìn hồng mai âm thầm nở rộ, vô cùng dịu dàng dưới ánh trăng, cũng mang đến một mảnh trong veo cho hoàng cung, thấy lại  đèn lồng màu đỏ hỉ khí dương dương trong cung, khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhưng là có chút cô đơn. Nàng khe khẽ hôn nhi tử đã yên ổn chìm vào giấc ngủ một cái, nhìn đứa bé mỉm cười giống như thiên sứ, chỉ cảm thấy tâm bị xé rách từng khúc, đau đến mức nàng không cách nào hô hấp.

Mệt quá......

Mỗi ngày ngực đều đau như vậy, thật là mệt quá......

Rõ ràng rất khổ sở, rõ ràng biết chính xác thời gian rời đi, vẫn còn muốn giả vờ không biết, làm bộ vui vẻ, thật là mệt quá......

Ngày mai, là giao thừa, là ngày cả nhà đoàn viên.

Ngày mai, là năm mới, là bắt đầu cuộc sống mới.

Gần đây đều là ngày tốt đấy...... Ha ha......

Đại Chu rất coi trọng ngày lễ giao thừa này, bình thường đều là quân dân cùng vui mừng, nhưng Tiêu Mặc vì yến hội trăm ngày của nhi tử, ở trước giao thừa một ngày cử hành dạ tiệc, ngày giao thừa đó để lại các đại thần, để cho bọn họ ở trong nhà mình ăn bữa cơm đoàn viên, cũng không cần vào cung kinh hồn bạt vía qua lễ.

Hôm nay, Hạ Lan Phiêu là nhân vật chính trong dạ tiệc.

Người mặc triều phục, ôm hy vọng Đại Chu quốc trong ngực, nàng được vô số người ca ngợi, khen tặng, trong nháy mắt nàng cảm giác mình trong ngực không phải Hoàng tử, mà là Jesus. Vô số người cũng khen tặng Hạ Lan Phiêu và tiểu Hoàng tử xinh đẹp, thông tuệ, khen tặng Tiêu Mặc anh minh cơ trí, dạ tiệc là ồn ào náo động náo nhiệt trước sau như một. Nhưng mà, mặc dù Tiêu Mặc nắm chặt tay của nàng, nhưng ở trong hoàn cảnh huyên náo này, nàng lại chỉ cảm thấy tim càng ngày càng đau.

Đau quá...... Giống như muốn đốt cháy......

Vẫn là trốn không được à......

Mặc dù biết rõ kết quả, vẫn còn ôm lấy ảo tưởng không thực tế......

Ta thật sự là một đứa ngốc, a......

Tiêu Mặc cảm thấy nhân nhi bên cạnh tay lạnh lẽo đáng sợ, lại thấy sắc mặt nàng không tốt, cho rắng nàng không thích bữa tiệc như vậy, lập tức để cho nàng rời đi trước. Ở bên trong Phượng Minh cung, dưới ánh trăng, nàng chạm nhẹ ấn ký ở ngực mình, nhìn mình trong gương, chỉ có cảm giác bươm buớm màu đỏ trước ngực mình kia đã đỏ sắp rỉ máu, giống như sẽ phải giương cánh bay đi.

Giống như nàng.

Thời gian, thật không còn nhiều lắm.

Thời gian của nàng còn có một buổi tối.

Không, có lẽ còn có một buổi sáng.

Những thứ này liệu có ai biết được đây?

Làm sao nàng có thể biết thời gian tử vong (chết) xác thực của mình đây?

A.     .....