Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 52: Thị tẩm




“ Dân nữ An Tử Lăng tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế. Thái hậu vạn phúc kim an.”

Người sống dưới mái hiên vẫn phải cúi đầu !

“ Bình thân.” Truyền đến là cỗ thanh âm trầm ổn, rất có nội liễm.

Tư Nguyệt tao nhã đứng dậy, nhàn nhạt đối mặt với hoàng đế Tề quốc Tề Duyệt Phong. Bốn mắt giao nhau khiến không ít cung nô trong điện đổ mồ hôi.

Tề Duyệt Phong hai mươi ba tuổi lên ngôi được hai năm, anh tuấn phi phàm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng mang theo khí chất thuần thục của người đàn ông nắm giữ thiên hạ. Đôi mắt phượng hẹp dài lẽ ra rất tròn và trong nhưng thỉnh thoảng híp lại tạo cảm giác trầm ổn. Cả người tỏa ra khí thế bá vương, quả không hổ “ long trung chi vương” ( vua của loài rồng )

Bên này Tề Duyệt Phong cũng một phen kinh ngạc nhìn đôi mâu phượng nhàn nhạt đang đánh giá hắn. Phải nói nữ tử trong thiên hạ không mê mẩn trước diện mạo của hắn thì sợ hãi sự uy nghiêm, bây giờ nàng lại dùng thân thái như một người qua đường nhìn hắn khiến lòng hắn buồn bực không thôi. Nữ nhân trước mặt, nếu dùng từ xinh đẹp thật không đủ để hình dung, mạo tự thiên tiên ( đẹp như thiên tiên ), mi nhược viễn sơn ( mày như núi xa ), nhân diện hoa đào ( Mặt đẹp như hoa đào ). Cảm khái mà nói chính là nhất mạo khuynh thành.

Thái hậu không vừa lòng Tư Nguyệt, liếc Tề Duyệt Phong vẫn chăm chăm nhìn nàng thì hừ mạnh : “ Tiểu Ấn tử, tiếp tục đi.”

Tề Duyệt Phong chợt thanh tỉnh, nghe Thái hậu bỏ qua nàng thì nói : “ Ban thẻ.”

Thái hậu bất mãn : “ Hoàng thượng !”

“ Ban thẻ cho nàng.” Hắn kiên trì chống đối.

Thái hậu liếc Tư Nguyệt một cái : “ Hoàng thượng, ngươi phải lấy quốc gia làm trọng. Nữ nhân như vậy chính là họa thủy.”

Tề Duyệt Phong nghe Thái hậu nói đáy mắt dậy sóng, không phải nữ nhân chỉ là công cụ ấm giường, công cụ để hắn điều khiển mấy đại thần trong triều sao ? Bây giờ vì nàng chống đối với Thái hậu hắn lại càng không rõ chính mình. Bất quá nhìn ánh mắt của nàng, hắn không cam. Nhất định hắn phải bắt nữ nhân này si mê hắn.

“ Trẫm bảo giữ nàng lại.”

Tư Nguyệt hiển nhiên nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tề Duyệt Phong, khuôn mặt vẫn giữ nguyên thần thái nhàn nhạt, lạnh nhạt. Lúc rời đi còn nhếch môi cười nhạt một cái.

Tề Duyệt Phong tự nhận đó là sự khinh thường. Hắn phải hảo hảo đối “tốt” với nàng.

Sau khi được chọn, Tư Nguyệt cùng với các tú nữ khác học tập cung quy trong ba ngày. Ba ngày sau, Tư Nguyệt được phong ngũ phẩm Tiểu Nghi, phong hào chữ Nhã. Mặc dù Tiểu Nghi không tính là cao nhưng so với các tú nữ khác bắt đầu từ Thường Tại hoặc hoặc Quý Nhân thì nàng xem như có rất nhiều ẩn điển.

Triều Phúc Cung của nàng nằm ở trung cung, không gần không xa so với Thái Hòa Điện của hoàng đế, chỉ là hàng ngày quá náo nhiệt nên nàng rất không thích. Vốn vừa nhập cung nàng định lập tức báo bệnh, không ngờ chưa báo đã có thái giám truyền chỉ nàng thị tẩm đầu tiên.

Khẩu dụ đã đưa đến nàng không thể nói nàng có bệnh, còn quỳ thủy thì trước đó Kính sự phòng đã lấy thông tin, nàng dĩ nhiên không làm giả được.

Đang lúc Tư Nguyệt nghĩ cách ở Triều Phúc Cung thì Thái Hòa Điện, Tề Duyệt Phong cho người điều tra nàng liền thấy có rất nhiều điểm không thích hợp. An Tử Lăng này là dòng chính nữ nếu nàng xinh đẹp như vậy hẳn đã phong phanh truyền ra ngoài, bây giờ thăm dò vẫn không được gì, chỉ xem là mi thanh mục tú. Lẽ nào có người giả mạo ? Lại nhớ đến khuôn mặt hờ hững kia…càng không giống.

“ Phúc tử, giờ gì rồi ?”

Công công tiểu Phúc tứ đáp : “ Bẩm hoàng thượng, là giờ Tuất.”

Môi hắn nhếch nụ cười, phất tay : “ Đến Triều Phúc Cung.”

Triều Phúc Cung, Tư Nguyệt được các cung nữ hầu hạ tắm rửa xong thì thay bộ trung y bằng lụa thêu hoa màu xanh nhạt, mái tóc bồng bềnh còn vươn hơi ẩm. Tầng nước mênh mông khiến phượng mâu âm lãnh kia có chút thơ ngây, dịu dàng. Bởi mấy ngày trước phát bệnh cả người lành lạnh, toát lên mấy phần ủy mị, yếu đuối. Tề Duyệt Phong sững người nhìn nàng hồi lâu mới cảm giác được trái tim rớt mất một nhịp.

Dĩ nhiên nếu Thiên Hải Lâu biết được vị Lâu chủ vừa được giang hồ phong là Hoạt Sắc Diêm La được đánh giá ủy mị, yếu đuối thì không biết sẽ cười chết bao nhiêu người.

Cho tất cả các cung nữ, ma ma lui ra, Tề Duyệt Phong mới ung dung đi đến : “ Nghỉ ngơi thôi.” Giọng nói mang theo sự ái muội.

Tư Nguyệt mỉm cười : “ Hoàng thượng, mấy ngày trước ta không được khỏe. Ngay cả khi tuyển tú đều bị ngất xỉu đến trước nửa canh giờ mới tỉnh dậy….”

Tề Duyệt Phong đã từng nghe đến chuyện đó nhưng dáng vẻ nàng cùng thái độ lúc tuyển tú hiện lên hắn liền nghĩ nàng chính là không muốn thị tẩm khiến hắn càng không muốn buông tha, hắn trầm giọng : “ Trẫm thấy nàng vẫn đang rất khỏe mạnh.”

“ Thân thể ta không tốt, lâu ngày bệnh ngấm vào sâu trong người…Hoàng thượng thứ tội.”

Hắn thấy nàng như vậy, lòng thêm tức giận, hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn lại không thể thị tẩm nữ nhân của hắn sao ? Hắn gằn giọng : “ Trẫm muốn ngươi phải thị tẩm.”