Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 70-2: Mạc kỳ phong là ai (2)




Vũ Quân đã mơ một giấc mơ thật dài, nàng nhìn thấy mẫu thân cười dịu dàng ôm lấy nàng, dạy nàng luyện kiếm, dạy nàng thêu hoa. Nàng nhìn thấy Tiếu Nhi, Lăng Nhi còn có Ảnh tỷ ríu rít đùa giỡn quanh nàng. Nàng nhìn thấy thiếu niên áo tím nghiến răng vung chủy thủ, nàng thấy chính mình vội vã lao đến. Ầm một tiếng, Vũ  Quân nhìn thấy Mạc Kỳ Phong tử y sẫm màu máu, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu nam tử kia nhìn nàng trước khi ngất đi. Chân thực như vậy, dịu dàng như vậy…

“Mạc Kỳ Phong!” Vũ Quân hoảng loạn bật dậy.

“Tỉnh rồi?”

“Mạc Kỳ Phong đâu?”

Lăng Lăng thở dài nhìn Vũ Quân, nha đầu này…

“Kỳ Phong đâu?” Thấy Lăng Lăng im lặng, nỗi sợ hãi trong lòng Vũ Quân càng được dịp càn quấy

“Vũ Nhi ngươi bình tĩnh lại!” Lăng Lăng khẽ gắt.

“Lăng Nhi, hắn đâu? Có phải hay ko…” 

Lăng Lăng đau lòng nhìn nước mắt đang vô thức tràn ra trên khuôn mặt thanh lệ kia. Nha đầu này, bình thường ngươi trầm ổn lắm cơ mà, sao lúc này lại biến thành kẻ ngốc như vậy.

“Vũ Nhi, hắn ở bên kia.”

Vũ Quân nhìn sang giường bên cạnh, thật muốn nghẹn lời rồi. Lăng Nhi, ngươi ko thể nói sớm chút được sao? Mạc Kỳ Phong vẫn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt dường như đã gầy thêm mấy phần.

“Hắn có từng tỉnh lại ko?” Tầm mắt Vũ Quân ko rời khỏi khuôn mặt đó, bàn tay nhẹ vuốt ve từng đường nét cương nghị.

“Vũ Nhi, ngươi nên có chuẩn bị.”

Lăng Lăng xoay người bước ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. Mạc Kỳ Phong đã hôn mê sáu ngày, người bình thường bị thương như vậy sớm đã mất mạng, người kia cầm cự được sáu ngày, liệu còn cầm cự được bao lâu? Vũ Nhi tinh thông y thuật, tin rằng nàng có thể hiểu rõ điều này. Nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận nó lại là chuyện khác.

“Người vẫn ko chịu tỉnh lại sao?” Vũ Quân thất thần ngồi bên giường, đã qua một ngày nữa, người kia vẫn ko chịu tỉnh lại.

“Khốn kiếp Mạc Kỳ Phong! Ngươi tỉnh lại cho ta!” Vũ Quân như người mất trí, nắm lấy bả vai Kỳ Phong mà lắc.

“Ngươi nợ tình lão ngươi, nợ cả tiền lão nương, ngươi chết như vậy, ta làm ăn lỗ vốn à?”

“Nếu ngươi ko tỉnh lại, ta liền đem Sở mỹ nhân của ngươi ném vào thanh lâu cho ngàn người chà đạp!”

“Mạc Kỳ Phong con mẹ nó ngươi định ăn vạ đến bao giờ? Ngươi còn nằm đó ta sẽ đi nháo cho thiên hạ này đổi chủ!”

Bên ngoài cửa sổ, Ân lão gia hai mắt đã ửng đỏ. Tiểu nữ này, đến bao giờ ông  trời mới thôi dày vò nó?

Kỳ Phong ở trong bóng tối mông lung, cái gì cũng ko nhìn thấy, ko nghe thấy. Lần đầu tiên trong đời Mạc Kỳ Phong hắn biết sợ hãi, cảm thấy sợ hãi sự im lặng như vậy. Ngẫm lại cuộc đời hắn hơn hai mươi năm, cái gì cũng  chưa có làm được. Hắn đứng đầu ba quân, được dân chúng kính ngưỡng, được binh lính thần phục, nhưng để làm gì? Đó chỉ là tấm lá chắn bảo vệ tính mạng hắn, để cha ruột của hắn e ngại ko thể hướng hắn xuống tay! Thù của mẫu thân còn chưa trả, kẻ thù trước mắt hắn nhởn nhơ giễu cợt, hắn cũng ko thể thống khoái một đao hạ xuống. Mạc Kỳ Phong hắn thật khó khăn động tâm trước một người con gái, lại chính mình dày vò nàng chết đi sống lại, đến cuối cùng, nào đã nói được lời yêu?

Vài tia nắng yếu ớt len lỏi vào căn phòng u uất, cả căn phòng dường như đè nén một  thứ ko khí ngột ngạt. Người bên ngoài khẽ liếc vào rồi lại thở dài quay đi. 

Nam nhân kia hôn mê đã mười ngày, chỉ sợ sớm đã ko còn sự sống, lại dai dẳng ko chịu chết đi. Tiểu nha đầu kia cần gì cố chấp như vậy, xưa nay sống chết ko thể cưỡng cầu, nam nhân kia dù cố gắng chống cự được mười ngày, liệu sẽ tiếp tục được bao lâu?

Bàn tay khẽ động, có chút gượng gạo, hàng mi nhắm nghiền từ từ hé mở, có chút ko quen ánh sáng mà nheo lại.

“Tỉnh?” Giọng nữ thanh thúy vang lên, là giọng nói những ngày qua thức tỉnh hắn khỏi mộng mị.

“Ngươi thực sự tỉnh?” Vũ Quân sớm đã ko màng lễ nghĩa, vội trèo lên giường nhìn nam nhân kia cho thật rõ. Nàng chỉ sợ do nàng nằm mơ, khi tỉnh dậy hắn vẫn như cũ nằm im nơi đó.

“Khụ… Lâm cô nương…”

Thực sự tỉnh rồi! Nhưng Vũ Quân lại thấy lòng mình hụt hẫng. Mạc Kỳ Phong vừa gọi nàng là gì nhỉ? Ừm, Lâm cô nương…

“Nàng thật sự nhiệt tình, nhưng mà, Bổn vương hiện tại thân thể ko tiện.” Khóe môi Mạc Kỳ Phong khẽ cong lên vô lại.

Nam nhân vừa tỉnh lại, giọng nói khàn khàn yếu nhược, lại lộ ra một tia trêu cợt tà ác. Vũ Quân ngơ ngác như người trong  giấc mộng chưa tỉnh lại.

Kỳ Phong cũng nhận ra nàng thế nhưng ko nghe hắn nói, lại thấy nàng đang chằm chằm nhìn hắn, khóe mắt cũng  run run. 

“Vũ Nhi.” Kỳ Phong  vươn tay chạm vào má nàng, bàn tay cầm kiếm nhiều đã thô ráp, chạm vào má như có luồng điện lôi Vũ Quân từ trong mơ trở lại. Nàng bất giác lùi lại một chút.

“Nàng đang quyến rũ ta?” Giọng nói Kỳ Phong trầm khàn, pha chút oán trách, lại trở thành một loại phong tình khác.

Vũ Quân bấy giờ mới bừng tỉnh, nhìn lại chính mình: trung y đơn bạc sớm đã xộc xệch, vạt áo tuột ra để lộ một mảnh xuân quang. Nhìn lên lại thấy Mạc Kỳ Phong vẫn đang nhìn nàng, trong mắt nồng đậm ý cười, liền cảm thấy cả người túng quẫn.

“Ta đi thay y phục.” Nói xong nàng liền chạy trối chết, nhưng Kỳ Phong vẫn kịp nhìn thấy rặng mây hồng nơi gò má nàng.

Kỳ Phong nghiêng người muốn ngồi dậy, lại phát hiện chính mình thế nhưng ko thể nhúc nhích. Vết thương kia quả thực chí mạng, chỉ lệch một chút nữa liền có thể lấy mạng hắn. Chỉ là, tại sao Vũ Nhi lại vung lên một đao kia?

Vũ Quân vội vã thay y phục, trong lòng chính là phỉ báng Lãnh Lăng Lăng cả trăm lần. Ngươi thay y phục giúp ta cũng nên có tâm một chút chứ!

Khi nàng trở lại sương phòng, tay mang theo một bát cháo nhạt, người vừa tỉnh dậy, ăn uống nên thanh đạm một chút. 

“Vương gia, người chưa thể ngồi dậy đâu, đừng phí sức.” 

“Ồ…” Giọng Kỳ  Phong mang ba phần tiếu ý.

“Vậy mà khi nãy nàng còn muốn kích động Bổn vương như vậy?”

Vũ Quân lúc này thật hận ko thể úp chén cháo vào khuôn mặt yêu nghiệt kia. Ngươi từ lúc nào trở nên vô sỉ như vậy hả?

“Ăn một chút đi.”

“Nàng dường như gầy đi.”

Trong vòng nửa ngày, khắp trên dưới Lạc Nhạn lâu đều biết tin nam nhân nằm trong phòng lâu chủ mười ngày qua cuối cùng đã tỉnh lại. Ko ít người phải cảm khái, ngươi thế nào còn sống dai hơn con gián vậy?

Sau vài ngày, Kỳ Phong miễn cưỡng có thể ngồi dậy vận động một chút, Vũ Quân chỉ cảm thấy, người này sau khi tỉnh lại dường như biến thành người khác. Hắn cái gì cũng ko hỏi đến, chỉ một mực làm ổ trong phòng, có vài lần nàng vờ lơ đãng nhắc tới chiến sự ở biên giới, hắn cũng giả ngu ko bình luận gì thêm.

“Mạc Kỳ Phong, ngươi bình thường chứ?” Cuối cùng, Vũ Quân vẫn  là kìm lòng ko đặng mà hỏi.

“Vũ Nhi hỏi vậy là có ý gì?”

“Ngươi… mất trí nhớ sao?”

“Ha” 

Tiếng cười trầm thấp khiến Vũ Quân chợt căng thẳng. Hắn sau khi tỉnh dậy liền ở lỳ nơi này. Nàng ko muốn chính mình lại hy vọng, càng ko thích kiểu chung đụng mập mờ này. Nói trắng ra, sức khỏe của hắn đang dần hồi phục, Vũ Quân nàng, chính là muốn đuổi người.

“Vũ Nhi, nàng muốn đuổi ta đi?” Người nào đó như nhìn  thấu tâm tư của nàng,

“Mạc Kỳ Phong, làm ơn đừng gọi ta như thế, ta và ngươi ko thân thiết đến mức đó.”

“Nàng cũng đã là người của Bổn vương, thật ko thân thiết sao?”

“Ngươi…”

“Nàng hận Bổn vương sao?” Giọng nói Kỳ Phong lạnh giá như ngày nào, chỉ có hàng mi cụp xuống đi đi bất an trong đáy mắt. Có trời mới biết những ngày qua hắn bị câu hỏi này dày vò cỡ nào. Hắn ko dám hỏi nàng, sợ nàng nói ra một chữ “hận”. Đúng! Nàng nên hận hắn! Nhưng hắn làm thế nào cũng ko dám đối mặt.

“Ngươi…yêu ta sao?” 

Vũ Quân hỏi xong, nhất thời có loại kích động muốn nuốt đầu lưỡi vào bụng. Nàng như thế nào lại hỏi loại lời này? Nàng  sao lại  quên mất hắn chán ghét nàng cỡ nào? Tại sao lại quên mất chính mình đã ném đoạn tình cảm này đi? Là do những ngày qua quá yên bình, khiến nàng nảy sinh ảo giác sao? Hay là do hắn đột nhiên dịu dàng, lại khiến nàng hy vọng?

Kỳ Phong ngây người ngơ ngác, hắn mất một thoáng xác định mình ko có nghe nhầm. Nàng quả thật vừa hỏi hắn câu kia. Yêu sao? Có yêu sao? Đến khi hắn hồi hồn, thiếu nữ kia đã quẫn bách muốn bỏ đi.

Vũ Quân phất tay áo bỏ đi, nàng thật ko biết đối diện thế nào, chính mình đã nói ra điều ko nên nói, cần gì ở lại để tự hủy nốt chút tôn nghiêm cuối cùng này?

Chỉ một thoáng, trời nghiêng đất lật, thiếu nữ hoa mắt chóng mặt, lại thấy chính mình rơi vào một lồng ngực ấm áp. Lại một thoáng, khi mắt còn chưa kịp nhìn rõ lại lần nữa mờ đi, trong đầu như có pháo hoa nổ, môi mềm bị người ta dày vò. 

Trong đầu Vũ Quân nhất thời trống rỗng, hai mắt mở lớn nhìn mà cái gì cũng ko thấy, chỉ nàng biết trái tim đang nhảy nhót điên cuồng.

“Ha…Nàng mau thở đi, nếu ko sẽ chết đấy.” Tiếng cười trầm thấp của Mạc Kỳ Phong như ngũ lôi oanh đỉnh, đánh nàng từ ngơ ngác trở về.

“Ngươi…”

“…” Mạc Kỳ Phong cái gì cũng ko nói, lần nữa kề môi nàng, ánh mắt là gian xảo, là đắc ý hay nhu tình, nhất thời Vũ Quân ko cách nào phân biệt.

“Khốn kiếp!” Vũ Quân ko lưu tình đẩy Kỳ Phong ra, khuôn mặt đỏ bừng, ko biết vì ngượng ngùng hay vì tức giận.

“Vương gia ko nên phóng túng như vậy.” Chớp mắt Vũ Quân khôi phục dáng vẻ phong vân khinh đạm khiến Kỳ Phong thiếu chút nghẹn đến phun máu. 

Ánh mắt nam tử sẫm tối lại, Vũ Quân cảm giác nguy hiểm, lập tức muốn rời đi. Đáng tiếc, vẫn là chậm một bước…

Kỳ Phong trực tiếp đè thiếu nữ xuống giường, ko lưu tình mà tàn sát môi mềm của nàng, thậm chí còn ác ý cắn nhẹ. Thiếu nữ trong lòng giãy giụa, hắn lại dùng sức đè xuống. Miệng vết thương chưa lành hẳn buốt nhói một cái, có lẽ đã vỡ miệng. Kỳ Phong bị đau khẽ than một tiếng, nhưng vẫn ko rời khỏi môi thiếu nữ. Vũ Quân cảm nhận được vết thương của hắn, cũng ko giãy giụa nữa, mặc kệ hắn làm loạn. Nàng  nói chính mình xem đây như trẻ nhỏ làm loạn, ko cần quan tâm, hắn nháo chán sẽ tự bỏ cuộc. Nhưng tại sao dường như đầu óc càng ngày càng mơ hồ? 

Trước ngực chợt nằng nặng, rồi bị nhéo một cái. Tên khốn này! Được một tấc hắn liền đòi một thước? Vũ Quân than một tiếng, lại bị người kia thừa cơ chui vào. Cái lưỡi như con rắn thế như vũ bão công thành chiếm đất, dò thám khoang miệng nàng. Vũ Quân cảm thấy chính mình cả người ko còn chút sức lực, đầu óc cũng muốn ko tỉnh táo nữa. Chợt nghe tiếng nam nhân cười nhẹ, Vũ Quân hận ko thể lập tức giết hắn rồi tự sát. Nàng …thế nhưng đáp lại hắn!

“Vũ nha đầu, nha đầu chết tiệt! Hắn chưa chết, thúc thúc đã nhớ ngươi muốn chết rồi!”

Cửa phòng ko báo trước bị đẩy ra, một bóng dáng ngược sáng cao ngất xông vào.

“Ai nha ta ko thấy gì hết! Các ngươi tiếp tục! Tiếp tục!”

Lão nhân vội lui ra, còn cẩn thận đóng cửa lại. Hai người trên giường lúc này đều đã ngồi dậy, nhìn nhau quẫn bách. Chợt cửa lại lần nữa mở ra, giọng nói của lão nhân sang sảng.

“Ko đúng! Đồ đệ! Ta dạy ngươi ko được hoang dâm vô độ, vậy mà người ban ngày ban mặt…”

“Sư phụ!”