Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 41: Dùng biện pháp của chú Ba để đối đầu với ông nội




"Ông nội nói chắc chắn một điều. Nếu con muốn cùng cô gái đó tiếp tục qua lại, thì nhất định phải tiệp nhận cô gái mà ông nội sắp xếp! Nếu không..." Xúc một miếng dưa hấu cho vào trong miệng, nửa câu còn lại cũng nói không rõ ràng, "Ông lão ta sẽ khiến hai đứa không thể ở cùng nhau!"

"Ông nội, người đang nói cái gì chứ?"

"Ít giả bộ đi nghe chưa. Ông nội nói cái gì chẳng lẽ con còn không nghe rõ?" Liếc hắn một cái, ông cụ giơ cái muỗng lên chỉ hắn, "Con nhất định phải tiếp nhận cô gái ông nội sắp xếp, kể cả việc gặp mặt, hẹn hò, chung đụng!"

"Cho đến khi con thật sự cùng người bạn gái kia xác định quan hệ, ông nội sẽ không ép buộc nữa!" Nói xong ông cụ tiếp tục ăn dưa hấu.

Mà Nam Thế Dương nghe được hai chữ "bạn gái" cảm thấy trong người vô cùng bực bội.

Còn nhớ năm đó ông nội cũng dùng thái độ và giọng nói như vậy đối đầu với chú ba, buộc chú phải từ bỏ việc đi tìm con, tiếp quản thật tốt gia tộc này, nếu không thì đuổi ra cửa.

Kết quả, chú ấy thật sự bỏ qua cả toàn gia tộc, mang theo người một chút hành lý đơn giản mà rời đi...

Giờ phút này, Nam Thế Dương đối diện với yêu cầu của ông nội ngay trước mắt, thái độ của hắn cũng không rõ ràng giống như chú đã làm. "Ông nội, người biết rõ cho dù có đưa nhiều người phụ nữ tới bên cạnh con, cũng vĩnh viễn không thể xuất hiện hai chữ gọi là bạn gái.

Nhưng trong ngày hôm nay, con đã có thể dùng từ "bạn gái" để gọi cô ta, đặt cái muỗng xuống, đưa về phía người làm, "Lấy khắn giấy".

"Tin đó đều là tin vịt", Nam Thế Dương gãi đầu không biết làm thế nào, đành xoay người lại dựa lưng vào ghế, anh mắt nhìn ông nội, đầy vẻ khó chịu, "Con đưa cô ấy từ quê ra đây, con phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Bất kể là cuộc sống hay là phương diện nào, con có nghĩa vụ giúp đỡ cô ấy một cách tốt nhất. Chú ba trước kia không phải cũng giúp rất nhiều sinh viên nghèo hay sao? Chú thậm chí còn mang họ tới nhà ở, tại sao con lại không được phép?

"Thằng nhóc thối, không thể nào đem chuyện của chú ba con so với...." Liếc hắn một cái, nhận lấy khăn giấy từ người làm, trong nhất thời không rảnh nói chuyện, làm Nam Thế Dương đánh giá vô ích.

"Nhưng chuyện con làm cùng với chú ba làm trước đây là giống nhau, con không hiểu vì sao chú ấy được ủng hộ, còn con bắt buộc phải lựa chọn một phương án khác". Hai tay mở ra, nhìn ông nội không biết làm thế nào, "Ông nội con nói thật, nếu như con nghe lời đi gặp cô gái mà ông nội sắp xếp, cùng các cô ấy sống thử, cũng vĩnh viễn không nảy sinh ra một chút tình cảm.

"Ông nội kệ con, nhưng dù sao con cũng bắt buộc phải tiếp nhận sự sắp xếp của ông nội".

Quẳng khăn giấy đi, ông cụ đặt dưa hấu trở về tay hắn, lập tức cảm thấy chẳng có khẩu vị gì hết.

"Chú ba con là có vợ rồi mới làm ra loại chuyện đó. Hơn nữa năm đó hội hỗ trợ sinh viên luôn lôi kéo hắn, tên nhóc như con làm sao biết rõ! Hiện tại con chưa có vợ, cho nên nhất định phải tìm bạn gái".

"Ông nội, đây là cái lý gì vậy?"

"Tuyệt đối không thể so sánh với sinh viên nghèo được giúp đỡ kia được, như vậy không có lý". Ngón tay chỉ chỉ lên lồng ngực Nam Thế Dương, ông cụ nói thẳng, "Cô gái nghèo đó, nếu như để cho ta biết được có tâm tư khác, chỉ vài phút ta có thể phế đi cô ta".

"Không được!" Vội vã bắt lấy ngón tay của ông, trong giấy phút đó, Nam Thế Dương thấy vô cùng khẩn trương.

Ở trước mặt ông cụ, tên nhóc sẽ không nói dối được. Nghĩ đến chuyện Văn Đình Tâm thừa nhận thích hắn, lại nghe thấy câu này của ông nội, giọng hắn căng thẳng đến mức cất lên cao.

"Ông nội, con đảm bảo sẽ không thích cô ấy, ông cũng không được đụng đến cô ấy" Vừa nói câu này xong, bàn tay cũng che kín lên miệng ông nội, động tác phản kháng này vô cùng chân thật.

Lông mày ông cụ nhăn lại, đôi mắt trừng lớn, lộ ra vài phần đe dọa, còn có sự khiêu khích...

"Không phải là, ông nội, con kính nhờ người, thật không nên nghĩ nhiều quá được không?" Tức giận rút bàn tay về, lau trên áo hai cái, khóe miệng của ông nội còn dính chút dưa hấu, làm cho hắn thất ghét bỏ...

"Tên nhóc thối" ông cụ cũng ghét bỏ chùi miệng, trợn tròn mắt nhìn Nam Thế Dương, "Con mau thành thật nói cho ta, có phải con bé nghèo hèn kia có tâm tư khác với con không hả?"

"Chuyện này, ông nội cũng đừng đoán mò" quay người lại, mặt hắn sụ xuống.

Hắn biết rõ cô thích hắn, nhưng cũng không thể để cho ông nội biết được.

Không thể nói láo thì hắn sẽ dùng những biện pháp khác để đối phó với ông, "Cùng lắm thì con đi gặp cô gái ông nội sắp xếp. Người cứ tùy ý sắp đi, chỉ cần thời gian cho phép con sẽ đi".

"Ơ tên nhóc thối này".

"Nhưng mà" Quay đầu lại chỉ lên chóp mũi ông cụ, lúc này khuôn mặt của Nam Thế Dương rất quyết tâm, "Nhất định không được đụng đến một sợi lông của cô ấy, nếu không con không dám đảm bảo là mình sẽ không xúc động giống chú ba đâu!"

Uy hiếp mạnh mẽ như vậy làm cho sắc mặt ông cụ cũng trầm xuống, cơn tức dâng lên đến đỉnh đầu, nếu muốn bỏ đi chỉ là chuyện trong chốc lát.

Chú ba, chú ba, hiện tại thằng nhóc thối này làm bất cứ chuyện gì cũng dùng chú Ba để đối phó với ông.

Cái loại không có trách nhiệm cới người lớn có gì tốt, bỏ đi vài chục năm rồi mà vẫn còn coi lời của hắn giống như thánh chỉ.

Thật sự là không đem ông già này để vào trong mắt.

"Dưa hấu cho ông nội" Một tay lấy dưa hấu nhét vào lòng ông cụ, cũng không để ý đến sắc mặt của ông. Nam Thế Dương vỗ vỗ lên vai của ông "Đặc biệt mua cho người, chú ba nói người thích ăn. Con cũng chịu thua rồi, về sau chúng ta không nên ầm ĩ nữa".

Nói xong không đợi cho ông nội kịp phản ứng, Nam Thế Dương đứng dậy sửa sang quần áo, cuối cùng chào tạm biệt, "Con trở về phòng đây, ông nội lát ngủ ngon, đừng tức giận".

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng. Một mình ông cụ trong phòng tay vẫn cầm dưa hấu, ngạc nhiên đến phát ngốc...

Thằng nhóc thối kia thật sự không biết rằng, người thich ăn dưa hấu thật ra là chú ba hắn.

Bởi vì rất thích cho nên ngay cả ông cụ hắn cũng chỉ cho một nửa trái dưa. Vậy mà chiêu này lại để cho thằng nhóc thối đó học được, ông cụ một chút phản kháng cũng thật không có...

...

Khoảng chừng tám giờ rưỡi tối, ở bên trong cửa hàng bên cạnh hẻm nhỏ trung tâm thành phố, Văn Đình Tâm bước xuống, thanh toán tiền xe, khập khiễng bước vào trong.

"Buổi tối ăn gì đây?" Trong lúc chờ lái xe trả tiền thừa, cô hết nhìn bên này lại ngó bên kia.

Bữa tối cho một người ăn trước giờ vẫn là chuyện phiền não nhất....

"Cô gái ăn mì không?" Ở gần đó một bà thím cất tiếng kêu. Vốn đang không biết ăn gì, nghe thấy câu này Văn Đình Tâm lập tức bước vào trong tiệm mì.

Sau khi kiếm được một chỗ ngồi, tùy tiện gọi một tô mì, tiếp tục chờ người lái xe lấy tiền lẻ ra. Người lái xe đó không có nhiều tiền nên đưa cho cô không ít tiền xu, "Leng keng" một tiếng, đồng tiền xu rơi xuống...

Ngồi xổm xuống nhặt đồng tiền, đang chuẩn bị đứng dậy ánh mắt cô lại bị hấp dẫn bởi một tờ giấy.

"Ôi trời, đây giống như là..." Cầm lên tờ giấy bên phía góc bàn, sau khi mở ra một chút thấy hình ảnh quảng cáo lộ ra...

"Ôi, đây không phải là..."

Đúng lúc như vậy, lại nhặt được tờ quảng cáo của ông chú lang thang kia...