Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 65-2: Hai chú cháu lúng túng (2)




Lãng Quên- Diễn Đàn

“Chú ba, nhất định là rất đau đi. Đều đã bị thành như vậy chú còn nói không sao, về sau người chịu khổ vẫn là chính mình.” Nam Thế Dương bắt đầu nói dong dài.

Ánh mắt Nam Cảnh Sơn nhìn về phía khác không nhìn tới tên tiểu tử kia, bởi vì lời nói dối bị vạch trần, muốn tranh cãi tiếp cũng không được.

Nếu tên tiểu tử kia lại một lần nữa động vào vết thương kia, có lẽ ông sẽ đau đến ngất đi mất…

“Bác sĩ có đưa thuốc trị thương bôi bên ngoài, để tôi đi lấy.” Mắt thấy bầu không khí giữa hai chú cháu lúc này có vẻ nặng nề, Văn Đình Tâm khẩn trương tìm lí do đi ra ngoài.

Thời điểm chính thức nhận người thân, cô là một người ngoài ở đây, nhất định sẽ quấy nhiễu bầu không khí.

Lúc đi ra ngoài liền khép cửa lại, sau đó giây phút hai người trong phòng vẫn rất yên tĩnh.

Văn Đình Tâm lấy thuốc quay trở lại, suy nghĩ muốn ở bên ngoài cửa nghe lén vài câu, nhưng lại không nghe được âm thanh gì, liền gõ cửa đi vào: “Tôi lấy thuốc rồi đây.”

“Thế Dương, đây là thuốc Vân Nam, bôi bên ngoài.” Đưa qua bình thuốc, cùng lúc Nam Thế Dương nhận lấy bình thuốc cũng nhận được ánh mắt ra hiệu của Văn Đình Tâm.

Tuy không hiểu có ý tứ gì, nhưng cũng có tác dụng, khiến cho anh cảm thấy thêm can đảm.

Văn Đình Tâm rời phòng lần nữa, đóng cửa lại, cố tình đi xa căn phòng một chút. Nhưng sau đó cô nhanh chóng nhẹ nhàng quay trở lại, dán lỗ tai lên cửa, im lặng nghe lén.

Trong phòng, hai người nghe được tiếng Văn Đình Tâm đã đi xa, cũng hơi thở ra nhẹ nhàng.

Nam Thế Dương mở nắp thuốc Vân Nam phun nhè nhẹ, nắn chân Nam Cảnh Sơn, xịt một lúc, thuốc lên vết thương lúc đầu có chút lạnh, sau đó bắt đầu hơi nóng lên, Nam Cảnh Sơn liền cảm thấy thoải mái.

Cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc Nam Thế Dương, trong lòng Nam Cảnh Sơn cảm thán vài phần.

Lúc trước bỏ đi, đứa nhỏ này cũng chỉ mới cao tới eo của ông, nhưng bây giờ đã trưởng thành một thanh niên chân chính.

Mười mấy năm không gặp, đứa bé này lại có thể chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ông, việc này đối với Nam Cảnh Sơn mà nói rất xúc động. Không biết con trai mình có thể như vậy hay không…

Nhịn không được giơ tay xoa đỉnh đầu anh, Nam Cảnh Sơn cảm thán không thôi: “Thế Dương, con bây giờ thật sự trưởng thành rồi.”

Cảm nhận được cậu ba gần gũi, Nam Thế Dương khẩn trương một trận, rồi sau đó nhanh chóng tiếp thu.

Cúi thấp đầu, anh nhỏ giọng đáp: “Dạ.”

Mười mấy năm qua, vì muốn cho bản thân không được quên khuôn mặt của chú ba, mỗi ngày anh đều cầm tấm hình của ông nhìn một lúc.

Lúc nhìn tấm hình của ông, anh có rất nhiều rất nhiều chuyện nghĩ muốn nói cho chú ba nghe. Sinh hoạt hằng ngày của anh, thành tựu anh đạt được, ông nội của anh nghiêm khắc cùng với sự chán ghét đối với người nhà Nam gia…

Nhưng giờ thật sự gặp được, lại gặp được trong tình huống vội vàng như vậy…

Nam Thế Dương thật sự không biết nên nói gì với chú ba…

“Thế Dương, hiện giờ trong nhà thế nào rồi? Sức khỏe của ông nội có tốt không? Bây giờ cháu có còn đi học không? Trong trường học có nghe lời không?” Thu tay về, Nam Cảnh Sơn nhỏ giọng hỏi. Giọng nói đặc biệt mùi thuốc lá và rượu khiến cho ông hỏi mỗi câu đều cảm thấy mười phần tang thương.

Mà hiện tại, quả thật ông đã già rồi…

Mười mấy năm bôn ba dãi nắng dầm sương, dấu vết năm tháng để lại trên mặt ông không ít.

Qua vài năm nữa, ông quả thật có thể về dưỡng già rồi…

“Đều rất tốt.” Trả lời ngắn gọn, Nam Thế Dương đập nắp thuốc lại, ngẩng đầu nhìn Nam Cảnh Sơn, cứ như vậy một lúc, đôi mắt lấp lánh: “Chú ba, cháu…”

Nghĩ muốn nói với ông, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, lời muốn nói lại bị mắc ở cổ họng.

Đương nhiên Nam Cảnh Sơn nhìn ánh mắt của anh đã hiểu, biết tiểu tử này da mặt mỏng, lại quật cường. Mím môi cười cười nói: “Chú ba biết.”

“Chú ba biết nếu không sai thì bây giờ cháu ngay cả bạn gái cũng có rồi.” Ánh mắt nhìn về phía cửa, Nam Cảnh Sơn nhéo nhéo mặt anh nói: “Không nghĩ tới so với chú, cháu còn phong lưu hơn, mới nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi.”

“Không có, chú ba.” Đỏ mặt giải thích, bị ông trêu chọc như vậy, Nam Thế Dương khẩn trương  giống như đứa nhỏ làm chuyện sai: “Cháu với Văn Đình Tâm không có quan hệ, cháu chỉ là…”

“Cháu dám nói cháu không thích con gái nhà người ta?” Một ngón tay dựng thẳng chỉ lên chóp mũi của Nam Thế Dương, nháy mắt khiến cho anh ngậm miệng.

Màu hông trên khuôn mặt khuếch tán đến mang tai, Nam Thế Dương kìm nén hoảng hốt, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Nam Cảnh Sơn.

Cuối cùng đành phải gật đầu thừa nhận.

Lúc này anh chân chính thừa nhận. Thừa nhận anh thích Văn Đình Tâm rồi.

Trước kia mỗi một lần anh đều ngụy biện cho mỗi ý nghĩ của mình, nghĩ chính mình không tiếp xúc nhiều với nữ sinh, cho nên lúc ở cùng với Văn Đình Tâm mới có nhiều cảm giác không giống nhau như vậy.

Nhưng thực tế, anh đã thích cô rồi.

Khi nào anh thích cô anh cũng không biết nữa, chỉ biết vào lúc ông nội tìm đến, anh cảm thấy vô cùng chán ghét…

Buổi tối hôm ấy bị ép buộc phải tách ra với Văn Đình Tâm, trong lòng anh vùng vẫy cùng với lo lắng bao nhiêu chỉ có anh biết.

“Yêu đương sớm một chút cũng được, làm quen với con gái càng sớm càng tốt.” Vỗ vỗ bả vai anh, Nam Cảnh Sơn cảm thán: “Phẩm hạnh nha đầu kia rất tốt, suy nghĩ cũng rất độc lập, chỉ là có chút dong dài.”

Nghe được hai từ “dong dài”, Văn Đình Tâm nghe lén ở ngoài cửa thiếu chút nữa mất bình tĩnh.

“Nhưng cháu có thể gặp được một nha đầu như vậy, chính là có phúc.” Không nghĩ tới Nam Cảnh Sơn lại khen ngợi Văn Đình Tâm.

Đánh giá Văn Đình Tâm như vậy là rất cao, chỉ mới tiếp xúc theo dõi một buổi sáng, ấn tượng Nam Cảnh Sơn với cô không tệ.

Nam Thế Dương nghe được những lời này cảm thấy vô cùng dễ nghe, giống như đang khen chính nàng dâu nhà mình.

“Chú ba, nhưng ông nội vẫn luôn không chịu tiếp nhận cô ấy.” Chuyện này là chuyện khiến Nam Thế Dương phiền não nhất bây giờ.

“Tính của ông vốn vậy, cháu cũng không cần quá để ý.” Nhấc chân đặt lên trên giường, một tay Nam Cảnh Sơn xoa thuốc nước ở trên đùi: “Cháu cứ lo chuyện yêu đương của cháu, bình thường lấy lệ ở chỗ ông thôi. Đến lúc nào nghĩ muốn kết hôn, trước tiếp cứ đi chứng giấy, phân chia tốt tài sản của cháu với nha đầu kia. Đến lúc đó xem ông nội còn muốn tụi cháu ly hôn nữa không?”

Một loạt chủ ý này đưa ra quả thật có thể khả năng thực hiện được.

Có lẽ Nam Cảnh Sơn đã từng làm như vậy.

“Nhưng mà chú ba, ông nội có thể uy hiếp cháu, nếu thật sự không nghe lời liền đem cô…”

“Chuyện này còn phải xem miệng cháu dỗ dành ngọt hay không ngọt, cháu muốn dỗ ông nội, nói chuyện với ông nhiều chút, ông sẽ không dễ dàng gì động vào người của cháu.” Nói xong, Nam Cảnh Sơn lắc đầu: “Tính tình này của ông mười mấy năm qua vẫn không đổi. Cửa ải này của ông thật không dễ dàng.”

Vốn cửa ải của ông cụ đối với Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm mà nói chính là cửa ải đại nạn, nhưng mà sau khi được Nam Cảnh Sơn làm cho thông suốt, độ khó có vẻ đã giảm đi một nửa.

Có lẽ cũng nên sắp xếp an bài một chút, có một Nam Cảnh Sơn có thể kiềm chế được ông cụ. Trong tương lai, vào lúc ông cụ tới cửa bới móc có thể đem Nam Cảnh Sơn ra cản lại.

“Tiểu tử, bây giờ cháu còn có chuyện gì muốn nói với chú nữa không?” Thổi “vù vù” trên đùi mình, thấy thuốc đã bắt đầu thấm vào, Nam Cảnh Sơn chuẩn bị muốn nghỉ ngơi thật tốt.

“Không, không có chuyện gì.” Do dự một lúc lâu, Nam Thế Dương vẫn nói như vậy.

Kỳ thật không phải như vậy.

Thật ra trong lòng anh muốn biết nhất vẫn là mấy năm qua chú ba đã trôi qua như thế nào, vì sao lại trở thành một người lang thang, vì sao phải đuổi theo một tên trộm vặt đến nỗi bị thương ở chân, vì sao lại phải nằm ở buồng điện thoại …

Nhưng những lời như vậy anh lại không dám hỏi.

Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chú ba, cũng sợ nghe được chuyện anh không mong muốn nhất, càng sợ bởi vì mất mặt khiến cho chú ba lựa chọn trốn tránh.

Cho nên nghĩ thì nghĩ, Nam Thế Dương lựa chọn không nói, không hỏi gì hết.

“Vậy thì đi ra ngồi chơi với nha đầu kia đi, chú nằm ngủ một lát, đêm qua không ngủ ngon, bây giờ rất mệt.” Quay đầu chỉnh cái gối, rồi quay người ra sau, Nam Cảnh Sơn vén ống quần lên, muốn xoay người nằm xuống.

“Chú ba, vậy chú phải nghe lời Văn Đình Tâm nói, ở đây dưỡng thương cho tốt nhé.”

“Ừ.” Nằm xuống giường, Nam Cảnh Sơn kéo chăn đắp lên người, quay đầu lại nhìn xem, Nam Thế Dương vẫn ngồi canh bên cạnh giường ông như cũ, không có ý muốn đi.

“Chú ba, mặc dù Văn Đình Tâm có lúc hơi dong dài, nhưng lòng dạ của cô ấy rất tốt, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chú.” Dịch chăn lại cho ông, Nam Thế Dương ở bên cạnh nói: “Cháu cũng sẽ thường xuyên ghé thăm chú, chú cứ yên tâm ở đây đi nhé.”

“Ừ.” Gật đầu đồng ý, Nam Cảnh Sơn nghĩ muốn nhắm mắt, nhưng nhìn tên tiểu tử vẫn ở bên giường như cũ, không nhúc nhích.

“Còn không đi à?”

“Chú ba, đã mười mấy năm cháu đã không gặp chú.” Dừng lại một chút, khẽ cắn môi, cuối cùng Nam Thế Dương chua xót nói: “Về sau, chú không cần đi nữa được không?”

Nam Cảnh Sơn ngây người phút chốc, sau khi khi phản ứng kịp, mặt mày liền nhu hòa, giọng nói khàn khàn nồng đậm mùi rượu và thuốc lá khẽ nói như có ma lực: “Được rồi.”

Câu đồng ý này nói ra, chính bản thân Nam Cảnh Sơn cũng không biết ông có làm được không. 

Nhưng nếu nói ra có thể khiến cho đứa nhỏ an tâm, ông cũng không keo kiệt.

“Chú ba…” Lải nhải, Nam Thế Dương vẫn còn muốn nói gì đó, nào biết đã bị Nam Cảnh Sơn mở miệng chặn lại rồi.

“Được rồi, được rồi, một người đàn ông mà cứ nhăn nhăn nhó nhó như đàn bà.” Nắm lấy một cánh tay của anh trấn an: “Chú đã nói không đi là không đi, lời nói của một người đàn ông đáng giá ngàn vàng, hiểu chưa?”

“Đã hiểu.” Lúc này Nam Thế Dương mới an tâm gật gật đầu. “Vậy chú ba nghỉ ngơi cho tốt nhé, đợi một lúc nữa cháu sẽ cho người đến chăm sóc chú.”

“Ừ.” Đầu nghiêng qua một bên, Nam Cảnh Sơn nhắm mắt lại.

Nam Thế Dương ngồi chồm hổm bên giường một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Vào lúc cửa phòng mở ra, Văn Đình Tâm vội vàng xoay người lại, đi qua phòng khách giả bộ như không có chuyện gì.

Nam Thế Dương đuổi kịp bước chân của Văn Đình Tâm, đi đến sô pha ngồi, đang muốn nói gì đó đã bị Văn Đình Tâm nhét cặp xách vào trong lòng.

“Nhanh đi học đi.”

“Văn Đình Tâm, chiều nay anh không đi.” Nhận lấy cặp xách, ánh mắt Nam Thế Dương nhìn về phía cửa phòng kia: “Anh lo lắng cho chú ba, anh muốn ở lại đây.”

“Phải không?” Đương nhiên Văn Đình Tâm cũng không ý muốn làm trái ý của anh.

Nghĩ lại bọn họ chỉ muốn nhận nhau, lúc này trong lòng nhất định rất kích động. Văn Đình Tâm lấy sách bài tập ra, lại nói: “Không đi cũng được, ở nhà cũng phải làm tập, được không?”

“Ừ.” Nam Thế Dương vậy mà lại nhu thuận đồng ý.

Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn anh một cái, cảm thấy thái độ của anh có chút kỳ quái,  nhưng lại không thể nói rõ kì quái ở đâu.

Nghĩ nghĩ liền thôi không nói nữa.

Để sách bài tập bút biết để ở một bên, Văn Đình Tâm vào trong phòng của mình lấy máy tính ra dùng.

Tư thế của hai người bây giờ giống như khi ở trong phòng khách nhà Nam Dư Kiêu trước đó.

Một người làm bài tập, một người ngồi lập kế hoạch gây dựng sự nghiệp kinh doanh, không khí lúc này an tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, Văn Đình Tâm nhận được điện thoại của Đầu Cẩu, nói một hơi mua được một loại năm gian căn nhà, hơn ba mươi vạn, gọi hỏi xin phép cô.

Đây là một tin vui, cô khen ngợi Đầu Cẩu một trận, nào biết sau khi nghiên cứu lại địa hình, phát hiện một loạt nhà kia đã cũ kĩ không an toàn, mấy người nhà này đã tìm được nơi ở mới nên tìm cách bán đi.

Quả thật mua hơn ba mươi vạn là quá đắt rồi!

Đã qua một lúc lâu Văn Đình Tâm vẫn còn xót cho khoản tiền này.

Cứ như vậy mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Văn Đình Tâm nhìn Nam Thế Dương vẫn cắm cúi làm bài tập, liền đứng dậy chuẩn bị bữa tối.

Năm giờ phải qua bên nhà Nam Dư Kiêu, thời gian có phần gấp gáp, cho nên cô chỉ mì đơn giản.

Trên mặt bỏ thêm hai quả trứng, một cây lạp xưởng, bưng một chén cho Nam Thế Dương, một chén cho mình.

Sau đó, Văn Đình Tâm dọn dẹp chuẩn bị đi.

Nam Thế Dương vốn muốn đi theo cô, lại bị cô đè lên hai bả vai nói: “Anh cũng đã ở đây canh chú ba của anh một buổi trưa rồi, nếu như bây giờ đi với em, lỡ chú trốn mất, không phải đã uổng công vô ích rồi sao.”

Nam Thế Dương cảm thấy cô nói có lí nên quyết định ở lại.

Tuy chú ba đã đồng ý với anh sẽ không đi nữa, ngộ nhỡ lại biến mất,  không nhất định mười năm sau có thể gặp lại…

Với lại anh lo lắng khi chú ba tỉnh dậy cũng cần có người chăm sóc, dù sao đi đứng cũng bất tiện, xuống giường đi vệ sinh cũng cần phải giúp đỡ.

Tiễn Văn Đình Tâm ra tới cửa, Nam Thế Dương hoàn toàn không muốn buông tay.

Giữ chặt lấy ống tay áo của cô, nhiều lần mở miệng nói cô đừng đi, cô đều không đồng ý.

Cuối cùng cũng bị cô dỗ dành vài câu như một đứa nhỏ đẩy vào trong nhà.