Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 87: Đại họa giáng xuống đầu (5)




Không bao lâu, hai tên thị vệ mạnh mẽ chộp lấy hai cánh tay của nàng, nàng cũng không có làm ra hành động phản kháng nào, chẳng qua là kinh ngạc nhìn Tây Môn Liệt Phong, mệnh lệnh như vậy đã đánh nát một tia tha thứ cuối cùng từ đáy lòng nàng, nước mắt rơi xuống má, nàng đối với nam nhân trước mắt này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Tây Môn Liệt Phong mắt thấy nàng ngay cả một câu cầu xin, giải thích cũng không nói, cứ như vậy tùy ý để những tên thị vệ kia đem nàng từ trước mặt hắn dẫn đi.

Cái loại ánh mắt này, tại sao lại lạnh đến mức làm cho hắn cả người phát run? Chẳng lẽ là hắn — sai lầm rồi sao?

Trải qua một thời gian ngự y chú ý trị liệu, bệnh tình của Tây Môn Liệt Phong đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, không bao lâu, hắn cũng đã có thể vào triều tham chính, nhưng ở trong đáy lòng của hắn, thủy chung đều luôn có cái gì đó ngăn cách, kể từ khi Cẩm Cẩm bị hắn hạ lệnh nhốt vào lãnh cung cho đến bây giờ cũng đã được bẩy tám ngày, hắn rất muốn biết tình trạng gần đây của nàng, nhưng là lòng tự ái quá cao khiến cho hắn không cách nào làm ình cúi đầu trước.

Sau khi bãi triều, hắn trở lại điện Dưỡng Tâm lật xem các bản tấu chương, nhưng ánh mắt thì nhìn còn đầu óc thì hoàn toàn không có chân chính để vào trạng thái phê duyệt tấu chương.

“Hoàng thượng…”

Một tiếng gọi mềm nhẹ, khiến cho Tây Môn Liệt Phong từ trong tấu chương giơ hai tròng mắt lên, nguyên lai là Chu Liên Nguyệt, nàng cho lui hạ nhân, trong tay còn đang cầm một cái khay:” Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng..”

“Bình thân đi.” Hắn vô tình liếc nhìn mĩ nhân trước mắt, tuy nhiên hắn đối với nàng không có nửa điểm hứng thú, hắn đã bao lâu rồi chưa từng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà rồi? Đã bao lâu chưa từng ôm thân thể mềm mại kia rồi? Đã bao lâu…

Đáng chết! Hắn thế nhưng lại liều mạng ở trước mặt tiểu nữ nhân kia mà nghĩ về Mộ Cẩm Cẩm, nàng đã mưu hại mình là sự thật, điều này phải để cho hắn hạ quyết tâm một lần nữa.

“Nguyệt quý phi tới điện Dưỡng Tâm tìm trẫm có chuyện gì sao?”

“ Thần thiếp thấy hoàng thượng kể từ sau khi hồi phục thân thể, cả ngày vất vả với việc quốc gia đại sự, cho nên cố ý phân phó hạ nhân vì hoàng thượng nấu một chén trà sâm, hoàng thượng, thừa dịp còn nóng người mau uống đi…”

“Đặt ở nơi đó đi.” Hắn không biểu lộ ra chút tình cảm gì dùng tay chỉ chỉ lên mặt bàn:” Không còn việc gì nữa, Nguyệt quý phi hãy lui ra đi.”

Hắn vô tình, làm cho Chu Liên Nguyệt không khỏi khẽ cắn cánh môi:” Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua là lo lắng cho thân thể của người, nếu như tình trạng như vậy lại tái diễn một lần nữa, thần thiếp không biết nên đối mặt với trường hợp đó như thế nào…”

“Trẫm bây giờ đã không còn đáng ngại…”

“Hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt đột nhiên nhào tới quỳ phục xuống dưới chân của hắn:” Hoàng thượng vì sao lại đối xử bạc tình với thần thiếp như thế? Nhớ ngày đó khi thần thiếp mới được chọn tiến cung, hoàng thượng đối với thần thiếp vô cùng sủng ái, còn nói sẽ mãi yêu thương thần thiếp như vậy, nhưng bây giờ…”