Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 63




Trong khoảng thời gian này, Phương Nhan luôn tìm kiếm một chỗ ở an tòan, đáng tin cậy, cuối cùng nhờ bác sĩ Mạc Tham Hoan giới thiệu, Phương Nhan rất thích biệt thự này.


Nói là biệt thự, nhưng đây chỉ là biệt thử cỡ vừa thôi, tất cả các hộ gia đình bên trong biệt thư điều có không gian hoạt động rất lớn. Lầu một là phòng khách và phòng bếp, lầu hai là khu giải trí chung, từ lầu ba trở lên là các căn hộ, trên sân thượng còn có bể bơi cực lớn.


Giang Tê Ngô nhìn tòa nhà trang nhã trước mặt, thì thấy mình nhìn như càng say thêm. Biệt thự không phải được thiệt kế theo phong cách Âu Mỹ, mà được thiết kế theo kiểu điển hình của Hoa Hạ quốc, nhìn thấy hai người xuất hiện, thì có một trung niên nữ nhân mặc đồ chức nghiệp nhìn về phía hai người cười cười.


“Phương Nhan tiểu thư, ngài đã về! Vị này có phải là Tê Ngô tiểu thư không?”


Trung niên nữ nhân nho nhã lễ độ, thấy rõ được đây là người có tu dưỡng rất tốt. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện dưới cổ nàng có một vết sẹo nhàn nhạt, ánh mắt sáng như đuốc, có vẻ chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua, chỉ có thể nhìn thấu người đối diện.


“Đúng vậy, em ấy là Tê Ngô, Tê Ngô, vị này là quản lý biệt thự này gọi là Gió Lớn.” Phương Nhan giới thiệu với Giang Tê Ngô, nàng biết Giang Tê Ngô đối với những hình huống này sẽ thấy không được tự nhiên, nàng hiểu chứ, vì cho tới giờ nàng vẫn còn thấy không được tự nhiên.


“Xin chào, Tê Ngô tiểu thư, cô cứ gọi tôi là Gió Lớn là được rồi, làm phiền cô theo tôi một chút, tôi cần tiến hành kiểm tra toàn thân.”


Giang Tê Ngô liền nhìn Phương Nhan, xin nàng giúp đỡ, vì cô hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.


Phương Nhan nghe lời quản lý nói, còn muốn hỏi kiểm tra là cái thứ quỷ gì, nhưng quản lý đã dẫn Giang Tê Ngô đi vào phòng khách.


“Kiểm tra? Chờ chút, khi tôi tới thì hình như đâu có quy định này đâu!” Khi Phương Nhan đi vào phòng khách, thì thấy có những nữ nhân khác ngồi trên sa lon.


Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thờ ơ, có người không có hảo ý, tất cả các nàng, có người mặc đồ chức nghiệp, có người chỉ đơn giản áo ngủ gợi cảm, nhưng chỉ có duy nhất một điểm chung đó là các nàng đều có giá trị nhan rất cao.


Mà đám người này, chính là các hộ gia đình sống trong biệt thự.


“Ai nha, rốt cuộc thấy được lão bà Phương Nhan rồi.”


“Thật xinh đẹp a, gương mặt này...” Một tiểu cô nương xông tới, nhìn Giang Tê Ngô dò xét.


Thấy như vậy, quản lý gật đầu một cái rồi bỏ đi, cái gọi là kiểm tra chính là dẫn vào để cho đám nữ nhân này tò mò tìm hiểu xem kịch vui.


“Tê Ngô, chị giới thiệu với em, tất cả các mỹ nữ này đều sống trong biệt thự này, bắt đầu từ bên trái, vị này là Hàn Hương, vị này là Lăng Phỉ tỷ, vị này là Mạc Tham Hoan, em cũng đã từng gặp rồi, còn đây là mẹ kế của Hàn Hương – Phong Nhã Nhu, kia là Hàn Tuyết em gái của Hàn Hương, vẫn còn là sinh viên...Kỳ quái, tuần Văn Văn đâu? Không phải lại đi viết sách.”


Phương Nhan giới thiệu một lượt, Giang Tê Ngô nhẹ gật đầu, kỳ thật nàng đã từng gặp qua những người này ở phòng bệnh của bác sĩ  khi cô đi khám bệnh tâm lý, nhưng Giang Tê Ngô không biết, những nữ nhân ưu tú nữ tính này đều ở cùng một chỗ.


Thấy Giang Tê Ngô hình như cũng không khẩn trương như mình nghĩ, thậm chí còn rất bình thản, Phương Nhan tiếp tục cười bổ sung một câu: “Các nàng đều như chúng ta, là les.”


Giang Tê Ngô thấy thật đáng kinh ngạc, những mỹ nữ trước mặt đều là những người rất có tiếng trong lĩnh vực mà họ theo đuổi, vậy mà đều là les. Mọi người đối với sự giới thiệu của Phương Nhan không có bất kỳ phản ứng gì, một mỹ nữ nhỏ tuổi nhất có vẻ không kiên nhẫn, nói với Phương Nhan: “Phương Nhan tỷ, chị giới thiệu xong chưa?”


Phương Nhan sững sờ, nàng vốn còn muốn nói thêm nữa, vì câu hỏi này mà nghẹn lại, chỉ đành nói: “Giới thiệu xong rồi.”


Mọi người liền nháy mắt với nhau, một mỹ nữ ôm bã vai Hàn Hương nói: “Các người cố gắng chơi đi, ban đêm Hàn Hương về chơi với tôi.”


Người được gọi là Hàn Hương muốn nói cái gì đó, đã bị mỹ nữ kia kéo đi, mọi người nhìn như đã nhìn quen cảnh này, không có ý kiến gì. Các nàng bắt đầu lôi kéo Giang Tê Ngô, nói chuyện líu ríu.


Mẹ kế của Hàn Hương, Phong Nhã Nhu nhìn cảnh này chỉ cười cười, nhìn Phương Nhan nói: “Phương Nhan, đến phòng bếp hỗ trợ đi.”


Phương Nhan có chút lo lắng Giang Tê Ngô sẽ bị đám người này làm hư, những vẫn gật đầu.


Mười một giờ đêm, đám người rốt cuộc cũng theo mệnh lệnh của quản lý đi ngủ, Giang Tê Ngô đã được tự do. Giang Tê Ngô sau khi được giải phóng, gần như là nhào vào trong ngực của Phương Nhan. Vẫn còn chút men say trong người, cô giống hệt như con mèo nhỏ bị hoảng sợ.


Thấy mọi người đã đi xa, Giang Tê Ngô nhỏ giọng thì thầm nói: “Nữ nhân thật đáng sợ.”


Phương Nhan bị cô chọc cười, vừa rồi nàng theo Phong Nhã Nhu đi phòng bếp giúp đỡ nên không có nghe được mọi người nói cái gì. Phương Nhan sờ tóc của Giang Tê Ngô, tò mò hỏi: “Ân, các nàng nói cái gì? Làm em sợ như vậy?”


Giang Tê Ngô ngẩng đầu nhìn Phương Nhan chằm chằm mấy giây, sâu kín nói một câu: “Ba ba ba một trăm linh tám Thập.”


Phương Nhan liền ngừng cười, nghĩ hình như nàng nghe nhầm, không xác định hỏi lại lần nữa: “Em vừa nói cái gì?”


Giang Tê Ngô nở nụ cười quyến rũ, nói lại lần nữa: “Các nàng truyền cho em ba ba ba một trăm linh tám thức.”


Phương Nhan liền lùi ra sau mấy bước, hình như đối với cái Giang Tê Ngô vừa nói rất e ngại, lập tức phát hiện sự khác thường của mình, liền rất nhanh dùng hành động che dấu, ho khan vài tiếng, làm như chững chạc đàng hoàng nói: “Nha đầu ngốc, chị chuyển tới chỗ này là vì bảo vệ em không bị sát thủ Bạch làm hại, không phải để em học những chuyện này a, em tuyệt đối đừng để mình bị làm hư.”


Nghe Phương Nhan nói như vậy, nụ cười của Giang Tê Ngô càng rạng rỡ hơn, nếu như để những người đẹp vừa rồi mà nghe được sẽ cười chết mất thôi, cô nhìn Phương Nhan cười nói: “Chị xác định lý do mà chị chuyển tới đây, không phải vì sợ mẹ em chém chị?”


Phương Nhan chột dạ dời mắt sang chỗ khác, Giang Tê Ngô tiến tới gần nàng, nói nhỏ vào tai của nàng: “Phương Nhan, chị là một đại lừa gạt, bây giờ còn chưa chịu giáo huấn, em cũng chưa có đồng ý lấy chị, chị đã gạt em đến nhà mới của chị rồi.” Đầu ngón tay của cô sợ nhẹ mặt của Phương Nhan, dùng lực nhẹ nhất có thể mà vuốt ve.


Loại ngứa ngáy, ấm áp này làm cho mặt của Phương Nhan đỏ đến nỗi làn da nàng phát đau. Phương Nhan không biết vừa rồi đám người hồ ly kia đã dạy gì cho Giang Tê Ngô, nhưng nàng thấy hiện giờ quá nguy hiểm rồi.


“Không, chị thực sự là nghĩ cho an toàn của em, thừa dịp các nàng đã đi ngủ, chị dẫn em đi tham quan các tầng khác.” Phương Nhan thử nói sang chuyện khác, nàng dẫn Giang Tê Ngô lên lầu hai, giới thiệu các loại thiết bị cho cô.


Phòng tập thể dục, trò chơi... Hình như các loại ăn chơi đều có ở đây cả. Tầng lầu chia làm năm tầng, ba tầng là thư viện, tầng bốn và tầng năm mỗi mặt có một phong cách khác biệt, nhìn qua như là các tác phẩm nghệ thuật.


Có phòng nghe tiếng nên mở cửa, cũng biết được là Phương Nhan và Giang Tê Ngô, nhìn thấy hai người, thì nhiệt tình chào hỏi. Cứ như vậy, hai người đi thằng lên trên, rất nhanh đi tới trước cửa sân thượng.


“Cuối cùng cũng tới rồi, mùa hè mà ở chỗ này ngắm cảnh đẹp thì rất tuyệt!” Phương Nhan tận tâm tận lực giới thiệu, nàng đưa tay muốn mở cửa, thì lại nhìn thấy hình ảnh nóng bỏng sau cánh cửa.


Giang Tê Ngô tò mò tại sao Phương Nhan lại dừng tay, cô đưa tay mở cửa để xem coi có chuyện gì, lập tức hình thấy hai nữ nhân dưới ánh trăng đang hôn nhau, hai người quá nhập tâm, không hề biết có sự xuất hiện của người khác.


Giang Tê Ngô nhận ra được hai người này Hàn Hương và một người như y băng sơn mỹ nhân vừa rồi ngồi ở phòng khách nhưng rất ý nói chuyện. Mà hiện giờ nét mặt của nàng rất vui vẻ, mặt đỏ bừng, làm cho Giang Tê Ngô cảm thấy bên ngoài thì là băng sơn mỹ nhân, còn bên trong là lửa nóng bừng bừng.


Giang Tê Ngô quay qua muốn xem phản ứng của Phương Nhan, thì phát hiện Phương Nhan rất bình tĩnh đứng nhìn.


“Chúng ta đi thôi.” Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo tay của Giang Tê Ngô đi. Tay của Phương Nhan rất nóng, nhưng Giang Tê Ngô không hề cảm nhận được, vì tay của cô cũng nóng như y vậy, đại não thì đã sớm trống rỗng.


Trên đường đi, hai người không ai nói một câu nào, cho đến khi Phương Nhan nhẹ nhàng nói: “Tới rồi.”


Cửa được sử dụng công nghệ khóa vân tay, Phương Nhan cầm tay của Giang Tê Ngô lên, đưa tay của nàng lên lưu lại trong hệ thống.


Hệ thống sau khi ghi nhận xong phát ra âm thanh: “Vân tay đã được ghi nhận thành công, xin lỗi phải xưng hô với vị chủ nhân này như thế nào?”


Phương Nhan suy nghĩ một chút, khóe miệng tươi cười nói: “Gọi em ấy là phu nhân.”


Hệ thống lại phát ra âm thanh: “Đã ghi nhận thành công, mời phu nhân kiểm tra lại một lần nữa và vào nhà.”


Giang Tê Ngô có chút ngượng ngùng, vẫn đưa tay vào máy quét vân tay, liền nghe hệ thống phát ra tiếng chào hỏi, rõ ràng tiếng từ hệ thống không có chút tình cảm gì, nhưng Giang Tê Ngô lại cảm thấy đây là âm thanh hay nhất mà cô từng được nghe.


“Coi như chị để hệ thống gọi em là phu nhân, em cũng sẽ không đồng ý với chị.”


“Được, được, được, chúng ta vào nhà thôi.” Phương Nhan dở khóc dở cười, hùa theo Giang Tê Ngô đẩy cửa đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại. Rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người các nàng, Phương Nhan từ phía sau ôm vòng eo của Giang Tê Ngô, nói vào tai của Giang Tê Ngô: “Em đã vào nhà của chị, tức là người của chị!”


Giang Tê Ngô trong lòng động một cái, cô minh bạch là mình đã bước vào ổ của sói rồi, vậy mà bản thân lại không muốn chạy trốn. Giang Tê Ngô có chút khẩn trương, đã mấy tháng cô với Phương Nhan không có ở chung mà chỉ có hai người như vậy, cô sợ Phương Nhan phát hiện, nên giả bộ như bản thân không có khẩn trương, quan sát xung quanh.


Sạch sẽ gọn gàng, trong phòng không hề có vật trí nào dư thừa hết, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Phương Nhan, nghiêm túc đáng sợ. Chỉ là, tất cả đều là những vật chủ yếu cần thiết trong sinh hoạt.


Bên cạnh có một cái bảng đen di động lớn, phía trên dán đầy các ảnh chụp. Phương Nhan nhìn thấy ánh mắt của Giang Tê Ngô đang rơi vào đó, liền đi tới phủ tấm vải đen, sợ những thứ này làm Giang Tê Ngô thấy không thoải mái.


Giang Tê Ngô không hề cảm thấy áp lực, đi tới quan sát, trước mắt là các thứ mô phỏng đạo cụ chân thật, Phương Nhan thấy cô có hứng thú, liền lên tiếng giới thiệu tên gọi cùng công dụng của những thứ này.


“Đây là cường nỗ, được cải tạo từ nỏ cơ, uy lức lớn hơn nhiều, tầm bắn xa hơn. Bất quá, vì an toàn, cho nên bây giờ người ta chỉ thường dùng đầu nhựa plastic, được áp dụng rất phổ biến trong các trò chơi sinh tồn.”


Giang Tê Ngô nhẹ gật đầu, lại nhìn thấy cái còng tay, liền nghĩ tới các nàng vừa rồi dạy cho nàng về một trăm linh tám thức. Nhưng cô không biết, bởi vì bọn họ biết rõ trong phòng Phương Nhan có những thứ này, cho nên mới có ý xấu còn đem ý xấu của mình dạy cho Giang Tê Ngô.


Ánh mắt của Giang Tê Ngô tiếp tục quan sát, nghĩ làm sao tạo cho Phương Nhan một niềm vui bất ngờ, đã thấy cách đó không xa treo bộ đồng phục. Được đặt đơn độc ở một bên, thậm chí được mặc trên một cái mô phỏng hình người.


Phương Nhan chỉ vào bộ đồng phục giải thích nói: “Đó là đồng phục của chị hồi ở M quốc, vì rất thích, nên giữ lại làm kỷ niệm. Đương nhiên, số hiệu trên đó đã được trở lại rồi.”


Mỗi một bộ đồng phục điều có số hiệu riêng, vì đề phòng có tai nạn xảy ra có thể dùng số hiệu để đối chiếu, nếu không có số hiệu thì bộ đồng phục không hề có giá trị. Nên Phương Nhan mới có thể đem nó trở về đây.


Giang Tê Ngô giơ tay giờ sờ lên bộ đồng phục, có vẻ như rất thích nó, nghĩ đến chuyện lần trước, lập tức nói với Phương Nhan: “Thật sự rất đẹp, Phương Nhan, chị lần trước nói cho mặc cho em xem, kết quả...”


Phương Nhan không hề biết Giang Tê Ngô đang có ý đồ xấu, cứ nghĩ Giang Tê Ngô còn đang để ý chuyện lần trước nàng không có mặc có em ấy xem, nên sảng khoái đồng ý: “Ân, nếu em muốn nhìn, thì chị mặc cho em nhìn thôi.” Tâm tình của Phương Nhan hiện tại rất tốt, nhìn thấy Giang Tê Ngô không có ghét bỏ những đồ trong phòng này, nàng cảm thấy như thêm năng lượng sống vậy đó.


“Hôm nay em muốn được nhìn thấy.” Giang Tê Ngô nũng nịu, cô biết rõ Phương Nhan sẽ không từ chối cô.


“Kia... Được rồi, chị hiện tại đi thay đồng phục, em tùy tiện ngồi chờ chị một chút.” Phương Nhan đồng ý, lấy bộ đồng phục xuống, vì để cho Giang Tê Ngô thấy được cảnh đẹp ý vui, nàng chỉ lấy đồng phục bằng áo sơ mi , vì cảm thấy ngượng ngùng nếu thay đồ ở ngoài, nên đi vào phòng tắm.


Thừa cơ hội này, Giang Tê Ngô quay đầu tìm cái còng tay, xác định sẽ dùng nó làm đồ chơi, cười trộm một chút, tự bản thân kế hoạch cô đang nghĩ là một kế hoạch động trời.


Phương Nhan thì thật ngây thơ, không biết con mèo nhỏ của mình đã trở thành nửa hồ ly rồi, nàng mặc đồng phục chỉnh tề đi ra, Giang Tê Ngô từ phía sau tập kích, đem hai tay nàng kéo ngược ra sau, dùng cái đồ chơi của cô còng lại.


“Tê Ngô, em... Em đang làm cái gì vậy?” Phương Nhan giật nảy mình, nàng quan sát Giang Tê Ngô này có đúng lại là Giang Tê Ngô hay không?


Giang Tê Ngô nhếch miệng cười, cảnh này hồi cô bị tạm giam đã từ mơ đến, mà bây giờ đã thành hiện tại, làm cho nàng vui vẻ vô cùng.


Giang Tê Ngô buông tay ra, nhìn người trước mặt, làm cho cô vừa hận vừa yêu, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Đương nhiên là muốn ăn chị rồi.”


Phương Nhan nhìn Giang Tê Ngô hiện giờ có biểu tình mà nàng chưa từng thấy trước đây, hình như do một thời gian dài kiềm chế tình cảm nên bây giờ sinh ra một chút sai lệch đối với tình cảm, làm cho Giang Tê Ngô có bộ dạng như bây giờ.


Phương Nhan nặng nề thở ra một dài, cho Giang Tê Ngô một đáp án: “Em nên nhẹ nhàng một chút... Ngày mai chị còn phải đi làm.”


Phương Nhan biết, nàng không có cách nào từ chối bất cứ yêu cầu gì của Giang Tê Ngô, dù đó là yêu cầu không được trong sáng.


Giang Tê Ngô cũng hít sâu một hơi, vì Phương Nhan đồng ý nên cô không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, cô nhìn Phương Nhan, mặc đồng phục nghiêm chỉnh, hai tay thì bị còng, vài sợi tóc tản ra trước mặt, bởi vì vừa rồi nàng phản kháng nên toát mồ hôi, hương vị làm cho Giang Tê Ngô mê đắm.


Hương vị rất thơm, Giang Tê Ngô tham lam hít vào nhiều hơn, cô thấy mình có chút biến thái, nhưng ngay tại giây phút này cô tình nguyện làm một người biến thái.


Phương Nhan yên tĩnh ngồi trên mặt đất, nhìn Giang Tê Ngô đang quan sát nàng, nhưng trong lòng đang cố gắng điều chỉnh tâm tình, để tránh làm mất mặt khi Giang Tê Ngô lần đầu tiên chủ động. Ngay lúc Phương Nhan đang nghĩ đến mình sẽ rên rỉ như thế nào, thì đột nhiên nghe Giang Tê Ngô lên tiếng hỏi nàng.


“Phương Nhan, đồng phục này rất quí sao?”


“Có thể nói như vậy, những đồng phục bên kia thì không còn sản xuất nữa, nhưng áo sơ mi này vẫn còn, khoảng hơn hai trăm, được XX bán.” Phương Nhan ngây thơ trả lời, nghĩ là Giang Tê Ngô muốn nghiên cứu đồng phục với nàng, cũng không để ý việc Giang Tê Ngô đã giúp nàng mở còng tay, đem hai tay nàng kéo ra trước, tiếp tục còng lại lần nữa.


Giang Tê Ngô thì lại biết rõ, cô cũng không vội, mặc dù vừa rồi đầu não nóng lên muốn còng Phương Nhan như vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn đêm nay có thể từ từ thưởng thức chuyện tốt đẹp nay. Phải ứng phó với Phương Nhan như thế nào, mới có thể làm cho Phương Nhan thấy thật loạn. Phương Nhan quá bình tĩnh, cảm giác đối với ái tinh chỉ đạm bạc như vậy, tuyệt đối phải làm cho Phương Nhan lộ ra tư thái mà cô muốn.


Bận bịu suy nghĩ, Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan chằm chằm, không làm cái gì hết, Giang Tê Ngô như vậy, Phương Nhan lại thấy toàn thân không được tự nhiên. Thà Giang Tê Ngô hành động gì đó cũng không thấy căng thẳng thần kinh như vậy.


Con mắt của Giang Tê Ngô rất có ma lực, Phương Nhan bị hút vào đó, hô hấp bắt đầu trở nên hổn loạn, chỉ vì Giang Tê Ngô đơn giản đứng đó nhìn nàng.


Đột nhiên, Giang Tê Ngô vươn tay phải ra sờ lên ngực Phương Nhan, Phương Nhan cho là Giang Tê Ngô sẽ dịu dàng vuốt ve, không ngờ Giang Tê Ngô mạnh tay, dùng sức, thô bạo xé áo sơ mi của nàng ra. Nút áo không chịu được lực mạnh nên bung ra rơi xuống sàn, Phương Nhan bị hàng động của Giang Tê Ngô làm cho giật mình, vừa định giãy dụa, lại nhớ đến