Lão Công, Ly Hôn Đi!

Chương 1




Editor+Beta-er: bót


_____


"Chị An An, cái kia..." Trợ lý mới tới một mặt hoảng loạn chạy về phía Dư An An, nhưng mà lời còn chưa nói hết đã bị Dư An An lạnh lùng chen ngang.


"Gọi tôi là Ann, cảm ơn." Dư An An một mặt nghiêm túc, nữ nhân qua hai mươi lăm tuổi đối với việc tuổi tác không hiểu sao rất mẫn cảm, cho nên cô cự tuyệt mọi xưng hô lễ phép, mặc kệ cái mà bọn họ gọi là tôn xưng.


Trợ lý mới tới có chút ngốc lăng, gật gật đầu: "Vâng, Ann, anh Trạch bây giờ còn chưa đến."


"Cmn!" Dư An An nhịn không được mở miệng mắng câu thô tục, còn có nửa giờ nữa là khởi động máy rồi, vậy mà tên Dịch Trạch kia cư nhiên còn chưa thèm đến.


Tiểu trợ lý nhìn biểu cảm vặn vẹo trên mặt cô, có chút sợ hãi lùi về sau một bước, nói: "Buổi sáng em đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi, anh ấy nói anh ấy sẽ lập tức đến ngay."


Dư An An hít sâu, tận lực khiến cho giọng nói của mình nghe qua hòa khí một chút: "Chẳng lẽ vị trợ lý trước đó không nói cho cô biết mỗi lần kêu Dịch Trạch dậy đều phải vào tận nhà anh ta lôi anh ta ra khỏi giường sao?" Nói xong cũng không hề để ý tới tiểu trợ lý, trực tiếp quay đầu đi đến bãi đỗ xe bên kia.


Dư An An cảm thấy nếp nhăn bên khóe mắt của mình càng ngày càng nhiều đều là do phải lo cho tên Dịch Trạch này. Cô một bên khởi động xe một bên gọi điện cho Dịch Trạch, vậy mà rất nhanh đã thông, chỉ là không có ai nghe máy. Cô tiếp tục gọi, liên tục ba lần đều không có người tiếp, Dư An An có chút nhụt chí ném di động lên bảng điều khiển. Mỗi lần tên Dịch Trạch này đến trễ, cô đều phải cúi đầu hạ mình đi theo người khác nhận lỗi. Cô nghiêm trọng hoài nghi đời trước cô có phải đã nợ Dịch Trạch cái gì hay không, cho nên đời này hắn mới ép buộc cô như vậy.


Chờ đèn đỏ, Dư An An nhìn thoáng qua màn hình di động vẫn không hề có động tĩnh, nhịn không được lại mắng Dịch Trạch từ trong ra ngoài. Thân là người đại diện mà mỗi ngày cô đều phải giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm, nếu còn tiếp tục như vậy cô cũng sẽ sớm trở thành của mẹ của hắn mất. Lúc này di động bên cạnh bỗng nhiên vang lên, đồng thời phía trước đèn xanh cũng bật sáng, cô một chân nhấn ga, một tay cầm lấy di động qua, kết quả người gọi đến lại là mẫu thân đại nhân nhà cô.


"Alo, An An, cuối tuần này con có rảnh không?" Âm thanh Giản Tĩnh Di theo đầu điện thoại kia truyền đến.


Dư An An nhíu mày, cô còn chưa kịp nói 'không', đầu bên kia âm thanh Giản Tĩnh Di đã bắt đầu chuyển từ ôn nhu biến thành cường ngạnh: "Đừng nói với mẹ con lại bận công việc, công việc của con vĩnh viễn làm cũng không xong. Thứ bảy tuần này nhất định phải dành thời gian ra cho mẹ."


"Lần này lại là ai giới thiệu ạ?" Dư An An chết lặng, cô đã sớm quen với việc này rồi. Được, không phải là chỉ là đi xem mắt thôi ư, cô đi còn không được sao?


"Mắt thấy cũng sắp hai mươi tám tuổi rồi, thế mà còn không biết lo, lần này là..." Giản Tĩnh Di ở đầu bên kia vẫn tiếp tục lảm nhảm.


Dư An An nhịn không được đánh gãy: "Mẹ, con mới hai mươi bảy tuổi thôi."


"Sinh nhật hai mươi bảy tuổi cũng trôi qua mấy tháng rồi, còn không biết xấu hổ nói bản thân chỉ mới hai mươi bảy tuổi?" Giản Tĩnh Di đối với hành vi bịt tai trộm chuông của cô cũng chỉ cười nhạt một cái.


"Nhiều nhất cũng chỉ mới nửa hai mươi bảy tuổi thôi." Dư An An một mặt nghiêm cẩn, phảng phất giống như vấn đề hiện tại cô và Giản Tĩnh Di đang thảo luận là nhân mệnh quan thiên vậy (*).


(*) Nhân mệnh quan thiên: Sinh mệnh con người liên quan tới trời, ý chỉ một việc vô cùng hệ trọng, liên quan tới mạng sống con người.


"Con nói gì cũng được, mẹ lười tranh cãi với con, nhưng nếu thứ bảy này con mà không quay về, hậu quả... Haha!" Nói xong câu cuối cùng, Giản Tĩnh Di trực tiếp cười lạnh.


Nghĩ đến mỗi lần đi xem mắt đều gặp phải mấy tên không ra gì, đầu Dư An An lại bắt đầu đau lên, "Lần này là ai giới thiệu vậy, đáng tin không ạ?"


"Yên tâm, lần này con tuyệt đối sẽ vừa lòng, còn nhớ cậu Phó của con không?" Âm thanh Giản Tĩnh Di lộ ra chút tự đắc.


Dư An An hồi tưởng lại, "Chính là cái chú Phó trước kia là đồng nghiệp của cha mẹ, sau này xuống biển buôn bán sao?


"Đúng, lúc đó con không phải thầm mến con trai nhà ông ấy sao? Đối tượng xem mắt lần này của con chính là nó!"


Dư An An: "..." Tại sao mẹ cô lại biết? Bất quá kia đều là chuyện thời thiếu nữ mà thôi, ai hồi nhỏ mà chẳng có người thầm mến nha.


"Con chắc chắn sẽ vừa lòng thôi."


"Ai biết anh ta có kém sắc đi hay không?" Dư An An nhỏ giọng nói.


"Hừ, nếu như con không phải là con gái của mẹ, mẹ cũng không muốn giới thiệu cho con đâu. Đợi lát nữa mẹ sẽ gửi ảnh của nó cho con. Được rồi, nhớ thứ bảy phải trở về đấy." Nói xong Giản Tĩnh Di liền cúp máy.


Dư An An ném điện thoại ở một bên, cân nhắc thái độ của mẫu thân đại nhân nhà cô, xem ra người này hẳn là cũng không tệ đi? Rất nhanh di động liền truyền đến âm thanh thông báo tin nhắn tới, Dư An An một bên nhìn chăm chú tình hình xe phía trước, một bên cầm di động lên xem.


Người trong ảnh này hẳn là bị chụp lén, trên người hắn mặc một cái áo vận động màu trắng, chắc là lúc đang chạy bộ bị người sau lưng gọi lại chụp lén. Tuy rằng thần sắc của hắn hờ hững nhưng ánh mắt vẫn rất mờ mịt.


Nói là bị chụp lén, thế nhưng Dư An An không thể không thừa nhận giá trị nhan sắc của người này. Tầm mắt của cô rơi xuống phía dưới, dáng người hình như cũng không tệ. Bất quá đợi chút, cô nhớ nhà của cậu có song bào thai, cho nên đây rốt cuộc là anh hay là em? Còn mẹ cô có thật sự biết người cô năm đó thầm mến là ai không?


Dư An An lại nhìn chằm chằm bức ảnh, muốn phân biệt rõ ràng đến cùng là ai. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng kèn điếc tai, cô vừa mới nhấc đầu lên liền phát hiện chiếc xe vận tải phía trước đang xông thẳng về phía cô.


Lúc Dư An An mất đi ý thức chỉ có hai suy nghĩ, vừa lái xe vừa nhìn di động quả nhiên là đi tìm cái chết, còn phải rời xa cơ hội gặp được nhiều tiểu thịt tươi trong tương lai phía trước rồi.


***


Dư An An tỉnh lại trước hết đập vào mi mắt là trần nhà màu trắng và mùi hương tinh dầu tiêu độc. Cô ngoại trừ đầu có chút choáng váng, những chỗ khác hình như không có gì không khoẻ. Cô nhanh chóng đưa tay sờ sờ hai chân của mình, thậm chí sờ khắp toàn thân cao thấp, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốt tốt, không có thiếu cánh tay hay thiếu chân. Tiếp theo lại bắt đầu mừng thầm, rõ ràng xe vận tải lớn kia vọt thẳng về phía cô, chẳng lẽ sau đó tài xế bẻ lái? Bất quá cái này cũng không quan trọng, hiện tại quan trọng chính là cô không chỉ không chết, thậm chí lông tóc cũng không hao tổn gì, trên đời này còn có cái gì so với chuyện này khiến người ta vui vẻ hơn sao?


Lúc Phó Thời Giác đẩy cửa vào nhìn thấy cô cười giống như không có ngày mai, nhất thời có chút thất thần, đã bao lâu rồi cô chưa cười tươi như vậy?


Âm thanh mở cửa khiến Dư An An sửng sốt, cô nhìn về phía cửa, phát hiện là người mà bản thân không biết nhưng lại có chút quen mặt, cô nghi hoặc hỏi: "Anh là?"


Ánh mắt Phó Thời Giác đổi đổi, còn chưa kịp nói cái gì lại chợt nghe thấy âm thanh Dư An An có chút hưng phấn: "Anh là con trai kia của ông cậu sao?" Không thể tưởng tượng được buổi sáng bà mẹ vừa mới gửi ảnh đến, lúc này đã gặp người rồi. Nhưng người thật nhìn qua không ổn trọng giống như trên ảnh, bất quá ba mẹ cô cũng thật là, chuyện cô xảy ra tai nạn xe cộ lớn như vậy mà bọn họ cũng không đến, tín nhiệm anh ta như vậy sao? Cô có chút không vui nhíu mày: "Là ba mẹ tôi bảo anh đến sao?"


Ánh mắt Phó Thời Giác có chút kỳ quái, cuối cùng mới nghe thấy âm thanh lạnh lùng nói: "Biết anh của tôi có bạn gái liền nghĩ quẩn như vậy?"


Dư An An sửng sốt: "Anh nói cái gì?"


Ánh mắt Phó Thời Giác lạnh hơn vài phần: "Có phải cô đã quên sự thực là chúng ta đã kết hôn hay không? Cô và anh tôi cả đời này cũng không thể nào đâu."


Dư An An rốt cuộc hiểu ra: "Xin đánh gãy anh một chút, có lẽ anh tìm lầm người rồi. Làm phiền anh cho tôi mượn điện thoại một chút được không?" Hắn muốn diễn phim cẩu huyết cô cũng không phụng bồi.


Dư An An vừa rồi đã tìm ở trong phòng bệnh, không tìm thấy di động, chắc là ở trên xe rồi, cho nên bất đắc dĩ phải mượn của hắn.


Ánh mắt Phó Thời Giác dần dần trở nên không kiên nhẫn, đứng lên: "Cô đến cùng lại đang đùa cái trò gì vậy."


Dư An An tiến lên đánh giá toàn thân Phó Thời Giác, không khách khí chỉ vào hắn: "Nếu nói không sai thì người bị thương hẳn là tôi đi, vậy mà người có đầu óc không rõ ràng ngược lại là anh?" Sau đó một mình đi ra phía ngoài: "Anh không cho tôi mượn di động thì tôi tự mình ra ngoài mượn người khác."


Dư An An mới vừa đi hai bước, cánh tay đã bị người bắt lấy, cô nhìn bàn tay bắt lấy mình, gân xanh đều nổi lên, sau đó nghe được thanh âm thanh lãnh của hắn: "Đi về!" Nói xong đưa di động cho Dư An An.


Khi Dư An An cầm di động của hắn có chút há hốc mồm, quả táo xanh, nếu cô nhớ không lầm mà nói thì đây hẳn là mẫu điện thoại năm năm trước đi. Không ai sẽ bảo quản mẫu điện thoại năm năm trước tốt như vậy được. Hơn nữa cô lúc này mới chú ý tới vấn đề vừa rồi cô xem nhẹ, người vừa xuất hiện này trên người mặc áo bành tô màu đen, cô luôn cảm thấy có chút kì lạ, hiện tại mới đột nhiên nhớ tới bây giờ rõ ràng mùa hè, vậy mà người này cư nhiên mặc áo bành tô. Cô có chút vội vàng ấn mở điện thoại di động, sau đó đờ đẫn đưa cho hắn: "Mật mã!"


Phó Thời Giác vẫn luôn luôn quan sát của vẻ mặt của cô, thấy thần sắc trên mặt cô đổi tới đổi lui, trong lòng dần dần nghĩ ra cái gì, cho đến khi cô đưa di động lại cho hắn bảo muốn mật mã, ngón tay thon dài ở trên màn hình bấm vài chữ số, rất nhanh đã giải khóa thành công.


Dư An An xem ngày tháng trên điện thoại, 2014/12/10, cả người đều xụi lơ xuống, bây giờ không phải năm 2019 sao?


Phó Thời Giác nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô đang ngã xuống: "Sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?" Nói xong ôm ngang người đặt lên trên giường, Dư An An nhìn hắn, lộ ra một nụ cười suy yếu: "Tôi có thể ở một mình không?"


Phó Thời Giác đang định đi gọi bác sĩ, nghe xong lời của cô lại nhìn cô thật sâu một cái, sau đó liền đi ra ngoài.


Tay của Dư An An vẫn run rẩy, giờ phút này cô mới phát hiện bàn tay này so với trước khi cô xảy ra tai nạn xe cộ có chút bất đồng. Bàn tay này ngón tay thon dài, trắng noãn trơn mịn, tay cô tuy rằng nhìn cũng không tệ, nhưng vẫn không nhẵn nhụi bằng. Cô cẩn thận nhớ lại, vừa rồi người nọ cũng không nói tên của cô. Lúc mình nói anh ta là con trai của cậu, anh ta mặc dù không có phủ nhận nhưng cũng không có thừa nhận. Dư An An nghĩ đến đây có chút hoảng, cô vội vã chạy xuống giường. Đây là phòng bệnh cao cấp, bên trong còn có một cái toilet riêng, cũng có gương. Thẳng đến khi Dư An An thấy rõ khuôn mặt của mình ở trong gương, còn chưa kịp yên tâm lại vì kiểu tóc mà ngốc ra.


Trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay cô chưa từng để tóc dài ngang eo, hơn nữa khuôn mặt trong gương tuy rằng tái nhợt, nhưng lại tràn đầy Collagen, khóe mắt cũng không có nếp nhăn. Đúng rồi, nếu đây thật sự là năm 2014, vậy cô chỉ mới có 23 tuổi mà thôi, cho nên cô đây là trở về 5 năm trước sao?


Nhưng nếu bây giờ thật sự là năm năm trước, vậy người vừa nãy mới nói cái gì, hắn nói bọn họ kết hôn sao? Năm năm trước cô lúc này mới chính thức tiếp nhận Dịch Trạch, mỗi ngày bận bịu công việc, làm gì có thời gian để kết hôn? Đang lúc Dư An An suy nghĩ tới xuất thần, cửa lại một lần nữa đẩy ra, cô nhìn người mới tới mà không khỏi sửng sốt.


@Cooking_Team