Lão Đại Là Tổng Giám Đốc

Chương 9




Ta van ngươi ngàn vạn lần, rốt cuộc Dịch Tiểu Liên đã ngăn cản ý nghĩ muốn hành động phạm quy của tổng tài đại nhân, làm cho hắn đồng ý đợi nàng thêm mười ngày nữa, cho đến cuối tháng này, đây là thời hạn cuối cùng.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, mới bình an vượt qua một ngày thôi, nàng đã trở lại bình thường vào sáng hôm sau tự mình lái xe (ở đây là xe máy, ở chương trước ta có sơ sót >’’

Mặc dù bản thân nàng không có gì đáng ngại, da chỉ xay xát vài chỗ, trên người vài vết bầm tím lớn nhỏ, cùng với một cái chân đau hơi khập khiễng mà thôi, nhưng mà tình hình có thể thấy là nửa chiếc xe đã bị méo mó hư hỏng, hên là vết thương nàng mắc phải thật sự chỉ là thương tích nhỏ, đúng là trong cái rủi có cái may.

Thế nhưng tổng tài đại nhân lại không nghĩ như vậy, vừa nghe tin liền lập tức điện cho nàng, hắn lại còn công khai muốn buộc nàng tiếp nhận những tình cảm ấm áp do hắn gửi đến, sau đó còn bá đạo đem giấy phép lái xe của nàng tịch thu, quy định từ này về sau không cho phép nàng lái xe nữa.

Mặc dù sau vụ tai nạn, nàng đối với chuyện xe cộ này thật sự là lòng còn sợ hãi, nhưng nàng sẽ không thừa nhận với hắn.

Quan trọng là giấy phép lái xe của nàng nhất định phải quay trở lại từ tay hắn mới được, bởi vì tấm hình trên đó khó coi chết được. (tỷ này còn ngại nữa chứ = =!)

“Đem giấy phép lái xe trả lại cho ta.” Lần thứ N, nàng mở miệng đòi giấy phép lái xe.

Đêm thứ sáu cuối tuần, miệng hắn nói sẽ trực tiếp đưa nàng về nhà, kết quả lại đem nàng đến nhà hàng năm sao này ăn cơm. (A Sa:*nhễu nhễu* *chóp chép* ca cho… ta ăn với, ta làm nhiều đói wá >’’_

Nàng có người bạn từng trải qua chuyện thế này, không phải thật sự không có giấy phép lái xe, mà là không mang theo người, kết quả dĩ nhiên đã bị phạt, nhưng thật sự có lấy lại xe máy! Cho nên nàng mới tin có thể đem giấy phép lái xe trở về từ hắn nha.

“Có tài xế miễn phí, chỗ ngồi ấm áp, có rèm che không sợ gió nắng, thế thì tại sao em còn muốn đòi lái xe?” Hắn nhìn nàng, dùng vẻ mặt “không thể nghĩ rằng như thế nào thế giới lại có người ngốc như thế” thở dài nói.

Dịch Tiểu Liên rất căm tức trừng mắt một cái, quyết định làm hắn tức chết.

“Bởi vì như vậy ta sẽ bị hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?”

“Đúng vậy, mặc dù ta đã giải thích qua với mọi người, ngươi là sư huynh của ta, lại là hàng xóm, cho nên sau khi ta bị thương mới có thể đạo nghĩa chiếu cố ta, nhưng nhân ngôn khả úy* ngươi chưa từng nghe qua sao? Ta chỉ không muốn công khai quan hệ!”

*Nhân ngôn khả úy: tin đồn, chỉ trích

Gần đây đã có vài người cứ chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng nàng, cứ thế này, nàng rất nhanh sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trở thành kẻ thù của tất cả chị em phụ nữ chưa lập gia đình, nàng không muốn trở thành như vậy.

“Không muốn cùng ta công khai quan hệ?”

Đôi mắt hắn nhướn lên, làm nàng nhất thời có loại dự cảm nguy hiểm, sau đó theo phản xạ lập tức mở miệng giải thích… (tỷ này gan chuột *hắc hắc*)

“Bởi vì ngươi là tổng tài công ty, cùng ta công khai quan hệ sẽ làm người khác cho rằng ta đi cửa sau để vào công ty, cho nên…”

“Cho nên em đi theo người ta nói rằng ta là sư huynh của em?” Hắn trực tiếp vạch trần lời nói dối của nàng, làm nàng nhất thời không biết nói gì đáp lại, chỉ có thể ngoan ngoãn câm mồm.

“Có người tin vào lời em sao?” Hắn hỏi nàng.

“Nói cái gì?”

“Này giải thích.”

Nhắc tới điều này Dịch Tiểu Liên lại nổi giận, còn có loại cảm giác bị đâm đúng vào chỗ đau.

“Không ai tin.” Vẻ mặt nàng đã trả lời câu hỏi của hắn, Hạ Tử Giác thay nàng nói ra đáp án, nhịn không được tươi cười rạng rỡ trong niềm vui sướng.

Nói như vậy, nàng đã bị mọi người dán trên người cái mác bạn gái tổng tài, bởi vậy, hẳn là sẽ không có người đàn ông nào muốn cạnh tranh cùng Hạ Tử Giác? (phòng bị thấy ớn)

Rất tốt.

Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, Dịch Tiểu Liên thật sự là siêu cấp khó chịu, thiếu chút nữa mượn giấy ăn trên bàn ném vào hắn, sao không vì tình cảnh của nàng mà suy nghĩ một chút chứ.

Nhất định hắn chưa từng bị người khác đe dọa qua? Mới có thể đem niềm vui của chính mình đặt trên người người khác.

Càng nghĩ càng bất bình, nàng quyết định đe dọa hắn.

“Ngươi biết anh em nhà họ Hạ các ngươi tại vùng này rất nổi tiếng không?” Nàng nhìn hắn nói

Hạ Tử Giác không lên tiếng, chỉ nhíu nhíu mày, thong thả chờ xem trong hồ lô của nàng có bán loại thuốc gì, thầm nghĩ tại sao lại nhắc tới chuyện này.

“Ngươi có biết dân cư quanh vùng đều gọi nhà các người là Tinh Anh Môn chứ? Bởi vì nhà các ngươi ai ai cũng đều đạt được những thành tựu phi phàm, tinh anh nghĩa là tài trí hơn người, cho nên,” Nàng cố ý dừng lại một chút, trao cho hắn một nụ cười mỉm nhưng thực chất không cười, “cha mẹ nào trong nhà chưa có con gái xuất giá, nguyện vọng lớn nhất là có thể đem con gái mình gả vào nhà họ Hạ, để về sau có một chàng rể tinh anh, ngươi biết không?”

“Vì vậy?” Hắn ung dung hỏi nàng.

“Mẹ ta cũng không ngoại lệ, đối với anh em tinh anh nhà họ Hạ các ngươi thích ý muốn chết.” Sợ rồi sao?

Hắn hơi nhíu mày, lộ ra vẻ có chút đăm chiêu. “Ý là,” Hắn thong thả mở miệng nói, “Ta trực tiếp đi tìm mẹ em thì hữu hiệu hơn, em không cần phải chịu đả kích nhiều lần nữa?”

“Phụt! Khụ khụ…” Kết luận của hắn làm Dịch Tiểu Liên bị nước bọt của chính mình làm sặc tại chỗ.

Hạ Tử Giác đưa một miếng khắn giấy cho nàng.

“Không phải vậy!” Sau khi cảm thấy dễ chịu hơn, Gương mặt nàng đỏ bừng lên vội vàng quát hắn, làm cho hắn thiếu chút nữa bật cười.

“Không phải sao?” Hắn tự tiếu phi tiêu* nhìn nàng chăm chú.

*Tự tiếu phi tiêu: một nụ cười như không cười, một nụ cười mơ hồ

“Không phải!” Nàng kiên quyết nói, sau đó như có một tiếng trống cổ vũ tinh thần đem sự thật nói cho hắn làm cho hắn phải nhượng bộ, “Ta thành thật nói với ngươi, sở dĩ ta đến Liên Chuẩn xin việc, là bởi vì mẹ ta, bà một khóc, hai quấy rối, ba treo cổ. (ở đây chắc là đòi treo cổ chứ ta nghĩ bà ta chả dám treo thật ^^!)

“Đơn giản mà nói, mỗi ngày bà đều ảo tưởng về con gái mình! Cũng chính là ta, có thể cận thủy lâu thaitiên đắc nguyệt* đến bên cạnh ngươi biến tổng tài thành chàng rể vàng, nếu thật sự ngươi nói muốn cùng ta gặp gỡ, tốt nhất là cũng nên chuẩn bị cùng ta kết hôn, bởi vì một khi bị mẹ ta biết về chuyện này, nhất định ngươi có thể bị không trâu bắt chó đi cày cùng ta đi vào lễ đường, không còn con đường thứ hai để đi. Đây mới là ý của ta, ngươi đã hiểu chưa?” Trực tiếp đe dọa hắn.

*Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: đề cao lợi ích khi ở vị trí đặc biệt, thuận lợi… tựa như câu: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén - ở C1-1 ta đã có giải thích rồi, nhưng ta sợ các nàng wên nên nhắc lại ^__^

“Mẹ em có thể cầm súng dí vào trán ta sao?” Hắn nhịn cười hỏi nàng, một chút cũng không bị dọa đến.

“Có lẽ là đến chỗ cha mẹ ngươi.” Khuôn mặt nàng tỏ vẻ nghiêm túc.

Nếu hắn và nàng gặp gỡ, cuối cùng lại đến nói lời chia tay, mẹ nàng không thể không có khả năng trực tiếp làm ồn tiến đến nhà họ Hạ, đòi cha mẹ hắn chủ trì công đạo bắt con trai bọn họ phải chịu trách nhiệm, nàng hiểu rất rõ bà ấy.

“Khủng khiếp như vậy sao?”

Bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi chứ gì?

“So với lời ta nói còn khủng khiếp hơn gấp mười.” Nàng nhấn mạnh giọng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn hắn nói. “Như vậy ngươi còn muốn cùng ta gặp gỡ không?”

“Đương nhiên.” Hắn gật đầu không chút do dự, vẻ mặt thoải mái tự nhiên.

“Ngươi sẽ bị buộc kết hôn với ta, ngươi không sợ sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, nhấn mạnh giọng đến đỉnh điểm nói.

“Không sợ, ta không ngại kết hôn với em ngay lập tức, huống hồ ta cũng muốn kết hôn sớm.” (trúng ý của ca ấy rầu _ _!!)

Dịch Tiểu Liên trợn mắt há mồm nhìn hắn, rất sửng sốt, chẳng lẻ hắn thật sự không sợ bị buộc cưới sao?

Cứng họng trong chốc lát, một lần nữa nàng nhấn mạnh nghiêm túc hơn nữa nói với hắn: “Mỗi câu mỗi chữ ta vừa nói đều là sự thật, cũng không phải là nói đùa với ngươi.”

“Ta cũng không nói đùa với em.” Vẻ mặt hắn cũng nghiêm túc đáp.

Dịch Tiểu Liên tròn mắt nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được “Bịch” một tiếng, dùng trán gõ vào bàn kêu nhỏ, “Ta thật sự muốn điên rồi!”

Mặc dù sớm nghe nàng có hành động kì lạ là dùng trán gõ vào bàn, nhưng khi được chứng kiến tận mắt rồi mới thật đúng là thú vị. Khóe miệng Hạ Tử Giác bất giác cong lên, ý cười đầy mắt.

“Nếu chúng ta gặp gỡ thuận lợi, sớm muộn gì cũng phải kết hôn không phải sao? Sớm một chút hay trễ một chút, đối với ta mà nói cũng không có gì khác biệt.” Hắn nói trấn an nàng.

“Ngươi chỉ nói đến trọng điểm là, nếu chúng ta gặp gỡ thuận lợi!” Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm nói: “Còn nếu chúng ta gặp gỡ không thuận lợi? Ngươi cho rằng chỉ cần chia tay là được sao? Mẹ ta có thể sẽ phát điên, cho dù bà buông tha ngươi, thì cũng đi khắp nơi rao rếu khắp nơi nói rằng ngươi bội tình bạc nghĩa, treo ác danh lên người ngươi, bà cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua ta nha! Chỉ cần tưởng tượng đến hậu quả kia, ta đã sợ hãi đến cả người toát mồ hôi lạnh.” Vừa nói nàng vừa nhịn không được rùng mình một cái, càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.

“Con là đồ ngốc, như thế nào ta lại sinh ra một đứa con gái ngốc như thế? Thật sự là tức chết ta, tức chết ta mà!” (Đây là lời bà ấy tự nói với mình nên ta để ta đừng lạ nhé)

“Không được, không thể nói quên đi như vậy, mẹ nhất định phải bắt tiểu tử kia lấy con, tuyệt đối không cho phép hắn bội tình bạc nghĩa với con gái mẹ, con cứ chờ coi!”

Gần như trước mặt nàng có thể thấy hình ảnh mẹ nàng đang nổi trận lôi đình, vừa tức giận vừa vội vàng chạy ra khỏi cửa, bộ dạng trực tiếp vọt thẳng tới nhà họ Hạ để lý luận.

“Ta thấy để ngăn chặn hậu họa, chúng ta chính là nên cách nhau xa một chút là được rồi.” Nàng không tự chủ được lắc lắc đầu, nói kết luận cho hắn.

Đây là lựa chọn tốt nhất, mặc dù vậy có chút đáng tiếc.

Nhưng đáng tiếc so với tất cả sự đau lòng vì thất tình, còn bị mẹ mắng là ngu ngốc, sau đó bởi vậy mà cả hai nhà đều trở thành gà chó không yên thế được sao?

Thất phu vô tội*, hoài bích kỳ tội**, nếu hắn không ưu tú như vậy, cũng không phải là người nhà họ Hạ thì tốt rồi, như vậy nàng nhất định không nói hai lời liền tiếp nhận sự theo đuổi của hắn, làm bạn gái hắn. (ng` ta cầu ngọc, cầu vàng còn ko dc… tỷ này ý thích khác ng`)

*Thất phu vô tội: người đàn ông bình thường vô tội

**Hoài bích kỳ tội: chỉ người quý như ngọc, trong thân mang sự cao quý là có tội

Thật sự là rất đáng tiếc.

Tâm tình bỗng chốc có chút điểm buồn bực rầu rĩ.

“Chúng ta sẽ không chia tay.” Hắn ôn nhu nói, trong con ngươi đen thăm thúy lại lóe lên tia kiên định.

“Ngươi biết trước sao? Ngươi biết coi tướng à?” Nàng có chút không cho là đúng, nhưng trong lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi.

Nàng không muốn thừa nhận, nhưng là hình như nàng cũng thích hắn, thích sự bá đạo của hắn, thích sự kiên trì nỗ lực không mệt mỏi của hắn, thích sự nghiêm túc của hắn khi làm việc, thích khuôn mặt khác với lúc làm việc khi hắn cùng nàng ở riêng một chỗ.

Bỏ qua một bên không nói đến điều kiện ưu tú của hắn, hắn vẫn là một người đàn ông rất dễ làm cho chị em phụ nữ ái mộ yêu thương.

“Vận mệnh là do chính tay mình nắm giữ, hà tất phải tính toán?” Hắn nói một cách đương nhiên, dễ dàng, nhưng để lại cho nàng một cảm giác như được giác ngộ, soi sáng.