Lão Thấp Của Tôi

Chương 52: Ban 3 thực mù-tạc




Bản đăng ký của ban 3 cuối cùng là do lớp trưởng đưa đi, Khúc Thương Mang phẫn hận không ngừng giãy dụa, lại như thế nào cũng chống cự được dây leo vây quanh anh một vòng lại một vòng, quần thể nhánh cây cứ như là hận không thể phong kín anh vậy.

Từ khi nào vật nhỏ tri kỷ mềm mại bắt đầu hữu lực như thế?

Tựa hồ chính là cái đêm nguyệt hắc phong cao nào đó!

Sau khi báo lên danh sách cần huấn luyện gấp rút đội ngũ hình vuông của lớp, đội ngũ hình vuông yêu cầu tổng cộng mười lăm người, một cầm biển, hai bên cạnh, còn lại mười hai người nhất định phải đồng loạt mặc áo trắng quần đen, so với đồng phục trường học còn tiêu chuẩn giả bộ hơn, còn bị bắt đội mũ tiểu hoàng * thống nhất!

( * mình cũng không rõ là gì, chắc là mũ đồng phục)

Ban 3 không nhiều người lắm, không thiếu một ai, toàn thể nhất định nhất tề ra trận.

Cử người cầm biển tự nhiên không cần tuyển, ai gần đây nổi bật nhất?

Tào Chí Vĩ... Vị này đã thành công chen rớt hoa hậu giảng đường khoá trước, trở thành một nhành hoa toàn trường công nhận, đôi mắt mềm mại ướt át màu lam gây tranh cãi không biết đeo kính sát tròng hay là thật, đúng chuẩn đại biểu xinh đẹp vô song.

Làm hại Tào Chí Vĩ mỗi lần tan học đi WC xả thêm nước lên người cực muốn khóc, làm sao còn kém bị người bắt vào trong lồng vây xem, cái đó và các đồng loại đáng thương lớn lên trong bể cá cảnh ngoài quán có cái gì khác nhau!

Nhân ngư tiểu vương tử khổ nói không nên lời a, sớm biết vậy thì đã không khoe khoang ở nghi thức kéo cờ, hậu quả cũng quá nghiêm trọng, một chút tự do thân thể cũng không có.

Hiện tại ngay cả đi vệ sinh đều phải dịch lên che giấu, sợ bị hắc phấn * phát rồ nhìn ra quá trình không hài hòa, chụp ảnh xong tung lên mạng lên top topic của trường!

( *hắc phấn: fan cuồng thái quá)

Nhân khí cao rất thống khổ!

Tào Chí Vĩ lệ rơi đầy mặt ở trong bồn cá hộc hộc, phun bọt khí, đuôi vung vẩy, so với gặp được Miêu đại gia còn thống khổ hơn là chuyện gì xảy ra a!

Tào Chí Vĩ bị bắt đẩy lên vị trí đứng đầu, hộ biển hai người một là Kỳ Kỳ, còn lại là Nguyên Âm.

Lão thấp an bài như vậy cũng là có mục đích, Nhiên có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, hai vị này có thể nói là nổi bật cực thịnh!

Một đứa chuyên đứng nhất toàn khối, một đứa luôn chiếm thứ hai, ban 1 nhiều ít cũng có đứa học đến hộc máu nát sách đều muốn đánh bọn họ!

Vô luận học như thế nào thành tích cũng đều bị cách một mảng lớn!

Lý Hạo bởi vì giọng to, cái đầu lại lớn, bị Khúc Thương Mang điều tới vị trí trọng yếu ở hàng thứ nhất, phụ trách tổ chức trật tự đội ngũ, thuận tiện hô khẩu hiệu.

Chờ đến khi sắp xếp xong xuôi hết thảy sau, Khúc Thương Mang ngạc nhiên phát hiện, suy nghĩ cả nửa ngày hóa ra hết thảy lại vòng vo trở về, vẫn là đội hình nghi thức kéo cờ.

Nhưng mà anh rất hài lòng, người trong lớp cũng rất hài lòng.

Khụ... Tuy rằng bị xếp vào góc mờ mịt trong đội ngũ, nhưng trong lòng thoải mái hơn, tuyệt đối không cần làm tên đứng đầu bảng đi tiên phong mất mặt xấu hổ.

Phải nhớ chỗ đứng phải nhớ đường đi chính xác thật là phiền phức! Mọi người tỏ vẻ cực kỳ vui mừng không cần nổi bật.

Loại nổi bật muốn chết này không ra cũng thế!

Tào Chí Vĩ uốn mình tại trong bồn cá, chẳng sợ Khúc Thương Mang đem nước bên trong đi tưới hoa hết cũng chết sống không muốn ra.

"Lão thấp —— em không muốn mặc váy!"

Khúc Thương Mang kinh ngạc: "Ai nói em phải mặc váy?"

Tào Chí Vĩ buồn rười rượi: "Long Vương bọn hắn đều nói ai đứng đầu bảng phải mặc váy mang khăn lụa! Lão thấp thầy vẫn là giết em làm thành cá đóng hộp đi, tiểu Sâm cùng Kỳ Kỳ mặc nữ trang đều xinh đẹp hơn em, cũng có kinh nghiệm hơn so với em, chuyện này đừng để cho em làm được không, hu hu..."

Khúc Thương Mang bị thần mã logic này sét đánh đến choáng: "Trường học không có yêu cầu này, chẳng qua em mặc thêm một cái áo vest đen so với mọi người, không phải váy, vẫn là quần, Long Vương chỉ hù dọa em thôi."

"Hu hu hu... Bọn họ thật đen tối!" Tào Chí Vĩ nghẹn ngào lên rốt cục không nhả bọt khí nữa, nhảy tưng tưng chui lại vào hang.

Thế nhưng soạn ra lời nói ngây thơ như vậy lừa gạt mình, cố tình mình còn đặc biệt tin tưởng!

Ba người đầu tiên đúng là có chút bất đồng với mọi người, chẳng qua hơn nhau cái áo khoác, còn nhiều thêm cái nơ, nhưng bị Long Vương cùng quỷ hút máu tiểu vương tử đùa ác khuếch đại tuyên truyền, không biết làm sao lại biến thành quần tất mỏng ren đen cùng váy ngắn ngu ngốc ác tục.

Tào Chí Vĩ vui quá mà khóc mặc áo lão thấp đưa cho vào, nhảy nhót nhảy nhót cùng người trong lớp đứng thành hàng.

Hình như làm người đứng đầu cầm biển lớp cũng không phải chuyện không thể chịu nổi.

Cả lớp cũng biết, bạn nhỏ Vương Diệu Quang tiểu hòa thượng chạy ngắn nổi danh trâu bò, đương nhiên, loại danh khí này cũng không phải ở nhân gian.

Gần đây tiểu tử này vì đại hội thể dục thể thao toàn trường đã bắt đầu tập luyện, buổi sáng liền lôi kéo thây ma ngủ chung phòng cùng nhau chạy bộ vòng quanh, chỉ cần có thể giúp làm vẻ vang lớp mình, coi như bỏ qua thời gian ngủ nướng tốt đẹp cũng sẽ không tiếc.

Vương Kim Vũ kỳ thật không kiên nhẫn cố gắng cùng thằng nhóc này đến sân thể dục trường gây sức ép, nhưng ngẫm lại hết thảy cũng là vì lớp, liền yên lặng nhịn xuống.

Nếu Vương Diệu Quang có thể được ba danh đệ nhất, cậu cũng là một công thần.

Tiếp tục nói mình báo bốn trăm thước cùng tám trăm thước, trước khi thi luyện tập một chút hoạt động gân cốt đối với mình không có chỗ gì hỏng.

Khúc Thương Mang đã kiến thức qua thực lực chân chính của bọn họ, sợ hãi than đồng thời lại không khỏi có chút nghi ngờ: "Năm trước lớp chúng ta vì sao rất nhiều hạng mục đều bỏ quyền? Các em đi cũng đi văn phòng rồi, tên cũng báo, làm sao lại không tham gia trận đấu đây? Rất đáng tiếc a."

Thây ma đồng học còn thật sự cải chính: "Trên thực tế, chúng em đều không biết mình báo cái gì, ngay cả số báo danh cũng chẳng được phát tới."

Vị thầy chủ nhiệm trên danh nghĩa kia hoàn toàn không muốn quản bọn họ, nhiệt tình đi đến khán đài ban 1 giúp lớp người ta hô vận động viên cố lên, như vậy ai nguyện ý tham gia trận đấu?

Làm lớp mình rạng rỡ?

Khi đó một lòng nghĩ bôi đen như thế nào!

"Lão thấp, miễn bàn năm trước, lớp chúng ta năm trước rất thảm."

"Tựa như mẹ kế bố dượng nuôi á!"

"Cuối cùng giải thưởng an ủi cũng đều bị nuốt riêng..."

Mọi người mồm bảy miệng tám trút lời oán hận, Khúc Thương Mang tức giận lại đau lòng, học sinh lớp mình thật tốt a, coi như không phải người có năng lực thế nào?

Đồ ngốc lão sư không ánh mắt kia! May mắn bị điều đến trường học khác rồi! Bằng không Khúc Thương Mang lo lắng mình nhịn không được sẽ giết đi sang tranh cãi một phen.

Rất không chịu trách nhiệm, còn không bằng ma mới như mình đâu!

"Nghỉ, nghiêm, lên tinh thần cao nhất! Lớp chúng ta học kỳ này đạt được số lần cờ đỏ lưu động nhiều nhất, cho nên tổ vận động ủy nhiệm chúng ta là lớp đầu tiên vào sân! Đem lớp mũi nhọn khác đều áp đi xuống! Ban 3 lớn nhất!" Khúc Thương Mang không hiểu ra sao cả bùng cháy.

Sau đó trong lớp người cũng không hiểu ra sao cả bùng cháy theo: "Không thành vấn đề! Lão thấp ngài liền xem là được rồi!"

Nắm tay Tào Chí Vĩ giơ cao: "Mặc quần tất mỏng ren đen cũng có thể!"

Khúc Thương Mang: "......" Nhóc suy nghĩ nhiều quá.

Nhiên không tiếng động đung đưa nhánh cây trước mặt Tào Chí Vĩ: "Sớm nộp bản cổ vũ đại hội thể dục thể thao đưa trước."

Tào Chí Vĩ QAQ: "Dạ."

Cái thứ kia cần viết như thế nào a, mở đầu trên mạng đều là nghìn bài một điệu xuân phong nổi trống đánh trận, mọi người đều muốn làm ai sợ ai!

Mười lớp chí ít có chín lớp toàn bộ viết như vậy!

Muốn thấy nhất chính là phong thái của bạn,

Muốn lắng nghe nhất là hô hấp của bạn,

Muốn cảm giác nhất chính là tiếng hô vang thắng lợi...

Bạn tồn tại trong tim tôi, trong giấc mơ của tôi, trong thâm tâm tôi, trong tiếng ca của tôi...

A, vận động viên! Bạn uy vũ, bạn hùng tráng, bạn —— đại biểu cho ban 3 chúng tôi! Là sự kiêu ngạo của toàn thể chúng tôi!

Vì thế, cứ như vậy giao thật sự không thành vấn đề sao?

Tào Chí Vĩ có chút chột dạ quay đầu, cậu bị ê răng!

Mà người được trao cho vinh quang viết lời cổ vũ là Hứa Chính, con hàng này tuy rằng đáy lòng chậm rãi tiếp nhận lớp trưởng đã trở thành nam nhân nhà lão thấp, nhưng vẫn hết sức không cam lòng, muốn biểu đạt ít nhiều chính mình đối tốt với lão thấp, vì thế bản thảo cũng bị con hàng này cơ bản viết thành bài thơ.

"A... Lão thấp kính yêu... Thầy chính là ánh sao lung linh đẹp nhất trong mắt em! Khụ, Long Vương, cậu nói đoạn này viết được không?" Luyện tập xong đi đội ngũ hình vuông, người ban 3 đang ở dưới bóng cây nghỉ ngơi hóng mát, Hứa Chính lại cầm một tờ giấy nho nhỏ tiến đến bên người Lý Long Vọng, nhỏ giọng rất thần bí hỏi han.

Long Vương thực chính khí lỡ phát long tức*: "Khụ, tôi cảm thấy không tồi."

(*khí tức của rồng)

Dù sao vô luận cậu viết thành cái dạng gì cuối cùng đến tay lớp trưởng bên kia đều không qua nổi, nói không chừng xoay người đã bị nhóm nhánh cây xé vụn hủy thi diệt tích, tóm lại tuyệt đối sẽ không thành công đưa đến trước mặt lão thấp, cho nên Long Vương không keo kiệt mà khích lệ.

Coi như cho thằng bé một chút tâm lý an ủi.

Hứa Chính có chút ngại ngùng đỏ mặt: "Tôi cũng hiểu được không tồi, chính là... Cảm giác làm như vậy không tốt, dù sao cũng là trước mặt toàn trường, tôi không thể nói trắng ra như vậy, sẽ tạo thành phiền toái cho lão thấp. Cho nên..."

Long Vương nhíu mày: "Cho nên?"

Hứa Chính: "Cho nên tôi quyết định đem bài thơ này đốt đi, tiễn biệt thanh xuân! Tôi đã viết xong lời cổ vũ, ừ hứ... Bổn vương tử cầm được thì cũng buông được!" Cho nên mau tới thổi phồng mị đi!

"Phốc ——" Long Vương hộc máu.

Cảm tạ chú mày đùa giỡn anh để cân bằng tâm lý!

Khúc Thương Mang đứng ở chỗ sâu trong bóng râm, tùy tay tháo mũ xuống quạt gió cho mình.

Nhìn các học sinh đứng cách không xa, đáy mắt nặng trĩu lo lắng.

Để bọn này đi tham gia đại hội thể dục thể thao lỡ bại lộ ở trước mặt toàn trường thật không có vấn đề sao? Quần ma loạn vũ chẳng hạn giống như hơi nguy hiểm.

Đột nhiên vai phải chợt lạnh, Khúc Thương Mang nghiêng đầu vừa nhìn, hóa ra là bàn tay Nhiên lành lạnh khoác lên vai mình, cho dù còn cách áo sơmi nhưng vẫn là có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể người này sảng khoái mát mẻ đến cỡ nào.

Giống như một năm bốn mùa chưa từng thay đổi...

Từ từ, chúng ta mới nhận thức bao lâu? Trong đầu vì sao lại toát ra cái cụm một năm bốn mùa này?

Khúc Thương Mang dùng sức lắc đầu, cằm lại bị bàn tay to vững vàng cố định, khóe miệng chạm phiến môi, chỉ bạc ám muội kéo dài.

Nhợt nhạt rồi thật sâu day nhẹ, chạm nhẹ lại rời đi, vừa đúng kích thích từng trận gợn sóng, loại ôn nhu giống như dòng suối nhỏ nguyên sơ này làm cho người ta hoàn toàn không thể kháng cự, Khúc Thương Mang rất nhanh đã bị ôm hôn moah đến cả người tê dại, gần đây thật tình ăn không ít nước miếng của Nhiên.

Cho nên khi Nhiên đưa lưỡi, đẩy ra hàm răng Khúc Thương Mang, hoàn toàn tham nhập tiến vào trong khoang miệng ấm áp thì một chút phản kháng cũng không có, trừ bỏ dây dưa, còn có chút xíu lý trí.

"Ưm..." Khúc Thương Mang nhẹ giọng nức nở, đưa tay đánh lên ngực Nhiên, nơi này chính là trường học! Trong sân trường!

Nhiên tựa hồ hiểu ra ý lão thấp, ngón tay nhẹ nhàng búng, đại thụ phía sau tự động đem nhánh cây đè thấp, chồi non nhánh cây mọc chen nhau mà lên lẫn lộn chui ra từ lòng đất, phối hợp ăn ý che vị trí 2 người, quả thực rất tốc độ, trước sau phát triển chưa đầy 5 giây, lão thấp cùng Nhiên một đôi liền giống như biến mất ở trong sân trường, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.

Năng lực chính là dùng chỗ này sao!

Thân thiết tú ân ái chẳng hạn, cơ hồ chói mù mắt chó bạn học cả lớp đã cứng đờ.

"Tiểu Sâm, chúng ta cũng tới!" Tình yêu cuồng nhiệt chẳng hạn, ta cũng có! Không hâm mộ!

Thái tử gia ôm lấy tiểu mỹ nam họa bì bên người, một ngụm cắn môi, tốc độ cùng khí thế kia hoàn toàn không cho cự tuyệt.

Hai mắt đỏ bừng, lại không hề đẩy ra con hàng không có tiết tháo của Thiên giới này!

Sớm muộn gì có một ngày mình sẽ bị Thiên đế Vương Mẫu đuổi đánh trên đường...

Ngô Hy Thụy hâm mộ ghen tị hận, chính là bên người không có bạn trẻ nào, vì thế ba cái đầu dứt khoát tự làm mình vui với nhau moah, dù sao chúng ta đều là một cha! Moah hai cái cũng sẽ không rớt miếng thịt!

Còn lại cũng không có điều kiện làm cái khác, moah với nhau sờ sờ nhau cũng phải có người chịu cho bạn làm ẩu mới được.

Lý Long Vọng thực chịu kích thích, đột nhiên nghĩ đến các con bị chính mình vô lương để tại cục khí tượng nằm vùng... Giống như hơi mù-tạc là chuyện gì xảy ra? Trứng hơi đau đau.

Ngay cả Nguyên Âm giữ mình trong sạch nhiều năm đều có chút khó chịu, trước kia khổ đại cừu thâm căn bản là không nghĩ tới tìm người yêu, hiện tại được lão thấp chữa khỏi tốt lắm, ở trên địa cầu lại đạt được giấy căn cước bản chính, Địa phủ cũng có tên chính mình, bước tiếp theo có phải cũng nên lo đến chuyện tìm một người bầu bạn?

Mấy trăm năm qua cô đơn, rất tịch mịch!

Nguyên Âm: "Kỳ Kỳ...Cậu..."

Kỳ Kỳ cúi đầu: "Nguyên Âm, chúng ta không thích hợp."

Nguyên Âm = 口 =: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, thật sự, tôi chỉ là muốn hỏi buổi tối cuối tuần này có đi quán bar hay không!"

"Không đi." Cậu một thân vũ khí đồng thép sắt đá, vốn đã chặt đứt mong muốn tìm người yêu: "Cậu tìm Tào Chí Vĩ cùng Lý Hưởng đi."

Nguyên Âm nghĩ thầm, Tào Chí Vĩ còn được, nhưng tuyệt đối không dám lôi kéo Lý Hưởng cùng đi quán ăn đêm ha ha.

Nếu bị bọn Thanh Long Bạch Hổ phát hiện mình dẫn con chim ngốc đi quán bar cái nơi quái quỷ không hài hòa kia, nói không chừng ngày hôm sau mình sẽ bị phong ấn tại tầng không gian khác.

"Tào Chí Vĩ, cuối tuần cùng đi không?"

"Không được, cuối tuần tôi phải đi xem mắt." Tào Chí Vĩ chưa từng quên sứ mệnh mình phải gánh trên vai, cần tìm một người nam nhân cao lớn có năng lực sinh bảo bảo, sinh sản đời sau! Tuyệt đối không thể làm loạn!

Lý Hạo nói: "Đúng vậy, tiểu Tào muốn đi xem mắt, là tôi giới thiệu, Hổ Vương trong yêu tộc. Ba trăm năm trước hồi trẻ bị ta đánh gãy chân sau nhận anh đây làm đại ca, sau đó chân chữa khỏi cũng không còn gây gổ cùng tiểu tử đó nữa, là người chăm chỉ cố gắng, lại trượng nghĩa, nói không chừng có thể hợp với tiểu Tào, tôi sẽ nói chuyện này với hắn."

Nguyên Âm không nói gì nhìn Tào Chí Vĩ, Tào Chí Vĩ vô tội nhún vai.

Cậu cũng không có biện pháp a, nếu không phải thể chất nhân loại quá yếu không áp được mình, bên người hoặc là quá quen thuộc không có cảm giác, hoặc là mấy đứa ngốc động kinh... Bằng không ai nguyện ý đi tìm yêu tộc xem mắt a!

Nguyên Âm vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Tôi thông cảm mà."

Tào Chí Vĩ mau khóc: "Đừng vui sướng khi người gặp họa, vạn nhất sau này tôi sinh ra một bầy hổ con không phải một đàn cá nhỏ nên làm cái gì bây giờ a!"

Làm sao mới có thể không có lỗi với liệt tổ liệt tông!

Nguyên Âm: "......"