Lao Tù Ác Ma

Quyển 2 - Chương 8: Không biết tự lượng sức mình sẽ chết người




Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn ngồi trong xe, lạnh lẽo cứng rắn giống như cỗ máy kim loại, loại chờ đợi trái với tác phong làm việc hằng ngày của Tiếu Tẫn Nghiêm càng khiến hắn không biết là nên vui hay giận, càng ngày càng rõ ràng, nam nhân tên Diệp Tuyền kia thật sự đã mang đến cho hắn thứ khát vọng mà hắn như chờ mong đã lâu.

Nếu như nói hôm qua đột nhiên đi đến là bởi vì nhất thời kích động, vậy đêm nay là vì gì?

Tiếu Tẫn Nghiêm trước nay luôn là kiểu người nghĩ cái gì sẽ lập tức làm ngay cái đó, nếu như hắn đã nghĩ đến nam nhân kia, vậy hắn đương nhiên sẽ chẳng có chút do dự gì mà đến tìm cậu ngay…

Diệp Mạc vừa mới rời phòng trọ bước xuống cầu thang dưới lầu liền nhìn thấy chiếc xe tối hôm qua, dưới ánh sáng khúc xạ thần bí quỷ dị của đèn pha ôtô, trái tim Diệp Mạc liền nhảy lên, thần kinh căng thẳng, mỗi tế bào khắp toàn thân đều nhộn nhạo hết cả lên, đó là xe của Tiếu Tẫn Nghiêm! Cái tên đấy, sao lại đến nữa rồi? Chẳng lẽ hắn lại muốn đối với cậu….

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn qua cửa sổ xe cũng nhìn thấy Diệp Mạc, đôi con ngươi đen tuyền sâu không thấy đáy lộ ra tia nhìn phức tạp, trông thấy Diệp Mạc sau khi giật mình không nói hai lời liền vội vàng cấp tốc chạy lại lên lầu, hắn chỉ cười lạnh rồi mở cửa xe đi ra ngoài.

“Sau ba tiếng tới đón tôi!” Tiếu Tẫn Nghiêm tháo nút áo khoác âu phục trước ngực, lạnh lùng ném ra một tiếng. (Jian: bữa nay tăng thêm 1 tiếng hả =)))

“Đã rõ!”

Diệp Mạc vừa chạy lên phòng trọ lập tức liền khóa chặt cửa lại, nhìn cái ổ khóa không có vẻ đủ rắn chắc để chống trộm như thế, tim cậu như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Diệp Mạc chẳng thể nào hiểu nổi tại sao Tiếu Tẫn Nghiêm cứ muốn tự làm mình ủy khuất đi tới chỗ ở của cậu làm gì không biết nữa, cái nơi mà không khí sặc mùi rẻ tiền nghèo nàn này trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng khác gì đòi mạng, đối với nam nhân quen ở biệt thự lớn sang trọng như Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, trừ khi là nơi này có lạc thú hắn muốn đùa bỡn.

Diệp Mạc tự nhiên chột dạ nghĩ đến chính bản thân mình, chỉ là Diệp Mạc khó có thể lý giải nổi, Tiếu Tẫn Nghiêm không phải xem thường cậu lắm sao? Với lại không giết được Hạ Hải Long, chẳng phải hắn hận cậu lắm sao?

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Mạc giật mình, vừa định hỏi là ai, liền nghe được tiếng của Tiếu Tẫn Nghiêm xuyên qua ván cửa lạnh lùng đâm tới “Mở cửa!”

Diệp Mạc đứng ở cửa, vẻ mặt trông rất khó nhìn, bình tĩnh nhìn cánh cửa kia “Tiếu tổng có chuyện gì không?”

“Diệp Tuyền, tôi nghĩ cậu nên hiểu rõ thủ đoạn của tôi, tôi chỉ lặp lại lần nữa, mở cửa!” Thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm không hề có bất kỳ nhiệt độ nào, trầm lạnh tựa như Tu La chốn Địa Ngục, nghe mà lòng bàn tay Diệp Mạc đổ cả mồ hôi, Diệp Mạc biết thủ đoạn của Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết, chỉ một cánh cửa gỗ như vậy căn bản chẳng thể nào ngăn cản được Tiếu Tẫn Nghiêm.

Diệp Mạc mở cửa ra, Tiếu Tẫn Nghiêm âu phục thẳng thớm đứng ở cửa, ánh mắt thâm trầm, quét lướt qua Diệp Mạc một chút, trực tiếp đi vào.

Diệp Mạc lại bắt đầu âm thầm căm tức, cái tên Tiếu Tẫn Nghiêm làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng này đúng là cứ như đây là địa bàn của hắn vậy, chỗ này mặc dù không sánh được với biệt thự xa hoa cao cấp của Tiếu Tẫn Nghiêm, cơ mà tốt xấu gì cũng là nhà của Diệp Mạc cậu!

Sau khi ở trong lòng âm thầm chém chém Tiếu Tẫn Nghiêm mấy nhát cho bõ tức, Diệp Mạc ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm (Jian: em thiệt không có tiền đồ =))) cậu cũng hết cách, cậu vốn dĩ không thể kháng cự được Tiếu Tẫn Nghiêm, dưới tình huống này, cậu chỉ có thể giả bộ thuận theo hắn. Tiếu Tẫn Nghiêm giống như vua chúa ngồi nghênh ngang trên ghế sopha, ánh mắt nhìn Diệp Mạc so với lúc trước đã hòa hoãn hơn rất nhiều, lấy ra một cái thẻ đặt ở trên bàn.

“Đây là phúc lợi đêm qua cậu ngủ với tôi.”

Diệp Mạc nhìn chằm chằm vào cái thẻ ngân hàng trên mặt bàn, một luồng cảm xúc như bị sỉ nhục dâng lên trong lòng, tức muốn chết mà không thể phát tiết, uất ức dâng lên nghẹn cả cổ mà Diệp Mạc vẫn chỉ có thể cắn răng cúi đầu, không hề có một tiếng phát ra chống lại.

“Không thấy thèm khát sao?” Nhìn thấy Diệp Mạc đứng yên bất động, Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh một tiếng “Chỗ tiền này đủ để cậu mua một căn nhà, cậu nên tự biết rõ giá trị của cậu là bao nhiêu, đánh giá cao cậu như vậy, cậu nên thấy đủ.” (Jian: tui có thể cho là anh thấy Mạc Mạc ở nhà trọ nên đưa tiền cho em nó mua nhà không =.,= tui thấy anh có mùi tsun lắm nghe =)))

Diệp Mạc cũng không nhịn được nữa….

“Tiếu Tẫn Nghiêm!” Hai mắt Diệp Mạc nổ lửa, không nhịn được nói lớn “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?!”

Tiếu Tẫn Nghiêm có chút sững sờ, Diệp Mạc đột nhiên lại dám ở trước mặt hắn gọi thẳng tên hắn, có vẻ như là đã đến cực hạn rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh, tiếng nói tùy tùy tiện tiện “Tôi thích cậu, thế nên tôi muốn cậu làm người của tôi.” Ở trong trí nhớ của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ thừa nhận thích cậu ở kiếp trước, lúc này một câu “thích cậu” của hắn khiến Diệp Mạc ớn lạnh cả người, sự yêu thích của Tiếu Tẫn Nghiêm chính là một sợi dây xích bằng sắt kiên cố khóa chặt người ta lại, bị hắn thích rồi sẽ chỉ trở thành con mồi của hắn, bị hắn làm cho da tróc thịt bong.

“Tôi không muốn” Diệp Mạc nghĩ tới hình ảnh gì đó, đột nhiên lớn tiếng nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, đau dài không bằng đau ngắn, Diệp Mạc tin tưởng vào bản thân cậu bây giờ không còn lý do gì để bị Tiếu Tẫn Nghiêm uy hiếp.

Chết thì cho chết luôn!

“Không muốn?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đứng lên khỏi ghế salong, ngũ quan lãnh khốc phủ lên một tầng băng giá, nỗi sợ hãi của Diệp Mạc đối với Tiếu Tẫn Nghiêm sớm đã cắm rễ sâu, thấy toàn thân Tiếu Tẫn Nghiêm tỏa ra khí tức hung hãn thô bạo, khiến Diệp Mạc không nhịn được ở trong lòng thầm rùng mình, nhưng sau khi cân nhắc, Diệp Mạc vẫn cứng cỏi đứng thẳng, kiên định trong mắt lúc ẩn lúc hiện.

“Diệp Tuyền không biết tự lượng sức mình sẽ chết người…” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm lãnh cười lên, chỉ là ở trong mắt Diệp Mạc, cái nụ cười kia ẩn giấu quá nhiều lừa gạt