Lao Tù Ác Ma

Quyển 6 - Chương 72: Phiên ngoại 5: Mạnh Truyền Tân x Huyền Phong




“Cậu muốn thay A Tân xin nghỉ?”

Tiếu Tẫn Nghiêm hai tay khoanh trước ngực, lười biếng ngồi dựa vào ghế xoay bọc da, cách một cái bàn làm việc lớn hờ hững nhìn Huyền Phong trước mắt vẻ mặt tươi cười lấy lòng.

“Phải phải!” Huyền Phong gật đầu liên tục, cười đặc biệt xán lạn, sau đó lại cực kỳ thật lòng cung kính nói “Tân đã đi theo Tiếu tổng nhiều năm rồi, Tiếu tổng, ngài….”

“Này là cậu vì A Tân, hay là vì bản thân cậu vậy?” Tiếu Tẫn Nghiêm âm hiểm cười một tiếng, hai mắt âm tà nhìn chằm chằm Huyền Phong trước mắt cả người đầy khí tức của một tên công tử bột.

Ý đồ của Huyền Phong đối với Mạnh Truyền Tân, Tiếu Tẫn Nghiêm là sao có thể không biết chứ, Mạnh Truyền Tân thì như hình với bóng đi theo bảo vệ hắn, còn thằng nhóc Huyền Phong kia thì giống như một cái đuôi cả ngày lén lút đi theo phía sau Mạnh Truyền Tân, mấy lần bị hộ vệ ẩn nấp khắp nơi của hắn bắt được, Huyền Phong liền cười hì hì ý bảo là trùng hợp cùng đường, trong khi đó hai con mắt đen láy kia thì cứ đảo quanh, mang theo say sưa chăm chú nhìn vào Mạnh Truyền Tân.

Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không muốn Huyền Phong cứ quấn lấy Mạnh Truyền Tân, hắn có chút lo lắng sợ Mạnh Truyền Tân vì tổn thương sau chuyện của Lăng Nghị mà thua ở trong sự bám dính của Huyền Phong, nói cho cùng thì Huyền Phong cũng là ở phe của Phục Luân, tự nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm không muốn tâm phúc của mình có gì vướng mắc với cậu ta.

“Đương nhiên là…. là vì Tân a, tôi…. tôi chính là sợ Tân mệt nhọc quá, cho nên mới muốn tới xin ngài cho anh ấy nghỉ mấy ngày đó.” Sắc mặt Huyền Phong khẽ biến đỏ, tầm mắt quét trên mặt bàn, không dám đối đầu với ánh mắt đầy lực như nhìn xuyên thấu được tất cả của Tiếu Tẫn Nghiêm.

“A Tân là hộ vệ của tôi, nếu cậu ta muốn nghỉ ngơi, tự nhiên sẽ tự mình đến nói với tôi.” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm lạnh lùng, hai mắt âm lệ nhìn Huyền Phong hơi run rẩy.

Huyền Phong mím mím môi, không dám tiếp tục nói nữa, thanh giọng nói “Tiếu tổng tạm biệt.” Sau đó vẻ mặt ấm ức rời khỏi văn phòng của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Sau khi rời khỏi Hoàng Sát, Huyền Phong lại mò tới chỗ Diệp Mạc khóc lóc ăn vạ. (Jian: cao tay =)))))))

……………………

“Là thuộc hạ có chỗ nào làm chưa tốt? Cho nên Tẫn ca mới….”

Mạnh Truyền Tân không thể tin được, anh đi theo Tiếu Tẫn Nghiêm nhiều năm như vậy, nhưng hiện tại lại bị sa thải, rõ ràng anh còn khỏe mạnh cường tráng, hoàn toàn có thể làm chức nghiệp bảo tiêu này thêm khoảng hai mươi năm nữa.

“Cậu đúng là có chỗ làm chưa tốt.”

Tiếu Tẫn Nghiêm đứng ở trước cửa kính lớn sát đất trong phòng làm việc hút điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm nhìn toàn cảnh thành phố X, tiếp tục lạnh nhạt nói “Từ một tháng trước, Lăng Nghị rời khỏi cậu kết hôn với Phục Luân, cậu liền mất tập trung, phải biết, một bảo tiêu tâm bị náo loạn, Tiếu Tẫn Nghiêm tôi sẽ không dùng.”

Trong một chốc, sắc mặt Mạnh Truyền Tân trở nên rất khó coi, quả thực, từ khi biết Lăng Nghị cùng Phục Luân một lần nữa cử hành hôn lễ, anh như hồn siêu phách lạc, mặc dù vẫn làm việc cho Tiếu Tẫn Nghiêm quyết đoán như trước, nhưng bên trong, dau đớn khổ sở không ngừng.

“Xin lỗi Tẫn ca, tôi… tôi sẽ mau chóng khôi phục lại trạng thái! Thế nên cầu xin Tẫn ca để tôi tiếp tục….”

“Kim Nghê tôi giao cho cậu quản lý, đó là công việc Mạc Mạc giao cho Lăng Nghị, giờ cậu ta đi rồi, để cậu tiếp nhận cũng là chuyện đương nhiên.” Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp tục mặt không chút cảm xúc nói.

Mạnh Truyền Tân đã theo Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhiều năm, Tiếu Tẫn Nghiêm tự nhiên đã xem anh như anh em ruột thịt mà đối xử, Lăng Nghị cuối cùng đã lựa chọn Phục Luân khiến hắn rất bất ngờ, nhưng công việc và tình cảm chung quy cũng khó có thể nhập nhằng, mặc dù Mạnh Truyền Tân đã cố gắng đè nén đau xót xuống đáy lòng, nhưng cũng không thể lường trước được nếu như có một ngày vì tạp niệm nơi đáy lòng mà lơ đễnh khiến bản thân chết đi ở thời khắc mấu chốt, dù sao thì công việc bảo tiêu này từng thời từng khắc đều kề cận với Tử thần, mọi thời khắc đều phải tập trung hết mức tinh lực vào công việc.

Là một cận vệ, Mạnh Truyền Tân xác thực ưu tú đến cực điểm, Tiếu Tẫn Nghiêm vốn cũng không đồng ý từ bỏ, nhưng mà bị Diệp Mạc cả một buổi tối chỉ điểm, liền nghĩ lại cũng nên để Mạnh Truyền Tân đầu óc luôn sống trong căng thẳng nên tự đi lo cho cuộc đời riêng của chính mình, huống gì Tiếu Tẫn Nghiêm quả thực có thể mơ hồ cảm giác được, Mạnh Truyền Tân đối với Huyền Phong có chút ý tứ, có thể là bởi vì trong lòng vẫn chưa bỏ xuống được Lăng Nghị, cho nên mới vẫn cứ lảng tránh Huyền Phong, hắn không thể ích kỷ ngăn cản hai người.

Tiếu Tẫn Nghiêm có thể dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy, cũng là công lao của Diệp Mạc, đương nhiên vụ Huyền Phong khóc lóc đi ăn vạ với Diệp Mạc đã có hiệu quả. (Jian: bởi =))))) quên quyển 1 đi =)) giờ hỏi ai quyền lực nhất Lao tù ác ma =))))))))

Tiếu Tẫn Nghiêm vốn không thích nói chuyện phiếm, bất ngờ lại cùng Mạnh Truyền Tân hàn huyên tâm sự rất nhiều, đa số đều là những lời Mạc Mạc tối hôm qua đã khuyên bảo hắn, cuối cùng Mạnh Truyền Tân biểu thị đồng ý, chỉ là nhìn qua có chút mất hồn, cung cung kính kính hướng về Tiếu Tẫn Nghiêm chào, rồi liền rời khỏi.

Mất đi công việc bảo tiêu từ trước đến giờ vẫn luôn làm này, Mạnh Truyền Tân cảm thấy lo lắng cho chính mình sẽ trở nên sống vô định không có mục đích, thậm chí không biết bản thân sẽ làm gì trong những tháng ngày sắp tới, anh vốn dĩ không phải là một người sinh động tích cực gì, bản tính chất phác lạnh lùng khô khan khiến cho anh không quen giao tiếp với những người bên ngoài, thế nên Mạnh Truyền Tân hoàn toàn không hề thích công việc quản lý Kim Nghê, thế nhưng anh lại không muốn để cho Tiếu Tẫn Nghiêm phải thất vọng về mình.

……………….

Đột nhiên tiếp nhận Kim Nghê, Mạnh Truyền Tân rất không quen, không phải bởi vì chuyện xử lý công việc phức tạp, mà bởi vì quen với nghề bảo tiêu lúc nào đầu óc cũng căng thẳng cẩn thận, đột nhiên lại nhàn nhã thế này, rất khó chịu.

Mạnh Truyền Tân trở thành quản lý mới của Kim Nghê, làm đồng đội lâu năm của anh, đám người Tây Uy Cường đương nhiên kéo đến chúc mừng, Mạnh Truyền Tân đặc biệt chuẩn bị một gian phòng Karaoke lớn dùng rượu ngon để tiếp đãi bọn họ, cùng bọn họ hát hát uống uống, mãi đến tận nửa đêm mới tản đi.

Mạnh Truyền Tân không quen uống rượu, tửu lượng cũng không phải là tốt, bị bằng hữu liên tục mời rượu đã phải uống vào không ít, đến khi tàn tiệc, cả người say khướt được một tên phục vụ đỡ đi tới gian phòng nghỉ tại tầng cao nhất.

Mới vừa từ bỏ công việc bảo tiêu không lâu, đại não Mạnh Truyền Tân đã hoàn toàn thả lỏng, cho nên khi say rượu, anh cũng không chú ý đến người phục vụ kia, chính là Huyền Phong giả trang.

Đi vào gian phòng, Huyền Phong đặt Mạnh Truyền Tân ngồi tựa vào giường, sau đó rót một ly nước lọc đưa cho Mạnh Truyền Tân, sau khi Mạnh Truyền Tân uống xong, nhắm mắt lại dựa vào trên giường, đưa tay uể oải xoa nắn mi tâm, lạnh nhạt nói “Tôi muốn tắm rửa nghỉ ngơi, tối nay vất vả cho cậu rồi, cậu cũng tan tầm đi!”

“Tắm…. tắm rửa!” Đại não Huyền Phong trong nháy mắt đánh chuông đinh đinh, trong đầu cậu hiện lên một loại hình ảnh cơ bắp da thịt say lòng người nào đó, Huyền Phong lập tức nuốt một ngụm nước bọt, hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng nói “Quản lý Mạnh, anh say đến như vậy rồi, hay là để tôi đỡ anh tới phòng tắm.”

Mạnh Truyền Tân hơi nhấc mí mắt, nhìn bóng người nhỏ bé mơ hồ không rõ trước mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Huyền Phong đỡ Mạnh Truyền Tân đi vào phòng tắm, sau đó đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa nghe tiếng nước chảy ào ào, tim không khỏi bắt đầu đập nhanh hơn!

Rốt cuộc vẫn là không nhịn được, Huyền Phong lén lút đẩy cửa ra, hai mắt trừng trừng nhìn hướng vào bên trong, nhiệt khí lượn lờ trong sương mù, Mạnh Truyền Tân hoàn toàn khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa, thân thể rèn luyện quanh năm khiến cho anh có một thân thể cường tráng đường nét vân da hoàn mỹ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là cơ bắp săn chắc không chút mỡ thừa, cái lưng thon gọn bóng loáng đứng thẳng, hai bắp chân thuôn dài thẳng tắp, vẫn là vẻ đẹp mê người say lòng….

Hai hàng máu mũi chậm rãi chảy xuống, Huyền Phong lau lau mũi mình, tiếp tục si mê nhìn cảnh tượng này, cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, hai tay phải đỡ lấy cánh cửa mới chống đỡ được thân thể.

Thời khắc này, anh ấy đúng là say thật rồi, cậu cũng say luôn rồi.

Huyền Phong quẹt mỏ, rất ảo tưởng nghĩ, nếu như cậu dâng thân mình để miệng anh, vậy anh có ăn thử một miếng không?

Mạnh Truyền Tân tắm xong, dùng một tấm khăn tắm vây quanh eo, lười biếng không dùng máy sấy thổi khô tóc liền trực tiếp vừa dùng khăn mặt lau mái đầu ướt sũng, vừa đi đến bên giường.

Đại não vẫn còn rất hỗn loạn, đi tới bên giường, Mạnh Truyền Tân trực tiếp để khăn sang một bên, đèn ngủ cũng không tắt, trực tiếp kéo chăn lên nằm tiến vào, vừa xoay người, lồng ngực xích lỏa dán vào một khối thân thể nóng rực….

Jian: Còn một phần nữa là hết nha =)) phần sau tóm gọn trong 1 câu “And then they fucked =))))))))