Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

Chương 17: C17: Năm trăm tệ




Bởi vì chuẩn bị tiệc mừng thọ sớm nên cả ngày Bạch Kiến Hào đều lo phát thiệp khắp nơi, sau giờ chạng vạng tối, khách mới lần lượt xuất hiện.

Mà Diệp Phong đến biệt thự nhà họ Bạch cách đó một con phố đồ cổ.

"Anh Diệp Phong, chúng ta tới nơi này làm gì?"

Cố Vân Tương tò mò hỏi, cô ấy mặc chiếc váy trắng cổ điển, trên ngón tay đeo Trái Tim Của Những Vì Sao.

Sự trang nhã và khí chất cao quý có vẻ không hợp với không khí buôn bán ở phố đồ cổ.

Phố đồ cổ là nơi hỗn loạn nhất Kim Lăng, có đủ loại phe phái trà trộn vào.

"Nhặt đồ quý."

Diệp Phong mỉm cười.

"Nhặt, nhặt đồ quý?"

Cố Vân Tương nhìn anh đầy khó tin, chưa nói đến chuyện có thể nhặt được đồ quý trước những thứ đồ chuyên lừa người ở phố đồ cổ này không.


Cho dù nhặt được thì ngươi nhà họ Diệp cũng không thiếu chút tiền đó.

"Yên tâm đi, anh có niềm tin vào bản thân mình."

Nếu như theo lẽ thường, chắc chắn Diệp Phong sẽ không chạy đến đây, bởi vì không thực tế.

Nhưng hôm nay không giống vậy, bởi vì nhân vật nam chính của bộ truyện, Lâm Dịch muốn đăng tràng ở đây.

Hơn nữa, anh ta là đứa con của vận may, đi cái là gặp đồ quý liền.

"Ông chủ, ông cứ phải bán tranh này giá ba trăm tệ hả? Hai trăm rưỡi được không?"

"Xùy, cậu mới đồ ngốc, anh bạn này, cậu không mua thì dẹp đi, mắng chửi người ta làm gì!" (*)

(Chú thích (*): Hai trăm rưỡi (二百五) trong tiếng trung cũng có nghĩa là đồ ngốc)

Cách đó không xa, một đôi già trẻ đang cò kè mặc cả.

Ông lão bày biện một sạp hàng, bán lấy các loại đồ cổ lung tung.

Người trẻ tuổi có nhan sắc trên mức trung, không đẹp trai như Diệp Phong, nhưng khiến người ta có cảm giác bị thu hút không rõ vì sao.

Người này chính là nam chính Lâm Dịch của truyện.

Anh ta để ý một bức tranh chữ.

"Ông chủ, tôi là một học sinh nghèo, vừa ra thực tập, tiền lương còn chưa được phát đây, tôi sắp trả không nổi tiền thuê nhà nữa đây. Hay là ông bán bức tranh này cho tôi giá hai trăm sáu đi."

Lâm Dịch đau khổ cầu xin.

Ông chủ sạp hàng suy tư một chút, vậy mà đồng ý một cách thần kỳ: "Cũng được, bớt bốn mươi tệ, xem như tôi chịu lỗ vậy."

Theo lẽ thường, ông chủ sẽ không bớt một hào, đây cũng là quy tắc của phố đồ cổ.


Lâm Dịch không có nối ba trăm, không có nghĩa là người khác không trả nổi.

Kim Lăng là là kinh đô cũ của sáu triều, có người muốn dựa vào sự chênh lệch giá của đồ cổ để kiếm tiền.

Mà đây cũng là mị lực cấp cao nhất của nam chính Lâm Dịch.

"Lâm Dịch, thật trùng hợp."

Diệp Phong đi đến, mỉm cười chào hỏi.

"Anh là Diệp Phong, thiếu gia nhà họ Diệp?"

Lâm Dịch nhìn Diệp Phong đang chậm rãi đi tới, anh ta hơi sửng sốt.

Anh ta biết rõ, Diệp Phong này là ai, hơn nữa anh còn chưa từng từ bỏ ý định với Bạch Tô Tô.

Lần trước Bạch Tô Tô lỡ hẹn đi xem phim cũng có liên quan đến Diệp Phong này.

Nghe nói lần này cha Bạch Tô Tô mừng thọ sớm cũng bởi vì Diệp Phong.

Lâm Dịch thực sự không thể có hảo cảm với Diệp Phong, nhưng theo đúng chuẩn mực, anh ta vẫn cười đáp lại: "Thật trùng hợp."


"Tình cờ thay, tôi cũng chuẩn bị mua bức tranh này đấy."

Nụ cười của Diệp Phong ngày càng sâu hơn, may mắn của Lâm Dịch ở phố đồ cổ này chính là bức tranh chữ trước mặt này.

Bức tranh chữ này hơi cũ kĩ, chắc chắn người bình thường sẽ không xem trọng nó.

Nhưng anh đọc thuộc lòng nguyên tác, lại có kỹ năng tinh thông tranh chữ nên đương nhiên biết, đây là tác phẩm « Thu Nhạn Lạc Hà đồ » cuối thời Nguyên đầu thời Minh, do họa sĩ lớn Nghê Toản để lại.

Diệp Phong hỏi: "Ông chủ, tranh chữ này ông bán thế nào?"

"Ba trăm tệ, nhưng mà bức này, tôi đã..."

Ông chủ còn chưa nói xong, Diệp Phong khẽ vung tay: "Tôi ra năm trăm."

"Anh bạn trẻ, hôm nay tôi coi bói nghe nói gặp được quý nhân, chắc hẳn chính là cậu rồi."

"Năm trăm tệ, chốt!"

Ông chủ sững sờ, tinh thần lập tức phấn chấn, cuốn tranh chữ lại, lấy từ chỗ Lâm Dịch đưa tới trước mặt Diệp Phong.