Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 11: Dám chọc vào đường sống của ông!




Edit: Tammie

Beta: Ocean

Chu Tiểu Tường đối với phòng tập thể thao miễn phí của công ty thập phần vừa mắt, đặc biệt là lúc nghĩ tới cuối tuần (có thể) ở đây dây dưa cả ngày. Cậu không phải là loại người thích tập thể thao nhưng vẫn cảm thấy rất hứng thú với những hoạt động này, đơn giả chỉ là cảm thấy chơi rất vui.

Bất quá nghĩ tới Tiểu Vũ tội nghiệp liên tục ngây người ở nhà trẻ năm ngày, từ sáng tới tối đều ồn ào muốn anh hai chơi cùng, Chu Tiểu Tường quyết định tạm thời không đi tới phòng tập. Thứ bảy mang Tiểu Vũ đi tới nhà hơi nhún nhảy nhún nhảy, chủ nhật ngốc nghếch ở nhà hoàn thiện dự án. Hai ngày thoắt cái nhanh chóng trôi qua.

Chu Tiểu Tường đối với việc kiếm tiền mua nhà nuôi Tiểu Vũ có một chấp niệm mãnh liệt. Mấy loại tật xấu như “hội chứng ngày thứ hai” chưa bao giờ phát sinh với cậu, mỗi khi nhắc tới đi làm quả thực liền giống như được tiêm máu gà, tinh thần sung mãn đến đỗi làm người ta líu lưỡi.

Cầm tập phương án dày hơn lúc trước cả sấp trong tay, Chu Tiểu Tường lại một lần nữa thấp thỏm bất an đi lên tầng 26. Quý Nguyệt buông điện thoại xuống nói: “Tiêu tổng bảo cậu vào đi.”

“Được, cám ơn!” Chu Tiểu Tường cười cười với cô nàng, trộm hít sâu một hơi, âm thầm quyết định mặc cho hắn nói cái gì cũng phải chờ một hồi rồi mới mở miệng, ngàn vạn lần không thể giống như con lừa bị hắn đùa giỡn!.

Nắm chặt một vũ trụ nhỏ trong tay, cậu giơ tay lên gõ cửa tượng trưng.

Người bên trong nghiêng đầu về phía cậu nhìn thoáng qua: “Vào đi.”

Chu Tiểu Tường đẩy cửa đi vào, khuôn mặt mỉm cười, lễ phép: “Tiêu tổng, đây là dự án tôi làm lại, phiền anh xem qua.”

Tiêu Bùi Trạch đưa tay đón nhận:“Ngồi.”

Chu Tiểu Tường ngồi xuống, tiếp tục làm như không có việc gì mà đảo mắt trên từng tấc vuông vủa bàn làm việc, ngẫu nhiên liếc sơ qua khuôn mặt của Tiêu Bùi Trạch.

Sắt mặt Tiêu Bùi Trạch lúc này không đen lắm -_-|||| bất quá thời gian xem hơi bị lâu.

Cả người Chu Tiểu Tường buộc chặt, rõ ràng là đang ngồi trên ghế đệm nhưng vẫn thấy đau mông, đợi nữa ngày không thấy hắn tỏ thái độ, đành phải bất động thần sắc mà nâng một bên mông lên thư giãn, một lát sau lại nâng nốt bên còn lại.

“Ba~!” Tập dự án bị ném trên bàn.

Chu Tiểu Tường cả người buông lỏng, toàn bộ mông rớt hết trên ghế, nâng mắt lên chớp chớp vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.

“Không tồi!” Tiêu Bùi Trạch phun ra hai chữ rồi im re.

Toàn bộ dây thần kinh từ đỉnh đầu cho đến bàn chân của Chu Tiểu Tường đều bị kéo căng, chờ mấy từ “Bất quá” hoặc là “nhưng mà” của hắn chuẩn bị xuất hiện.

Tâm tình Tiêu Bùi Trạch thoạt nhìn cũng không tệ lắm, tựa lưng vào ghế ngối thản nhiên liếc cậu một cáu: “Xem ra cũng tốn không ít công sức.”

Nói xàm! Rõ ràng như vậy còn muốn anh nói sao! Ông đây muốn nghe phần tiếp theo!

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu vẻ mặt tất cung tất kình nhưng đôi mắt rực lửa, không khỏi nghiêng người lại gần nhìn cậu một cái.

Chu Tiểu Tường thấy hắn bất thình sáp lại, sợ hãi nổi lên, cái cổ cứng ngắt.

Tiêu Bùi Trạch lại tựa lưng vào ghế dựa một lần nữa, gật gật đầu: “Không cần làm lại.”

Toàn thân Chu Tiểu Tường vẫn chưa thả lỏng, cơ bắp cả người đều căng chặt, nuốt nước miếng chờ câu nói kích người tiếp theo.

Tiêu Bùi Trạch nói xong thấy người đối diện vẫn không đáp lại lời nào tựa như đầu gỗ, không khỏi đen mặt: “Thế nào? Không nghe thấy tôi nói gì sao?”

Chu Tiểu Tường vội vàng gật đầu:“ Nghe thấy được.”

“Rồi sao nữa”

“Rồi...” Chu Tiểu Tường dè dặt nhìn hắn:“Sau đó chờ chỉ thị tiếp theo của Tiêu tổng...”

Tiêu Bùi Trạch nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu không mang não đi làm à? Tôi nói dự án không cần làm lại, tiếp theo nên làm gì cần phải để tôi dạy nữa sao?”

A? Chu Tiểu Tường vẻ mặt mờ mịt, dò hỏi: “Tiêu tổng nói không cần làm lại, chính là ý trên mặt chữ: không cần làm lại?”

Sắc mặt người đối diện càng ngày càng đen: “Không phải sao?”

Chu Tiểu Tường mạnh mẽ trấn định tinh thần, tiếp tục dò hỏi: “Không cần làm lại, vậy là muốn đại tu sao?”

Áp suất xung quanh đột nhiên hạ xuống, Tiêu Bùi Trạch sắc mặt trầm lãnh nhìn cậu.

Chu Tiểu Tường chịu đựng áp suất, không sợ chết mà tiếp tục hỏi thêm một câu: “Không có 'bất quá', 'chính là', 'nhưng mà'?”

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu tựa như nhìn một tên ngốc đầu heo, thấy vẻ mặt cậu vẫn mờ mịt như cũ, không biết tại sao lại cảm thấy tâm tình đột nhiên tốt hẳn, không kìm được nhếch nhếch khóe miệng, bộ dáng nửa cười nửa không khiến người nhìn tóc gáy dựng đứng.

Chu Tiểu Tường điên cuồng rớt mồ hồ lạnh, ha ha cười gượng hai tiếng rồi đứng lên: “Nếu Tiêu tổng đã cảm thấy dự án này có thể, tôi trở về làm việc.”

Tiêu Bùi Trạch vẫn giữ lấy bộ dạng nửa cười nửa không như cũ mà nhìn cậu gật gật đầu.

Chu Tiểu Tường cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, ổn định tinh thần rồi đưa tay chỉ chỉ vào tập dự án: “Cái này tôi mang đi hay là để lại?”

“Để lại.”

“Vâng, vậy tôi trở vể.” Chu Tiểu Tường gật đầu, xoay người, chân cứng còng, lòng run sợ mà đi về phía cửa ra.

Một bước, hai bước, ba bước...Ừm, xem ra hôm đúng thật là mình lòng dạ tiểu nhân! Chu Tiểu Tường trong lòng vui vẻ, mày giãn ra, cánh tay nâng lên kéo nắm cửa.

“Đúng rồi...” Thanh âm xa thẳm từ phía sau truyền tới.

“Phanh!” Đầu Chu Tiểu Tường lảo đảo một cái rồi đập vào cánh cửa thủy tinh.

Tiêu Bùi Trạch nhìn bóng lưng của cậu, nhịn không được ý cười bên khóe miệng sâu thêm vài phần.

Chu Tiểu Tường vịn tay nắm kéo người đứng lên, bóp chặt tay nắm hít sâu, tự an ủi: có lẽ mình lo lắng quá, hản là chuyện khác chăng.

Một lần nữa treo nụ cười lên mặt, xoay người đến gần vài bước, nhìn mặt người phía sau bàn làm việc mang theo ý cười rõ ràng, không khỏi sửng sốt một chút, ho nhẹ một tiếng: “Tiêu tổng, còn có chuyện gì sao?”

Tiêu Bùi Trạch thu lại dáng cười, lại khôi phục lại style nửa cưởi nửa không: “Cái dự án này, ý ban đầu của tôi là muốn cậu tự mình hoàn thành, nhưng mà xem ra, cậu đã tham khảo không ít ý kiến của người khác.”

Chu Tiểu Tường không rõ hắn muốn nói gì, đành phải cắn răng ăn ngay nói thật:“Kỳ thật chỉ là làm một ít bài khảo sát, còn phương án vẫn là tự mình hoàn thành.”

“Hỏi khảo sát hẳn là nên đi tìm người ngoài hỏi, cậu hỏi đồng sự trong công ty tuy rằng cũng có thể đạt được kết quả nhưng là cậu ảnh hưởng đến công tác của người khác.”

Không nghiêm trọng như vậy đi? Chu Tiểu Tường bị hắn làm cho ngu ngốc, há miệng thật to, nói: “Tôi đều là chọn thời gian giải lao để hỏi.”

“Vậy cậu ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của ngươi khác.”

Chu Tiểu Tường một đầu hắc tuyến, lửa giận trong lòng lần thứ hai bốc lên: anh xác định anh không phải đang bới lông tìm vết?!!!

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu một cái: “Cậu chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của đồng sự, cũng chính là gián tiếp ảnh hưởng đến công tác của bọn họ, cho nên...”

Chu Tiểu Tường yên lặng nhìn hắn, cảm thấy mình giống như tử tù đang chờ đợi lệnh hành hình: làm ơn, đại ca à, anh nói chuyện đừng lấy hơi nữa,chờ anh nói xong ông đây đã sớm siêu sinh rồi!

“Tiền lương thành tích tháng này, trừ một ít.”

Tôi fuck! Tiền lương chính là cửa sống của tôi đó tên khốn!

Khuôn mặt Chu Tiểu Tường nhất thời vặn vẹo, răng nghiến chặt, tay nắm cú, toàn thân cao thấp phàm là linh kiện liên quan tới canxi đều bị tức giận đến kẽo kẹt kêu vang.

Trước tiên phải sống sót qua ải thử việc rồi tính sau! Ông đây sẽ nhẫn! Có thể chịu thì nhẫn! Không thể nhẫn thì nghĩ tất cả các biện pháp để tiếp tục nhẫn!

Chu Tiểu Tường tự đấu tranh an ủi mình cách giải quyết, cuối cùng đem một thân lửa giận nén xuống, khóe miệng xả ra một nụ cười cứng ngắc:“Cám ơn Tiêu tổng nhắc nhở, lần sau tôi sẽ chú ý.”

“Ừm, trở về làm việc đi.” Tiêu Bùi Trạch thản nhiên gật đầu.

Chu Tiểu Tường trong lòng giơ vô số ngón giữa với hắn, cắn răng xoay người giận dữ rời đi, tuy rằng ngoài mặt không nhìn ra gì, nhưng Triêu Văn và Quý Nguyệt vẫn có thể nghe thấy được mùi thuốc súng bất thường nào đó.

Hai người liếc nhau, tâm ý tương thông mà trao đổi một cái ánh mắt “hai người này nhất định là khắc tinh” rồi tiếp tục vùi đầu làm việc.

Sau khi Chu Tiểu Tường rời đi, Tiêu Bùi Trạch cầm tập dự án xem lại, lấy điện thoại gọi cho giám đốc nhân sự Đới Vi Minh: “Dự án Chu Tiểu Tường làm không tồi, tháng thứ nhất cộng thêm cho cậu ta một điểm thành tích.”

Chu Tiểu Tường căm phẫn khó dằn mà trở lại chỗ ngồi, toàn thân nồng nặc mùi thuốc súng khiến ọi người xung quanh đều kinh hãi

Vương mập trong lòng run sợ mà chạy qua tiếp cận: “Tiểu Tường tử, dự án lại bị xé nát sao?”

“Không!” Chu Tiểu Tường hầm hừ rê rê con chuột.

“Vậy cậu làm sao thế?”

Tay Chu Tiểu Tường nắm chặt trong chốc lát rồi cười cười với gã:“Không có việc gì.”

“Cậu em phải biết điều, chúng mình làm công phải lĩnh hội được chữ nhẫn.” Vương mập vỗ vỗ vai cậu, “Dù sao buổi tối cũng sẽ đi hát, có cái gì không thoải mái cứ rống hết ra!”

“Vâng!” Chu Tiểu Tường gật gật đầu, cười với gã rồi tiếp tục vùi đầu làm việc. Nói là làm việc nhưng thực chất chỉ là biểu hiện bề ngoài, còn bên trong đã sớm buồn thối ruột.

Tuy rằng việc đã từng đi thực tập trước cũng được xem là có ít nhiều kinh nghiệm làm việc. Nhưng bây giờ là công việc đầu tiên của cậu, hơn nữa là làm việc một công ty nổi tiếng, ít nhiều gì cũng đứng trong top 10 trong danh sách những công ty có môi trường làm việc tốt nhất, nói không có điểm thèm khát ao ước thì tuyệt đối là giả.

Mỗi ngày cậu đều phấn đâu mà hi vọng mình sẽ nhanh chóng vượt qua ải thử việc, hận không thể đem mình luyện thành kim cương bất hoại! Nhưng kết quả lại phát hiện ra, mình vẫn chỉ là thủy tinh, va một cái, rắc một tiếng...nát bét.

Đi làm gặp chuyện buồn bực lại không thể cùng đồng sự oán giận, Tiểu Vũ nhỏ như vậy, nói gì cũng nghe không hiểu, Từ Nhạc sao? Việc làm còn chưa có, y cũng có nỗi lòng của mình, nghĩ đến kết quả như vậy, quả thật là chỉ có thể đi KTV rống vài hơi xả giận.

Nói đến xả giận, Chu Tiểu Tường đột nhiên nhớ tới Tiêu Bùi Trạch nói có phòng giải tỏa (stress), nhất thời buồn bực, tên khốn kia sẽ không vì chứng minh cái phòng giải tỏa đó tồn tại có giá trị mà cố ý chỉnh cậu đi?

Bố XXX! Vậy cũng quá ư là vô lại!

Ngày hôm đó sau khi tan ca, Chu Tiểu Tường cùng các đồng sự trong tổ đi qua quán hải sản bên ăn một chầu no nê, tất cả mọi đều là vì hoan nghênh lính mới, nên cậu đành phải chỉnh đốn tinh thần, không thể làm (mọi người) thất vọng,.

Hệ quả của việc tinh thần trở nên mạnh mẽ chính là hung hăng uống rượu, uống đến đầu óc mơ màng, đi tới phòng vệ sinh rửa mặt mới hơi tỉnh tỉnh một chút, lại tiếp tục theo đám người ầm ĩ đến KTV.

Lúc trước trên bàn ăn uống hơi nhiều, nên cậu không vội hát, làm tổ trong sô pha trong chốc lát, nghe người ta gào thét om sòm. Mọi người hát mãi mới phát hiện cậu bị bỏ rơi, vừa quay đầu lại thấy cậu ngắc nghẻo trên sô pha, nhất thời không vừa ý, tất cả đều ồn ào bắt cậu đứng lên cầm mic.

Cậu vốn đang chóng mặt, lại nghe những người đó la hét ầm ĩ thì càng trở nên choáng váng, vịn lưng ghế sô pha mà từ từ ngồi dậy, bấm mấy bài hát yêu thích rồi bắt đầu ca. Một lời vừa bay ra khỏi miệng đã thu phục được tất cả mọi người xung quanh.

Đám người đều hét lên giống như nhăt được bảo bối, xoa xoa đầu, vỗ vỗ bả vai: “Cậu em thật khá! Tiết mục họp thường niên năm nay tổ chúng ta đã có thể nhờ vào cậu!”

Chu Tiểu Tường bị chà đạp một phen, càng hát càng thấy không đã ghiền, cuối cùng thực sự chịu không nổi, rất muốn thét lên thật to, đành phải không thể khác hơn mà hát bài , rống xong một trận đúng là nhẹ nhàng hả hê hơn hẳn,phỏng chừng là mồ hôi đổ trên người cũng toàn mang theo mùi rượu.

Hát xong ra khỏi KTV, gió thổi qua người, đầu óc thanh tỉnh vài phần, đột nhiên nhớ ra đồ chơi của Tiểu Vũ mua qua mạng đã để quên ở công ty, vì thế cậu quyết định trở lại công ty một chuyến.

Đồng sự trong tổ thấy cậu uống say không ít vốn muốn cử người đưa cậu về nhà lại bị cậu khoát tay, nấc lên một tiếng:“Không sao, tôi ở rất gần, đi một lát là về tới nhà. Lớn to đầu rồi mà còn sợ cướp bóc sao? Tôi không có tiền, không sợ! Không cần các anh đưa về!”

Vương mập giữ chặt cậu: “Trễ vậy rồi cậu đừng trở lại công ty, mai tới lấy cũng được.”

“Không được!” Chu Tiểu Tường nhìn gã lắc lắc đầu nở nụ cười “Em trai tôi xem TV, rất thích món đồ chơi kia, tôi phải lấy về cho em ấy chơi”

Kỳ thực đầu óc cậu có chút không tỉnh táo, không cần nghĩ cũng biết, chờ cậu về nhà thì Tiểu Vũ đã sớm ngủ lăn quay.

Mặt khác, đồng sự thấy cậu nói chuyện rành mạch, không lay chuyển đươc cậu đành phải để cậu đi. Cuối cùng từng người đều trở về nhà.

Người vừa đi, Chu Tiểu Tường cười hết nổi, đôi mắt nhìn về phía cao ốc công ty đèn điện sáng trưng đứng sừng sững trong đêm đen cách đó không xa, miệng làu bàu lẩm bẩm: “Tên khốn Tiêu Bùi Trạch! Vương bát đản đại gia nhà anh!” rồi loạng choạng bước về hướng ấy.

Gió đêm mùa hè không tính là quá mát mẻ, nhưng khi thổi vào người thật dễ chịu. Chu Tiểu Tường híp mắt, đi hai bước nghỉ một bước, đi đến cửa ra vào liền mơ mơ màng màng mà rút thẻ nhân viên từ trong túi ra, lật mặt trái thẻ từ quẹt lên máy cảm ứng để đối chiếu. Đối chiếu một hồi, cửa mở ra.

Vừa tiến vào lại thấy một anh bảo an nghênh diện đi tới, Chu Tiểu Tường cảm thấy rất quen mắt, nhìn hắn cười toét miệng.

Bộ dáng Đỗ Tiên Hoành giải quyết công việc vẫn trước sau như một, vừa hữu lễ vừa nghiêm túc nhìn cậu: “Trễ như vậy còn đến công ty làm gì?”

“Lấy...đồ!” Chu Tiểu Tường chỉ chỉ vào mặt mình: “Yên tâm đi, tôi là nhân viên công ty, không phải trộm!”

nhượng

chịu

không

vẫn

Hoành

Đỗ Tiên

nghiêng đầu dò xét liếc mắt một cái: “Cậu uống say?”

“Uống say, cũng có quyền... lấy đồ!” Chu Tiểu Tường lại chỉ vào mặt mình, “Anh nhìn xem, tôi chính là đồ hải sản kia, anh biết mà, à không đúng, tôi là tôm cá tươi...anh biết mà, tôi thực sự là nhân viên công ty! Nhân viên tạm thời cũng là nhân viên!”

Đỗ Tiên Hoành đương nhiên biết Chu Tiểu Tường, chỉ hỏi có lệ vài câu rồi cho đi.

Chu Tiểu Tường vừa lòng thỏa ý mà đi lên tầng mười, từ ngăn kéo lấy 'con gà bi thảm'* mua cho Tiểu Vũ ra, gỡ toàn bộ bao bì bên ngoài đi, nắm chặt trong tay giống như bảo bối mà rời khỏi văn phòng, trước khi đi ấy vậy mà vẫn còn nhớ tắt đèn.

Xuống lầu một cậu còn rất đắc ý mà huơ huơ tay với Đỗ Tiên Hoành cằn nhằn: “Đã nói tôi không phải trộm mà...” rồi ra khỏi cửa công ty.

Khi đi đến bậc thang bên cạnh bồn hoa, đột nhiên một luồng sáng chói lọi chiếu vào mắt cậu, ánh mắt bị kích thích vội vàng đóng chặt, chân lại không đúng lúc dừng lại ngay khi đang bước xuống. Kết quả là trượt một cái, cả người nhất thời mất trọng tâm, phịch một tiếng ngã vật xuống, lại men theo bậc thang trượt xuống liên tục vài bậc, mông bị va đập đau điếng, cả người lập tức ngả dài dưới bậc thềm, ngay sau đó bên tai liền truyền đến một chuỗi âm thanh phanh gấp chói tai.