Lâu Lan Giai Nhân

Chương 54




Lâu lan giai nhân_C8.1

Tác giả: Điển Tâm

Edit:Qu33njc3

Tiếng trống từng trận, kèm theo phong vũ cuồn cuộn, trên thân thể mềm mại chuông bạc loạn hưởng, nghe tới rất là dễ nghe. Ở đại sảnh Vương Cung thành Lâu Lan, nữ vương Thương Nguyệt thiết yến khoản đãi sử giả từ đường xa mà đến, sai người trải lên thảm hoa, trình lên các loại dưa và trái cây hiếm quý.

Ngồi trong đại sảnh chính là Thương Nguyệt xinh đẹp, trên môi đỏ mọng hàm chứa nụcười, như nhu nhược không xương nằm ở trong ngực Hoàng Phủ Giác, còn tiện thể cầm lấy một con đao nhỏ cắt lấy miếng thịt dê mới vừa nướng, từng miếng lại từng miếng uy hiếp bắt hắn ăn, để cho hắn bồi bổ thân thể.

Người khách ngồi ở bên cạnh, xung quanh có rất nhiều người hầu, chỉ có hắn thái độ vẫn thong dong mà thưởng thức thức ăn ngon cùng ca múa, người còn lại tất cả đều thần sắc mặt nghiêm trọng như trong một trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Trong đám người hầu, một người trong đó còn phẫn hận nhìn chằm chằm Hàn Chấn Dạ, là chuyện huynh đệ lúc trước bị đứt cổ tay mà ghi hận trong lòng,hắnnắm chặt tay trong lòng bàn tay không biết ẩn dấu những thứ gì. Thân nhân của hắn hôm nay đang đau đến chết đi sống lại, mà tướng quân cuồng vọng Lâu Lan, lại có mỹ nữ làm bạn bên cạnh, ở trên yến hội hưởng thụ thức ăn ngon ca múa hát, không có được nửa điểm trừng phạt.

Sứ giả tới đây là một nam nhân thông minh, bởi vì suy nghĩ đến tình thế hai nước quyết định sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nhưng người hầu hắn, vô luận như thế nào cũng nhẫn khôngđược oán khí dưới họng này.

“Nữ vương, về phương diện ký kết hiệp nghị, ngươi phải thêm phần thương nghị.”Sứ giả nâng ly rượu hướng về phía Thương Nguyệt nói, nụ cười không đồng nhất với ánh mắt, nhìn thẳng Thương Nguyệt nằm trên giường êm, đối vớinữ nhân mỹ lệ cùng lớn mật này cũng để lại ấn tượng sâu đậm.

Hắn lần này tới,trên danh nghĩa là vì ký kết hiệp nghị hòa bình, trên thực tế là đánh giá khả năng của Thương Nguyệt. Mấy ngày nay ở trên bàn đàm phán, hắn ngoài mặt ôn hòa có lễ, trên thực tế là đang tiến sát từng bước, thậm chí đem quốc thổ Lâu Lan nhét vào biên giới Nguy Tu, muốn nhìn thử phản ứng Thương Nguyệt. Mà Thương Nguyệt chẳng qua chỉ là cười nhạt không nói, hoàn toàn coi việc này không đáng lo, lúc đàm phán đều là không yên lòng, mỗi lần không che dấu chút nào mà vội vã kết thúc, cùng trong lúc này lại chỉ biết đến nam sủng.

Nữ nhân như vậy tại sao có thể đủ sức thống lĩnh một quốc gia?Hắn ở trong lòng cười lạnh. Tính toán chỉ cần Nguy Tu đưa binh tấn công, Lâu Lan sợ không có nửa điểm năng lực phản kháng, chỉ có thể trở thành vật trong túi hắn.

Thương Nguyệt khoát tay áo, cười vô hạn kiều mỵ, chẳng qua là sự kiều mỵ trong mắt còn có mấy phần tia sáng. Người bình thường cũng chỉ nhìn thấy bộ dáng thường ngày của nàng mà quên hàm nghĩa ở dưới nụ cười này.

“Những thứ chuyện đáng ghét kia, hôm nay cũng đừng nhắc lại, Nguy Tu Vương,ngài hôm nay chỉ cần thật tốt hưởng thụ chiêu đãi của ta là được”Nàng sai nữ quan bên cạnh đem tới loại dưa mới mang tới trước mặt sứ giả, rồi sau đó quay đầu lại, giống như là hoàn toàn đem hắn vứt ra phía sau, niềm vui thú chuyên tâm duy nhất chính là hưởng thụ việc đem thịt dê uy hiếp đến trong miệng Hoàng Phủ Giác.

Nàng mỉm cười, rất thích nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Hoàng Phủ Giác, thỉnh thoảng giống như là con mèo, môi đỏ mọng đụng lên cái cổ cường tráng của hắn mà cọ sát, không thèm để ý chút đến ánh mắt của bất kì người nào bên cạnh.

Hoàng Phủ Giác trên mặt thần sắc lúng túng như cũ, nhận mệnh mà ăn, đã sớm buông tha cho ý niệm phản kháng trong đầu. Thỉnh thoảng, ánh mắt ai oán của hắn nhìn về phía Hàn Chấn Dạ ở dưới bữa tiệc, mong đợi Hàn Chấn Dạ có thể mở lòng từ bi, mau chút mà cứu giúp hắn đưa trở về Trung Nguyên.

Chẳng qua là Hàn Chấn Dạ chưa từng ngẩng đầu liếc hắn một cái, đang lúc bữa tiệc khuôn mặt vẫn thủy chung không chút thay đổi, chỉ trầm mặc uống rượu, ngồi bên cạnh là Sương nhi hết sức mỹ lệ. Mặc dù bên cạnh ngồi là mỹ nữ, ánh mắt của hắn lại không nhìn thấy chút mừng rỡ. Mấy ngày qua Sương nhi thủy chung ở cùng bên cạnh hắn, ôn nhu thuần phục động lòng người màhầu hạ hắn.

Thương Nguyệt thần bí màcười một tiếng, nhìn Sương nhi trẻ tuổi hồn nhiên không chút ý thực được trong lòng Hàn Chấn Dạ đang bão táp phập phồng, chỉ biết vô tội nếm các hương vị ngọt ngào của trái cây. Cô bé kia là ái nữ của uy viễn tướng quân sao, muội muội của Băng Nhi, cử động lúc này của Hàn Chấn Dạ cũng không khó suy đoán lắm, nhìn hắn ở trong mắt Thương Nguyệt chỉ cảm thấy hết sức thú vị.

“Dạ nhi, mấy ngày nay thường nhìn thấy ngươi cùng cô gái như oa nhi(trẻ con) này như hình với bóng, ngược lại không nhìn thấy nữ nô kia, ngươi đem nàng đưa đi nơi nào rồi?”Nàng cố ý hỏi, lại lơ đảng đem một khối thịt dê đưa vào trong miệng Hoàng Phủ Giác, còn kiều mỵ mà liếm láp phần nước thịt thừa (mất vệ sinh quá ).

Hàn Chấn Dạ ánh mắt run lên, không có nhìn về phía Thương Nguyệt.”Là đầy tớ,vẫn là nên đợi ở chỗ đầy tớ.”Hắn lạnh lùng nói.

“Là sao? Nghe khẩu khí này của ngươi, giống như là đối với nàng đã mệt mỏi vậy. Ngày hôm nay trong điện rất náo nhiệt, cũng nên đem nàng gọi tới hầu hạ ngươi không phải sao?”Thương Nguyệt cố ý nói, phất tay để cho nữ quan bên cạnh đi gọi Băng Nhi tới. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hàn Chấn Dạ, nụ cười của nàng có chút ác ý.

Đứa nhỏ này mặc dù thông minh, nhưng mà tính tình cũng rất cứng rắn! dùng lý trí ở trước mặt tình yêu cũng là vô dụng. Muốn tới khi nào hắn mới bằng lòng thừa nhận đối vớiBăng Nhi là si mê từ lâu đây? Nhìn hai người yêu say đắm lại khổ cực như vậy, người bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu!

Màn che bên cạnh đại sảnh tách ra, Băng Nhi chậm chạp tiến lên, trong tay đang cầm đĩa thức ăn ngon miệng.

Sắc mặt của nàng tái nhợt giống như là đang ở trên đỉnh núi quanh năm chỉ có tuyết không thay đổi, ánh mắt vội vàng quét qua đại sảnh, nhìn thấy Hàn Chấn Dạ cùng Sương nhi thân mật ngồi cùng nhau, trong lòng của nàng chấn động, bị tình cảnh này đâm bị thương đôi mắt, cũng đã chết tâm.

“Băng Nhi tỷ tỷ.”Sương nhi khẽ gọi, không kìm được vui mừng mà lộ ra, muốn tiến lên nắm lấy tay Băng Nhi kéo tới. Mới vừa vặn đứng lên, bên hông lại đột nhiên căng thẳng, nàng kinh hô một tiếng, ở trước ánh mắt của mọi người bị Hàn Chấn Dạ kéo vào trong ngực.

Băng Nhi đối mặt với muội muội hân hoan, chỉ có thể lấy nụ cười cứng ngắc đối lại. Nhìn cử chỉ hai người, nàng chỉ cắn chặt răng, chống cự lại đau đớn trong lòng, nhưng chức trách nữ nô chỉ có thể cầm thức ăn đi tới bên cạnh bàn Hàn Chấn Dạ, lấy tốc độ chậm chạp nhất đem thức ăn để xuống.

Mấy ngày nay tớinàng không ngừng nghe được tin đồn, mà những thứ kia tin đồn hoàn toàn đả thương tâm của nàng.

Hàn Chấn Dạ thật sự đem Sương nhi dẫn vào trong phủ tướng quân, nghe nói vạn phần sủng ái, ban đêm cũng sẽ thượng Sương nhi nơi đó, hàng đêm như thế, căn bảnkhông thể rời bỏ Sương nhi. Mới đầu, tức giận ở trong ngực nàng sôi trào. Từ từ, những thứ tâm tình kia lắng đọng biến thành sự ghen tỵ, lúc đó nàng mới kinh ngạc phát hiện mình đang ghen tỵ với muội muội của mình. Sau mấy ngày mấy đêm, trong lòng của nàng chỉ còn lại có tuyệt vọng, đau đớn đem nàng hành hạ đến thật khó chịu.

Ban đêm nàng lăn lộn khó ngủ,trong ngực thật đau, im lặng mà nhìn bầu trời đêm đến trời sáng. Nàng không cách nào không nghĩ tới, hắn sẽ đối với Sương nhi như thế nào.

Hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ nàng, vĩnh viễn chỉ có lấy hận ý hành hạ nàng. Hắn sẽ không tin tưởng, thật ra là thật sâu trong lòng nàng đã yêu hắn say đắm…