Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 652




Bởi vậy, lúc đến Hạ gia, Thẩm Thất bị Hạ Nhật Ninh bế về.

Bên cạnh có nhiều người như vậy, bị Hạ Nhật Ninh bế, Thẩm Thất quả thực rất ngượng ngùng.

Thẩm Thất giấu mặt mình vào trong ngực Hạ Nhật Ninh, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn những người khác.

Khóe miệng Hạ Nhật Ninh thản nhiên hiện lên một ý cười, nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, anh đường đường chính chính mặc một bộ đồ cưới màu đỏ bế em trở về nhà này.”

Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao lại là đồ cưới màu đỏ?”

Hạ Nhật Ninh thốt ra: “Bởi vì lần trước lúc anh gặp em, em chính là mặc bộ đồ cưới màu đỏ. Em như thế, quả thực cực kỳ xinh đẹp.”

Nói xong, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đều ngây ngẩn cả người.

Trong đầu hai người đột nhiên nhớ đến cái ảo ảnh đã nhìn thấy lúc ở trong phần mộ của thiên đế.

Trong ảo cảnh, Thất tiên tử chính là mặc bộ đồ cưới màu đỏ xuất hiện trước mặt thiên đế.

Quả thật là cực kỳ xinh đẹp.

“Thiên đế vô cùng yêu mến Thất tiên tử. Anh lại chẳng phải muốn lấy em về nhà đến điên dại rồi sao?” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh buông xuống, liên tục kèm theo ý cười: “Cái ngày này, anh nhất định sẽ cho em.”

Thẩm Thất đỏ hồng hai má, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nghe thấy lời đáp lại của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh quả thực cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Hà vừa về liền bị Hạ lão phu nhân ôm chầm vào lòng, sau khi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác định không có vấn đề gì, mới gọi từng tiếng bảo bai, bảo bai: “May là không có việc gì, may là không có việc gì.”

“Bà cố.” Thẩm Hà nhìn Thẩm Thất, nhận được ánh mắt cổ vũ của Thẩm Thất, mới tiếp tục nói: “Là ông nội và bà nội cứu Tiểu Hà. Ông nội còn bắt cho Tiểu Hà một con thỏ nhỏ, bà nội thì đan cho Tiểu Hà rất nhiều công cụ nhỏ nữa.”

Nghe thấy Thẩm Hà nói như vậy, Hạ lão phu nhân ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Thẩm Thất, sau đó nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà bảo bai thích thỏ nhỏ sao? Bà cố sẽ nuôi cho con một bầy thỏ nhỏ ở nhà được không?”

“Được ạ.” Thẩm Hà nhu thuận trả lời: “Cái gì mà bà cố cho, Tiểu Hà đều thích.”

“Ngoan quá.” Hạ lão phu nhân nhịn không được ôm lấy Thẩm Hà, nói với những người khác: “Được rồi, không cần phải quây quanh chỗ của ta nữa, nhìn thấy các con đều bình an trở về, ta cũng yên tâm rồi. Các con nên về nhà, báo cho những người khác một tiếng bình an.”

Những người khác ở trong phòng đều biết Hạ lão phu nhân là có chuyện muốn hỏi, ngay lập tức liền cáo từ rời đi.

Hạ lão phu nhân nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, con ở lại.”

Thẩm Thất ngồi trên ghế, Hòa quản gia lập tức lấy đến một cái thảm cho Thẩm Thất để chân.

Thẩm Thất hiện tại toàn thân đều vô cùng đau nhức, mệt mỏi, nửa người trên còn đỡ hơn một chút, nửa người dưới quả thực...

Không thể không chăm sóc tốt một chút.

Hạ lão phu nhân không phải không thông cảm cho Thẩm Thất, mà là có một số việc, bà ấy muốn hỏi rõ.

Thẩm Thất cũng hiểu được, cho nên hướng về phía Hạ Nhật Ninh gật đầu một cái, sau khi chờ bọn họ rời đi hết, không đợi cho Hạ lão phu nhân hỏi, liền đem những việc mà chính mình cùng Lưu Nghĩa đã trả qua nói một lần.

Hạ lão phu nhân nghe vậy, thở dài một tiếng: “Làm khó con rồi.”

“Bà nội.” Thẩm Thất nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thể nói là làm khó được. Chỉ là, lần này khiến bà nội lo lắng rồi. Bà nội, thực xin lỗi.”

Hạ lão phu nhân lắc đầu, nói: “Bà đã tám mươi tư tuổi rồi, đời này, có sóng gió gì mà bà chưa gặp qua? Tấm lòng của con, bà nội cũng biết rồi. Chỉ là sau này, đừng giấu bà nội như vậy nữa. Bà nội vì phối hợp với dụng ý của con mà phải diễn kịch cùng, cũng mệt lắm.”

Thẩm Thất lập tức ngượng ngùng nở nụ cười: “Tiểu Thất quả nhiên không thể giấu được mắt của bà nội.”

“Hôm nay nói con ở lại, là muốn nói với con chuyện trước kia của bà.” Hạ lão phu nhân nói xong câu đó, ánh mắt mang vẻ hồi tưởng, dường như nhớ lại khoảng thời gian xưa.

Thẩm Thất gật gật đầu.

“Mọi người chỉ biết là bà là Hạ gia lão phu nhân, là người đã từng đứng đầu làm chủ Hạ gia. Nhưng hầu như không ai biết, năm đó, lúc bà còn trẻ, cũng từng là một mỹ nữ nổi tiếng một phương, trăm nhà muốn cưới.” Hạ lão phu nhân cúi đầu khẽ cười: “Bà với ông nội con gặp nhau rất tình cờ, quả thực lúc gặp thoáng qua ở đầu cầu, đã nhất kiến chung tình (*). Hai nhà chúng ta cũng coi là môn đăng hộ đối, vì thế, bà được gả qua đây một cách thuận lợi.”

Thẩm Thất cũng hồi tưởng theo: “Thật là một hình ảnh rất đẹp.”

“Đúng vậy.” Khóe miệng Hạ lão phu nhân cong lên một cái: “Ngày mà ta gả cho ông ấy, trên đường có một ông lão ăn mặc rách nát, đột nhiên chỉ vào bà ở trong xe rồi cười nói: Cả đời gian nan, hai là không có nơi nương nhờ. Trong ngày kết hôn quan trọng như vậy, lại nghe thấy lời nói không may như thế, cho nên, ông lão đó liền bị đội ngũ đón dâu cùng đưa dâu đánh cho chạy mất. Bà không nén được tò mò, vén tấm vải che mặt lên, từ trên xe nhìn ra ngoài. Cái ông lão kia rất nhanh liền lẫn vào đám người, biến mất không thấy. À, đúng rồi. Lúc bà kết hôn, chiếc ô tô bà ngồi có giấy phép địa phương số 001.”

Thẩm Thất điều chỉnh tư thế một chút, tiếp tục lắng nghe.

“Sau khi bà với ông nội kết hôn, mấy năm sau vẫn chưa có thai. Hạ gia sốt ruột, nói thế nào cũng phải lấy vợ sau cho ông nội. Nếu không, sẽ đổi người thừa kế, bởi vì vợ bé liên tiếp sinh con, còn bụng bà thì cứ không có động tĩnh gì.” Hạ lão phu nhân vuốt ve bụng mình, dường như nhớ tới những năm tháng gian nan kia: “Sau này, bà mới biết, nguyên nhân mà bà vẫn không mang thai là vì vợ bé luôn giở trò vào đồ ăn của bà. Nhà giàu có, khó tránh khỏi lục đục. Nhưng lại ra tay với con nối dõi của bà, việc này đã chạm đến giới hạn của bà. Đây cũng là lý do vì sao Hạ gia chỉ có nhánh chính là hưng thịnh còn những nhánh thứ khác lại suy vong.”

“Bà thừa nhận, bà là người hẹp hòi, chỉ một oán thù nhỏ bà cũng phải trả thù. Lúc bọn họ giở trò trong thức ăn của bà, hủy hoại cơ thể bà, Hạ gia không cần chia nhánh nữa rồi. Nhà này, một mình bà đảm đương. Ông nội con cũng là người tốt, dưới áp lực như thế, quả thực là chống lại tất cả những áp lực, cùng bà đứng dậy. Vợ bé mà gia đình lấy về cho ông ấy, ông ấy chưa từng liếc qua một cái, trực tiếp đuổi ra ngoài. Hạ gia thấy ông ấy cương quyết như thế, nên đã nói rằng, nếu ta vẫn không thể mang thai, sẽ bắt bọn ta ly hôn.”

Thẩm Thất lập tức trở nên khẩn trương: “Sao lại như vậy chứ?”

“Bà nhờ nhà mẹ đẻ, đưa bà tới chỗ người thân tín. Mang đến cho bà thuốc điều dưỡng nên bà đã thuận lợi có thai ba chồng con. Cái thai đó thật sự là khó khăn. Ông nội con vì gia tộc, một lòng lao vào sự nghiệp, ở nhà, bà chỉ có thể dựa vào sức mạnh của chính mình, ngăn chặn sự đả kích của bọn họ đối với bà. Vì sao bà khó sinh, đương nhiên là có nguyên nhân. Bọn họ làm sao có thể để cho bà sinh đứa bé một cách thuận lợi chứ?” Hạ lão phu nhân cười châm biếm, tiếp tục nói: “Nhưng bà thà chết cũng không từ bỏ đứa nhỏ này, cái thời điểm mà bà sinh, bà đã lập tức lập di chúc, đứa nhỏ này phải sống. Trời thương. Bà cuối cùng cũng thuận lợi mà sinh đứa nhỏ này. Vị trí của ông nội con ở Hạ gia, lúc này mới hoàn toàn đứng vững.”

“Nghỉ sau sinh chỉ có hơn một tháng, bà liền bắt tay vào thanh toán những người đã từng ám hại bà, cắt bỏ được là cắt, giết được là giết. Cái cảnh đó, cả Hạ gia, quả thực là một cảnh gió tanh mưa máu” Đôi mắt Hạ lão phu nhân trầm xuống, thoát khỏi trạng thái cũ, liền lộ vẻ nghiêm khắc.

***

(*): Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu, tình yêu sét đánh.