Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 211




Tô Tố dừng lại bước chân.

Cô gái này nghe không hiểu tiếng người à? Cô đã nói là sẽ giữ khoảng cách với Tiêu Lăng rồi, còn muốn gì nữa.

“Rốt cục cô còn muốn nói gì nữa?”

“Tô Tố, nếu cô chê 500 vạn vẫn chưa đủ, tôi có thể thêm cho cô 600 vạn? 700 vạn? 1000 vạn? Tô Tố, tham lam quá sẽ hại bản thân thôi, cô đừng có quá đáng quá.”

Cô ta còn phẫn uất lên.

Khi nãy Tô Tố còn nghĩ Mạc Oanh Oanh khá đĩnh đạc, bây giờ xem ra toàn là giả tạo.

Tô Tố tay vuốt vuốt tóc, cười nhạt, “Tôi đã nói rồi, đôi tay tôi có thể kiếm tiền, cũng có khả năng nuôi sống cả gia đình tôi, cô lấy lại chi phiếu của cô đi, tôi sẽ tránh xa Tiêu Lăng.”

Mạc Oanh Oanh hoàn toàn không tin.

Theo Mạc Oanh Oanh thấy, Tô Tố không nhận tiền là không chấp nhận điều kiện của cô ta.

“Tô Tố, cô đang chiếm lĩnh vị hôn phu của người khác đấy, lẽ nào cô không thấy day dứt, bất an sao?

Người này đúng là em gái ruột của Mạc Tầm.

Giống anh trai cô ta y đúc, nghe không hiểu tiếng người.

Tô Tố cũng không vội đi, ai kêu cô ta họ Mạc chứ, nếu đã muốn vạch đít chịu roi, vậy cô cũng chẳng khách sáo làm gì. Cô quay trở lại phía Mạc Oanh Oanh, đặt túi xách lên bàn, trên cao nhìn xuống cô ta, “Bây giờ cô đang muốn dùng 1000 vạn để mua chuộc tôi, để tôi dứt khoát rời khỏi thành phố này và cả đời không quay lại đây nữa, phải không?”

Mạc Oanh Oanh từ bé đã ngậm thìa vàng, mặc dù là ngang tàng hống hách nhưng so về lý luận, vẫn không phải đối thủ của Tô Tố. Cô ta hoàn toàn bị Tô Tố dắt mũi, “Không sai, chúng ta đang có một cuộc trao đổi công bằng, tôi đưa cô tiền, cô rời xa vị hôn phu của tôi.”

“Nghe có vẻ khá hấp dẫn.”

Mạc Oanh Oanh trong lòng hứng khởi, “Vậy là cô chấp nhận rồi? Bây giờ tôi có thể viết chi phiếu cho cô luôn.”

Tô Tố cười nhạt, dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ chi phiếu mỏng dính trên bàn, sau khi nhìn rõ những con số trên giấy mới quay lại Mạc Oanh Oanh, “Xem ra cô cũng chẳng yêu quý gì Tiêu Lăng mà, trong tim cô anh ấy cũng chỉ đáng 1000 vạn sao?”

Mạc Oanh Oanh phản bác, “Đương nhiên không phải, tôi đây là...”

Tô Tố đưa tay tỏ ý không muốn nghe tiếp, tay cô vung nhẹ ra, quẳng lại tờ chi phiếu cho Mạc Oanh Oanh, “Cô không cần nói nữa, tôi hết hứng nghe rồi. Tôi chợt nhớ đến có một chuyện...”

“Chuyện, chuyện gì?” Mạc Oanh Oanh ngây người hỏi.

“Tôi nhớ lại gia tài của Tiêu Lăng ấy, chỉ tính giá thị trường cổ phiếu của công ty truyền thông Tinh Quang đã đáng mấy chục tỷ thì phải, tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ thì lại càng không phải nói, tài sản cá nhân của Tiêu Lăng đã trên nghìn tỷ, vậy tôi đã thích tiền đến thế, sao tôi không nhân cơ hội Tiêu Lăng còn đang mê muội tôi mà thì thầm vài câu với anh ấy, anh ta là một cây vàng trĩu trái đấy, nhẹ nhàng thôi, ít nhất tôi cũng có thể rút từ anh ấy không ít hơn 1000 vạn đâu.”

Mạc Oanh Oanh mở tròn mắt, không dám tin vào tai mình, trợn Tô Tố, “Cô, cô cô cô... đồ vô liêm sỷ!”

Trong tính toán của Mạc Oanh Oanh, Tô Tố đáng nhẽ sẽ cầm chi phiếu của cô và đi được bao xa, đi bao xa mới đúng, nhưng tại sao, mọi chuyện lại không giống như cô tưởng tượng...

“Tô Tố, cô sẽ không được như ý đâu, tôi sẽ nói cho Tiêu Lăng biết bộ mặt thật của cô, nếu anh ấy biết cô là người đàn bà tham tiền như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không thèm nhìn cô đâu. Bây giờ cô cầm chi phiếu và đi đi, thì tôi sẽ coi như không nghe thấy gì, nhưng cô lại nhất quyết làm đến vậy... thì tôi cũng chỉ có thể đưa thứ này cho anh ấy xem.”

Mạc Oanh Oanh móc trong túi ra máy thu âm.

“Chuẩn bị cũng kỹ càng quá.” Tô Tố rút lại nụ cười, nhưng vẻ mặt thiếu nét sợ hãi trong hy vọng của Mạc Oanh Oanh, ngược lại còn bình tĩnh hơn, “Cô muốn đưa cho ai thì đưa, tùy.”

Người này... Đúng là không sợ chết mà.

Mạc Oanh Oanh giận đến trợn mắt nhìn Tô Tố, ngực cô thấy khó thở.

Cô ta dương mắt nhìn Tô Tố đi ra khỏi quán, nghĩ mãi vẫn không cam tâm, cầm lấy túi xách, cô ta xông ra đuổi theo.

Vừa đến cửa đã thấy bóng Tô Tố dừng lại, Mạc Oanh Oanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, cô bất giác nhận ra là Tiêu Lăng đang bước đến. Mạc Oanh Oanh đã hai tháng nay không nhìn thấy Tiêu Lăng, mới thấy anh, cô lập tức quên đi chuyện hai tháng nay anh không đếm xỉa đến mình. Hôm nay Tiêu Lăng vẫn diện trên mình một bộ vest đen, chỉ khác chút là anh thắt chiếc cà vạt màu nâu, trên túi áo vest cũng dùng khăn lụa đồng màu, đúng với tone màu chiếc đầm cô đang mặc, vừa nhìn cứ như là một couple vậy.

Mạc Oanh Oanh trong lòng nở hoa, hớn hở vẫy tay với Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng Tiêu Lăng, em ở đây.”

Mạc Oanh Oanh vừa định chạy lại, kết quả lại nhìn thấy Tiêu Lăng gần như chẳng nghe thấy tiếng của cô, anh chẳng buồn nhìn cô ta, mà đi thẳng đến chỗ Tô Tố, sau đó dừng lại... dừng lại?

Mạc Oanh Oanh tươi rói khi nãy phút chốc u ám.

Cô ta hằn học lườm Tô Tố.

Mạc Oanh Oanh công nhận người phụ này đẹp hơn cô ta, nhưng trừ đẹp hơn ra thì chỉ là đứa quỳ trước đồng tiền, ai có tiền người đó đều là bố.

Không được.

Cô ta không thể để Tiêu Lăng bị mê hoặc bởi một người phụ nữ như vậy, cô ta nhất định sẽ vạch bộ mặt thật của Tô Tố.

Mạc Oanh Oanh móc máy thu trong túi ra, chạy đến trước mặt Tiêu Lăng và Tô Tố. Bộ ba người, một chàng đẹp trai và hai nàng kiều diễm, lập tức thu hút không ít ánh nhìn của người đi đường. Tiêu Lăng thấy kính dâm trên mặt Tô Tố, biết cô không muốn bị người khác để ý đến, anh nắm lấy tay cô, dắt cô đến một chỗ ít người, Mạc Oanh Oanh cũng bước nhanh theo.

Thấy hai người đã dừng lại, Mạc Oanh Oanh lập tức xông đến, “Tiêu Lăng, Tiêu Lăng, em về rồi.”

Tiêu Lăng nhìn thấy cô ta, anh cũng chẳng hề vui vẻ.

“Em, em nhìn tôi như thế làm gì?”

“Ai bảo em đến đây? Ai bảo em đến tìm Tô Tố?” Tiêu Lăng lạnh nhạt nhìn Mạc Oanh Oanh, “Bây giờ lập tức về nhà em đi.”

“Em không về” Mạc Oanh Oanh phẫn nộ, trợn tròn mắt, “Tiêu Lăng, sao em không được đến tìm cô ta. Ha... Anh ở ngoài trêu hoa ghẹo bướm, anh còn có lý nữa hả. Những con đàn bà trước của anh, em không quản được, nhưng chuyện hôm nay em quản đến cùng. Em mới là vị hôn thê của anh, Tiêu Lăng, anh như vậy trong mắt còn có em không?”

Vị hôn thê.

Tiêu Lăng chỉ sợ Mạc Oanh Oanh nói ra từ này, anh vô thức liếc nhìn sắc mặt Tô Tố, Tô Tố nhoẻn miệng cười nhạt. Cô nhìn anh và Mạc Oanh Oanh như đang xem một vở kịch.

Tiêu Lăng nghiến răng.

Khó khăn lắm anh mới nghĩ ra cách để Tô Tố tha thứ cho mình, nay hoàn toàn bị phá hoại bởi người phụ nữ trước mắt.

Anh không còn giọng nào dễ chịu cho Mạc Oanh Oanh nữa, “Mạc Oanh Oanh, cô đừng nói bừa, tôi chưa từng công nhận cô là vị hôn thê của tôi, chúng ta cũng chưa từng chính thức đính hôn.”

“Đã sao, ông nội anh và ông của em sớm đã có hẹn ước, hai năm rồi cũng chẳng thấy anh phản bác, không phải là mặc định rồi sao?”

“Chuyện này tôi sẽ nói lại với ông nội, sau sẽ không còn hẹn ước gì giữa chúng ta cả.”

Mạc Oanh Oanh tức đến cay hoen bờ mắt, “Anh cứ mơ đi Tiêu Lăng, anh có bị gì không vậy, người đàn bà này tốt chỗ nào, cô ta không hề yêu anh, cô ta chỉ nhắm đến tiền của anh thôi, không tin em sẽ mở đoạn thu âm này cho anh nghe, nghe mà rõ cô ta đến với anh chỉ vì tiền mà thôi.”

Không đợi Tiêu Lăng kịp nói gì, Mạc Oanh Oanh nhanh tay mở đoạn thu âm, cô ta tua nhanh đến đoạn ghi âm của Tô Tố lúc nãy.

“Tôi nhớ lại gia tài của Tiêu Lăng ấy, chỉ tính giá thị trường cổ phiếu của công ty truyền thông Tinh Quang đã đáng mấy chục tỷ thì phải.”

“Tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ thì lại càng không phải nói, tài sản cá nhân của Tiêu Lăng đã trên nghìn tỷ, vậy tôi đã thích tiền đến thế, sao không nhân cơ hội Tiêu Lăng còn đang mê muội tôi mà thì thầm với anh ấy vài câu.”

“Anh ta là một cây vàng trĩu trái đấy, nhẹ nhàng thôi ít nhất tôi cũng có thể rút từ anh ấy không ít hơn 1000 vạn đâu.”

Mạc Oanh Oanh đắc ý nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng anh nghe thấy gì chưa, cô ta chỉ đang nhắm vào tiền của anh thôi.”